Edit | 4702i.
Vị làm hỏng chuyện tốt của người ta ấy, là một nữ tử… Nữ quỷ mà gót chân cách hơi xa so với mặt đất, cơ thể lơ lơ lửng lửng, tướng mạo lại rất được.
Nhưng người bình thường thấy nữ quỷ, có lẽ không thể nào quan tâm tới việc dung nhan của nữ quỷ có đẹp không, bởi họ lập tức sẽ chú ý tới lồng ngực của nàng ta —— lồng ngực của nữ quỷ bị thủng to, lộ ra nội tạng đẫm máu bên trong. Từ bề ngoài vết thương thì có lẽ nơi ấy bị vũ khí sắc bén nào đó mổ ra, rồi lại bị phanh to thêm.
Nữ quỷ này như thể lâm thời bị lôi ra khỏi bộ phim kinh dị nào đó, gương mặt nàng ta cực kỳ sầu thảm, hai tay vẫn không ngừng xé vết thương của mình to thêm, để lộ trái tim trong cơ thể cho người khác nhìn.
Máu tươi tràn ra từ vết thương của nàng ta, chúng chảy dọc qua váy áo nặng nề rồi tới mũi chân, nhỏ từng giọt xuống mỗi chỗ nàng ta đi qua, chỉ một chốc nơi đó đã tụ lại thành một vũng máu.
Tân Tú: Dù vị đại tỷ này đột nhiên xuất hiện ở đây vì lý do gì thì giờ tui thấy lạnh người quá, mà không chỉ lạnh người, tui còn thấy lồng ngực mình đau giùm người ta nữa.
Vị nữ quỷ trông cực kỳ thê thảm xuyên tường mà tới này không hề có ý hại bọn họ, nàng ta chỉ banh lồng ngực mình ra, khóc lóc nói: “Các người nhìn đi, các người thấy rõ ràng chưa, các người nhìn đi.”
Tân Tú nhịn không được bèn đáp: “Ta thấy rồi, ta nói này tỷ tỷ, ngươi thế này không thấy đau à?”
Nhưng nữ quỷ như thể không hiểu nàng nói gì, cứ nói mãi “nhìn đi, nhìn đi” và bay thẳng một mạch, lại đi xuyên qua tường bên kia biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại máu tươi đầy đất. Chẳng mấy chốc sau khi nàng ta đi mất, những vết máu này cũng dần dần phai màu rồi biến mất, như thể chúng chỉ là vũng nước bình thường đọng trên đất.
Tân Tú: “Ô Ngọc, vị nọ là do huynh tìm tới à?” Tìm tới để khiến nàng tỉnh táo lại.
Thân Đồ Úc không biết đồ đệ đang nói đùa bèn lắc đầu: “Không phải do ta tìm tới, có lẽ là oán quỷ, hồn phách ngưng lại nhân gian không tiêu tan là bởi gặp chuyện oan khuất, lòng hãy còn bất bình.”
Thực ra không cần y giải thích Tân Tú cũng đã thấy, mới nãy máu trên đất không phải máu thật mà là do oán khí biến thành. Nhưng oán khí khủng khiếp tới thế, dáng vẻ thê thảm tới vậy, hẳn nàng ta phải chết thống khổ oan khuất tới nhường nào, vậy mà vẫn không hề biến thành lệ quỷ hại người.
“Chẳng biết chuyện gì xảy ra với nàng kia.” Tân Tú lẩm bẩm.
Nàng là người rất tò mò, lúc này thực sự không còn lòng nào mà ngủ với người ta nữa, chỉ muốn biết tỷ tỷ vừa rồi bị làm sao, nếu không tìm hiểu rõ ràng có lẽ đêm nay nàng ngủ không nổi.
“Á ——” Tiếng rít vang lên từ phòng bên cạnh, có lẽ họ đã phát hiện vị nữ quỷ xuyên tường nọ. Tân Tú mặc quần áo tử tế ra ngoài hóng chuyện, quả nhiên phòng cách vách mở toang, đứng ngoài là một đôi nam nữ từ xứ khác tới, nữ tử còn chưa hoàn hồn nằm gọn trong lòng nam tử, chân run run đứng không nổi, phải nhờ nam tử ôm mới đứng được bình thường.
Tân Tú thấy vậy thì hơi giật mình, nàng bóp cổ tay thở dài. Dở rồi, mới nãy sao nàng không nghĩ đến chuyện giả vờ sợ hãi rồi thuận thế ôm lấy Ô Ngọc nhỉ, cứ mải nhìn chằm chằm nữ quỷ miết, giờ nhớ lại thì đã chậm rồi, hỏng mất cả cơ hội tốt.
“Sao lại là ả, sao ả lại tới được đây.”
“Phải đấy, sao lại tới đây không biết, trước đó chẳng phải chỉ ở mãi con hẻm Tống gia à.”
Nghe thấy hai người gần đó trò chuyện, Tân Tú tới hỏi: “Hai vị dường như không sợ nữ quỷ này? Hai người biết nàng ấy ư, lai lịch nàng ấy ra sao vậy?”
Tên nam nhân lớn tuổi trả lời: “Gì mà phải sợ, ả đã chết mười năm nay rồi vẫn không hại người, quỷ không hại nổi người nhìn cũng thấy hơi giật mình thôi, đàn ông đàn ang ai mà sợ ả.”
Gã nam nhân râu cá trê bèn nói: “Các người từ nơi khác đến nên mới không biết về nữ quỷ nọ, nàng cũng coi như nổi tiếng trong thành này đấy, tên là Hồ Tam Nương.”
