Một lần nữa, Thân Đồ Úc lại phải xách đồ đệ ra khỏi lòng mình đặt qua một bên, bây giờ cả cớ đêm ngủ mộng du nàng cũng chẳng thèm dùng, bị y xách ra chỉ ngồi yên tại chỗ ngáp dài ngáp ngắn, đồng thời không hề tỏ ra xấu hổ khi bị bắt mà ngả luôn đầu lên vai y.
Rõ ràng nàng đã buồn ngủ đến thế rồi, lại còn cứ chờ tới đúng nửa đêm mới đứng dậy mò tới nằm cạnh y, chẳng biết nên khen nàng cố chấp hay mắng nàng nghịch ngợm.
“Ta dạy nàng dùng linh thức.” Thân Đồ Úc cảm thấy ngủ tiếp là không thể nào, bèn xách cổ đồ đệ đang gà gật và nói.
“Tuy dùng linh thức không thể thấy màu sắc rõ ràng bằng mắt thường, nhưng dùng linh thức có thể thấy khí tức của vạn vật trên thế gian, có thể phân biệt trước mặt là người hay yêu, là quỷ hay quái, chim, cá, côn trùng hay cỏ cây núi đá.”
Tân Tú nghe đến chuyện học, đang ngả đầu vào cánh tay Ô Ngọc mới ngẩng lên: “Tu vi của ta không đủ, linh lực không đủ, cũng không dùng nổi linh thức, sư phụ từng nói nếu muốn dùng linh thức có lẽ ta phải tu hành thêm tận mấy chục năm nữa.”
Thân Đồ Úc: “...” Đúng là y có nói câu này, nhưng giờ khác xưa, đồ đệ đã thế này rồi vẫn nên sớm dạy nàng cách dùng linh thức thì hơn.
“Không sao, lúc cần dùng linh thức ta có thể cho nàng mượn linh lực của ta, nhưng giờ nàng cần phải học.” Thân Đồ Úc nói.
“Để huynh dạy ta xấu hổ lắm,” Tân Tú chỉ khước từ cho có lệ, lại bắt đầu mong mỏi nói: “Vậy giờ mình bắt đầu học liền đi, cái tu luyện san sẻ linh lực này có cần cởi quần áo không? Kiểu ngồi trong bụi hoa tay đan tay ấy?”
Rốt cuộc đồ đệ suy nghĩ gì vậy? Trên gương mặt vốn vô cảm xúc của y là dấu hỏi chấm to đùng: “Sao tu luyện lại phải cởi quần áo?”
Tân Tú à một tiếng, nàng có vẻ thất vọng: “Hóa ra là tu luyện đứng đắn.”
Thân Đồ Úc: “...”
Cảm giác Ô Ngọc nhẹ điểm ngón tay hơi lạnh vào trán mình, một luồng linh lực tràn vào từ chỗ mi tâm, Tân Tú biết ngay Ô Ngọc lại xấu hổ nên dùng cách này để khiến nàng ngậm miệng.
Mà thực cũng lạ, mấy ngày nay dù nàng làm gì Ô Ngọc cũng không hề tức giận với nàng, bao dung nào khác gì cha ruột của nàng đâu. Haiz, nếu thế này vẫn không phải là yêu thì về sau nàng còn gì nữa đâu mà chờ với mong.
“Tập trung vào, chớ có suy nghĩ bậy bạ.”
Thế là Tân Tú nghiêm mặt, ngừng nghĩ.
Thân Đồ Úc dẫn dắt thần thức của đồ đệ phá xác, thần thức của con người gần như là một loại “sinh linh” tự do thoát ra khỏi vòng thân thể. Thần thức có thể cảm nhận nhạy bén hơn ngũ giác của con người, từ trước có tiên thần thời thượng cổ, chỉ cần sử dụng thần thức có thể dời núi lấp biển, thuấn di vạn dặm, khống chế vô số nhân loại, thậm chí có thể đảo ngược thời gian, lật đổ thế gian.
Bây giờ đương nhiên không ai làm được điều này, Linh Chiếu tiên nhân thân là người sở hữu tu vi cao nhất, thần trí của người nghe nói có thể bao trùm trăm vạn dặm, nhìn thấu mấy ngàn năm kiếp trước kiếp này, nhưng hãy còn thua xa tiên thần thượng cổ. Những tu sĩ khác lượng thần thức có cao có thấp, nhưng như Tân Tú thì quá thấp, thần thức còn chưa “phá xác”, hãy còn ở trong “khiếu”*.
(*) Hiểu đại khái đây là điểm mấu chốt của mọi vật. Thoát ra khỏi đây rồi thì “biến đổi” thành một dạng nào đó cao hơn, hay ngộ ra điều gì đó thâm ảo.Điều bây giờ Thân Đồ Úc làm là giúp nàng “xuất khiếu”. Tân Tú vẫn chưa vận dụng được thần thức xuất khiếu, nàng cùng lắm chỉ có thể dùng linh thức, linh thức là một loại kỹ năng lệ thuộc vào thần thức, có thể giúp nàng “nhìn thấy” khí tức của vạn vật.
Tân Tú
cảm một hồi, cảm thấy thân thể mình giống những dòng sông khô cạn, thần thức lại tựa biển cả, hiện tại phải mở cống xả nước, để nước chảy vào mấy nhánh sông bên trong.
Thực ra Thân Đồ Úc dạy dỗ không giỏi lắm, cũng may năng lực tự học của Tân Tú rất giỏi, thái độ tích cực lại biết dũng cảm suy một ra ba và lập tức thực nghiệm, trong tình huống Thân Đồ Úc ở cạnh trông chừng thì cũng không gặp vấn đề gì, nàng dùng được linh thức rất thông thuận.
Tân Tú chỉ cảm thấy trước mắt đen ngòm chợt bừng sáng rồi lại tắt ngúm, giống như đột nhiên có điện rồi lại mất.
“Ô Ngọc, ta không đủ linh lực.”
Một tay Thân Đồ Úc đặt trên tay Tân Tú truyền linh lực cho nàng. Tân Tú lại trở tay tóm lấy tay y, mười ngón tay đan vào nhau.
Thấy đồ đệ lại nghịch ngợm là Thân Đồ Úc biết mới nãy mình dạy Tân Tú đã hiểu, nếu không nàng sẽ không rảnh làm mấy chuyện thế này. Y đang truyền linh lực cho nàng, không thể tùy tiện thả tay ra nên đành nhắm mắt làm ngơ.
Thôi thôi, là đồ đệ mình, đành chịu chứ biết làm sao, lại không bỏ mặc con bé được. Sư phụ gấu trúc cố thuyết phục chính mình, nhưng đoạn lại mở mắt ra khuyên đồ đệ: “Đừng có sờ.”
Vẻ mặt Tân Tú rất nghiêm nghị: “Không phải ta đang sờ tay huynh đâu, ta đang xem vân tay cho huynh mà, thực không giấu gì, ta từng học bói với một vị sư thúc.”
Thân Đồ Úc: “...” Để vi sư xem con bịa chuyện thế nào.
Vẻ mặt Tân Tú nghiêm túc đến nỗi nhìn khá đáng tin. Nhưng những chuyện thế này xảy ra quá nhiều lần, ngay cả thực thiết linh thú không hiểu nhiều về nhân loại lắm như Thân Đồ Úc cũng học được việc chỉ nghe một nửa, chỉ tin ba phần.
Thân Đồ Úc: “Nàng bói ra gì rồi.” Y vẫn nể tình hỏi đồ đệ một câu.
Tân Tú sờ tay y không thả, nàng thở dài: “Ta thấy đường tình của huynh hình như hơi long đong.” Nàng chủ động như thế cũng chẳng thấy người ta ỡm ờ gì, giai thẳng sắt thép thế này đường tình long đong là đương nhiên.
Vị sư phụ căn bản không tin mình có tình duyên gì giật tay ra, y thúc giục đồ đệ: “Thuật bói toán nàng còn cần học sau, nhưng bây giờ dùng linh thức trước đã.
Tân Tú cười: “Ta đang dùng đây.”
Mới rồi nàng nói đùa đã dùng linh thức để nhìn mặt Ô Ngọc một lần. Cảnh tượng khi nàng dùng linh thức là bóng trắng mang dáng vẻ con người - hệt như cảnh người bị rắc bột huỳnh quang, tai mắt mũi miệng và quần áo đều không hề rõ ràng.
Đợi tới khi họ rời khỏi chỗ này ra đường cái, trong mắt Tân Tú hoàn toàn chỉ thấy bóng trắng, có bóng tương đối u ám nhạt nhẽo, ấy là do sức sống quá yếu, người nào càng phát ra màu trắng mạnh và thuần khiết thì sức sống càng tràn trề.
Tân Tú nhìn thấy một người nằm bên đường, tận mắt thấy màu trắng trên người hắn biến mất, cuối cùng biến thành một màu xám hỗn độn, giống một chiếc đèn xám ngoét phiêu diêu bị gió thổi tắt. Nàng dừng chân nhìn một lát, rồi túm tay áo Ô Ngọ chỉ về nơi hẻo lánh ấy.
“Kia là gì vậy?”
“Một tên ăn mày mới chết.”
Tân Tú im lặng dùng linh thức nhìn trân trân vào đó, đoạn mới hỏi: “Hắn không biến thành quỷ sao?”
Thân Đồ Úc: “Không phải tất cả mọi người chết đi đều biến thành quỷ, cần có hận, oán, chấp niệm hay cơ duyên nào đó mới được.”
Tân Tú: “Thấy quỷ trong linh thức thì sẽ thế nào?”
Thân Đồ Úc: “Muốn xem?”
Tân Tú: “Muốn!”
Thân Đồ Úc bèn dẫn nàng đi xem, quỷ khác nhau thì bề ngoài cũng khác nhau, nhưng phần đông chúng đều là màu xam xám, một màu xám ngoét đo đỏ. Nếu dùng linh thức thấy con người trông bông bông, vậy thấy quỷ như một mớ bầy nhầy đục ngầu.
“Yêu quái thì sao? Yêu quái là thế nào?”
Thân Đồ Úc dẫn nàng vào tòa thành tìm hồi lâu mới thó được con chuột yêu sau một kho lương tả tơi. Nó trông như một đám mây vàng nhạt.
Tân Tú: “Tất cả yêu quái đều có màu giống thế này sao?”
Một tay Thân Đồ Úc bắt lấy con chuột yêu sợ đến sắp ngất xỉu, y trả lời nàng: “Chưa chắc, con chuột yêu này náu mình trong lòng đất lâu rồi, hòa hợp với linh khí hệ thổ nên mới có màu sắc thế này.”
Chuột yêu khóc ròng: “Van xin các ngài tha cho ta, ta sẽ không làm chuyện xấu nữa!”
Xem chừng là hơi ngu ngơ, vẫn chưa ép hỏi đã chủ động thừa nhận mình từng làm chuyện xấu. Tân Tú áng chừng con chuột này, cảm thấy nó nặng bằng mèo quất, một con chuột mập đến nước này thì thật dễ đoán nó đã làm chuyện xấu gì. Quả nhiên nó nói: “Ta không nên ăn sạch bách kho lương này, ta không dám nữa!”
Tân Tú: “Ngươi ăn phá sản kho lương? Ăn quỵt của người ta nhiều như thế thì phải trả à nha.”
Chuột yêu vẫn khóc: “Nhưng tiểu yêu không biết làm gì cả, tu vi còn thấp, đâu biết phải trả thế nào.”
Tân Tú: “Chuyện này thì đơn giản thôi.”
Nàng bảo Ô Ngọc biến con chuột mập này thành mèo, sau đó yêu cầu nó vào nhà nào đó làm mèo bắt chuột cho người ta. Chuột yêu phát hiện mình thành mèo nhìn thấy vuốt mèo của mình sợ đến nỗi nhảy thoắt lên tường, chẳng biết phải mất bao lâu mới vượt qua nỗi sợ thiên địch bẩm sinh.
Tân Tú vẫy vẫy tay với mèo quýt bò loạn trên đất. Giải quyết xong việc nhỏ này nàng lại tiếp tục dùng linh thức xem mọi thứ. Nàng cảm giác mình như một thứ đồ điện tốn điện lạ thường, chẳng mấy linh lực Ô Ngọc cho nàng đã dùng hết.
“Lại cho ta thêm một ít nữa.”
“Một ít nữa thôi!”
Rốt cuộc, nàng nắm chặt lấy tay Ô Ngọc. Điện thoại hao pin như vậy, đành phải vừa sạc vừa chơi.
Thân Đồ Úc nhìn mình và đồ đệ tay trong tay tách không tách rời thì hơi hoảng hốt. Chẳng hiểu sao, đột nhiên y lại thấy mình vừa làm một việc ngốc, có phải y không nên dạy đồ đệ dùng linh thức không?
“Kia là gì? Mặt đất bên kia có thứ gì đó vặn vẹo như một mớ tóc vậy?”
Tân Tú tròn mắt nhìn sang phía y, nàng cười đến nheo mắt, trông cực kỳ vui.
Thân Đồ Úc: “Ấy là uế vật do oán khí hội tụ thành.” Thôi, nàng đã vui như thế thì nghe thuận theo nàng vậy, dù sao chỉ nắm tay thôi, cũng đâu làm chuyện gì khác.
Về sau, khi y phát hiện đồ đệ lại nửa đêm mò tới ngủ cạnh mình, do dự một lát cũng không dựng nàng dậy nữa.
Y nghĩ thầm: Thôi thôi, chỉ nằm cạnh mà thôi, cũng chẳng làm chuyện gì khác, cứ để nàng ngủ đi.
Y không dựng đồ đệ dậy nàng cũng tự tỉnh, Tân Tú yên lặng mò mẫm ra ngồi dưới một tàng cây trước cửa. Thân Đồ Úc đứng dậy theo sau, thấy nàng im lặng bịt kín mắt, khom lưng hít thật sâu. Ấy là tư thế nén đau, lưng nàng cong tới cứng đờ.
Ánh trăng vương vãi trên người nàng, Thân Đồ Úc thấy nàng cắn chặt quai hàm, xương sống lưng nhô hẳn lên. Xưa kia nàng tràn trề sức sống, luôn luôn khiến người khác cảm thấy nàng thật khỏe mạnh hoạt bát, lúc này mới nhận ra đây chỉ là một nữ tử chưa trưởng thành hết, thậm chí có thể nói vẫn hơi gầy gò.
Y bước lên trước đè tay lên vai đồ đệ, cảm thấy nàng hơi run lên như giật mình, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, xoa xoa mặt xong ngẩng đầu nói với y: “Ô Ngọc, sao lại bị huynh phát hiện rồi, ta nghi tối nào huynh cũng không ngủ đấy? Không cần thiết thế đâu, huynh cứ yên tâm ngủ ngon, ta đâu thể làm gì huynh được.”
Thân Đồ Úc lờ tuột mấy lời trêu ghẹo của nàng, y chỉ trông đôi mắt khép chặt của đồ đệ, một tay nâng đầu nàng lên đối diện với ánh trăng.
“Mắt đau ư? Đau từ lúc nào?”
Tân Tú: “Hành động nâng cằm ta lên vừa rồi của huynh ấy, ta cứ tưởng huynh định hôn ta.”
Thân Đồ Úc: “Ta đang hỏi nàng, đau mắt từ lúc nào.”
Tân Tú đã từng không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng lúc này nghe giọng điệu lạnh lùng của y bỗng lạnh gáy, không hiểu sao thấy hơi áp lực nên không dám đánh trống lảng với y nữa, nàng ngoan ngoãn trả lời: “Từ hôm qua.”
Giọng điệu Thân Đồ Úc vẫn rất lạnh nhạt: “Sao đau lại không nói cho ta biết?”
Tân Tú không thấy được vẻ mặt y, cũng chẳng biết y nói lời này là có ý gì nên chần chừ ừm một tiếng, lại vô thức cười nói cà chớn: “Sợ huynh đau lòng chứ sao ~”
Nàng đã quen với việc tự mình đa tình rồi, ai ngờ nói xong câu này lại nghe thấy Ô Ngọc trước mặt mình nói: “Quả rất đau lòng.”
Tân Tú sững sờ, nàng sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ huynh là Ô Ngọc giả?!”
Thân Đồ Úc đè mặt nàng lại, căng mí mắt Tân Tú lên, quả nhiên trông thấy con mắt từ trước đến nay đen trắng rõ ràng của nàng hiện lên màu xanh rất nhạt, có lẽ vì đau mà còn hơi ươn ướt.
Y xích lại gần thổi nhẹ vào mắt nàng. Tân Tú chỉ cảm thấy có một luồng khí chui vào mắt, cái cảm giác đau đớn kia bớt đi nhiều, đôi mắt cũng không xót đến trào nước mắt nữa.
Thân Đồ Úc: “Chúng ta phải đi nhanh hơn nữa.”
Tân Tú: “Nên quả nhiên huynh định dẫn ta đi tìm thuốc chữa mắt?”
Thân Đồ Úc: "Không phải."
Y đi tìm nguyên liệu luyện chế. Vạn Tuế Quang này chui vào mắt nàng đã bắt đầu sinh trưởng, cực kỳ phiền phức, đã thế y sẽ đưa hẳn nguyên liệu luyện chế vào mắt đồ đệ, luyện hóa nó ngay trong mắt nàng.
Thân Đồ Úc y cả thân người cũng luyện chế được, huống chi chỉ là Vạn Tuế Quang, chẳng bằng luyện chế cho đồ đệ một đôi mắt có thể nhìn thấu huyễn cảnh và ảo ảnh, cũng coi như đúng dịp.
Buông gương mặt Tân Tú ra, hiếm khi Thân Đồ Úc lại chủ động phất nhẹ tay qua trán Tân Tú, y an ủi nàng.
“Đau thì lại nói cho ta biết.”
Tân Tú ôm tim: “Áu áu áu! Ta rung động chết mất! Mẹ kiếp sao giờ ta lại mù chứ!” Hiện tại nàng đã chắc mới rồi Ô Ngọc đã giận, nàng siêu muốn xem Ô Ngọc giận lên trông như nào!