Người này có vẻ đã kể câu chuyện này rất nhiều lần, nói từ đầu đến đuôi cực kỳ trôi chảy, nước miếng văng tung tóe. Từ miệng gã, Tân Tú nghe được một câu chuyện không được vui vẻ cho lắm.
Hồ Tam Nương là người địa phương, bởi cha mẹ mất sớm nên được chú thím nuôi lớn, lúc mười mấy tuổi gả tới Tống gia ngụ tại một con hẻm nhỏ, bởi quá đẹp mà phu quân luôn hoài nghi nàng ta phát sinh chuyện trai gái với nam nhân khác, thường xuyên bởi vậy mà đánh chửi nàng. Không biết do ai đồn đãi, nói trông thấy nàng nói đùa với người bán hàng rong, phu quân Hồ Tam Nương suýt nữa đánh chết nàng ta, thậm chí còn hoài nghi đứa con nàng đẻ không phải con ruột của gã, bởi nghi thần nghi quỷ mà trong một lần say rượu đánh chết đứa con trai ba tuổi.
Hồ Tam Nương thống khổ gần chết, nhưng phu quân mắng chửi nàng ta tư tình với người khác, vụng trộm sinh hạ nghiệt chủng, hàng xóm xung quanh mồm năm miệng mười đồn đãi khắp nơi, rằng nàng đẻ con cho nam nhân khác nên con trai mới bị phu quân đánh chết, đúng là tự làm tự chịu.
Người người đều cho rằng Tống lang quân là người tốt nhưng Hồ Tam Nương lại không biết quý trọng, còn lừa lọc phu quân, là phụ nhân lòng dạ hiểm ác. Tin đồn chẳng lúc nào nguôi.
Về sau, Hồ Tam Nương cuối cùng cũng phát điên, trong một lần phu quân lại nói không thành có, nàng lấy dao phay mổ ngực mình ra.
“Phải làm sao các người mới chịu tin ta, ta chưa từng làm những chuyện như thế, ta chưa từng, ta mổ tim ra cho các người nhìn, thế đã được chưa? Chàng nhìn đi, các người nhìn đi, các người nhìn tim ta có phải màu đen không, các người xem ta có nói sai không! Các người nhìn đi!”
“Nghe nói ả rạch ngực mình ra rõ to, tim gan nội tạng đều rơi ra nhưng ả vẫn chưa chết, cứ thế điên điên khùng khùng chạy khỏi Tống gia, đi gõ nhà từng người kêu khóc hỏi người ta nhìn xem có phải tim mình màu đen hay không, đến tận đầu hẻm, do mất quá nhiều máu mới tắt thở.” Gã nam nhân kể chuyện mà trong giọng nói chẳng mấy xót xa, thay vào đó là cảm giác hưng phấn tới kinh dị.
Tân Tú nghe được một nửa đã sa sầm mặt, lúc này nghe xong nàng hỏi: “Giờ các ngươi đều biết nàng ta bị phu quân hiểu lầm rồi chứ?”
Gã nam nhân cười bỉ ổi, “Ai mà biết được, kệ ả có bị hiểu lầm hay không chứ, có liên quan gì tới chúng ta đâu, bọn ta chỉ tiện mồm nói thế thôi, cần tích cực để mà làm gì. Nhưng lại nói Hồ Tam Nương này đúng là làm chuyện không nên, biến thành quỷ mà bề ngoài như thế, quần áo hở hang lộ cả ngực, đi khắp nơi để người ta nhìn há không phải ai cũng được nhìn thân thể của ả rồi ư, kể cả trước kia chưa hề yêu đương vụng trộm thì giờ cũng chẳng còn sạch sẽ nữa.”
Người ta mổ tim ra dâng cho các ngươi nhìn, các ngươi lại không nhìn, chỉ xem nàng ta có lộ ngực hay không.
Tân Tú đột nhiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Nàng đuổi theo nữ qủy Hồ Tam Nương, nữ quỷ chảy máu đầm đìa nói mãi không ngừng ấy đang lang thang trên phố. Tân Tú thấy nàng ta bèn dán một tấm bùa vàng lên người Hồ Tam Nương, giam nàng vào trong bàn tay mình.
Thân Đồ Úc đi theo đồ nhi, thấy nàng giam Hồ Tam Nương xong lại ngoảnh đầu hỏi y: “Ô Ngọc, có pháp thuật gì giúp ta nhìn thấy ký ức khi còn sống của nàng ấy không?”
Thân Đồ Úc: “Có thông linh chi thuật giúp tu sĩ trông thấy ký ức của quỷ hồn khi còn là người.”
Tân Tú: “Huynh dạy ta đi.”
Tân Tú học xong thông linh chi thuật, xem hết cuộc đời của Hồ Tam Nương, dù với thị giác của người đứng xem nàng vẫn thấy phẫn nộ tột cùng, khó thở cùng cực.
Hồ Tam Nương là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, chẳng qua nàng ta quá xinh đẹp, mà chúng phụ nhân nhà bên bởi ghen ghét dung mạo của nàng, bèn tung tin đồn nhảm Hồ Tam Nương không giữ phụ đạo*. Những nam nhân khác thèm thuồng sắc đẹp của nàng ta, thỏa mãn tư dục bẩn thỉu của bản thân bằng cách ảo tưởng những việc bất chính, tự đồn thổi đã từng làm chuyện trai gái với nàng. Tất cả bọn họ cùng khiến nàng ta phát điên, cùng giết chết nàng ta.
(*) Khuôn phép người con gái phải theo trong thời phong kiến.
Lời nói của con người như đao kiếm, giết người khác nào thiên đao vạn quả.
Bởi vì không biết rốt cuộc là thanh đao nào chém đứt cổ nàng ta, nên mỗi thanh đao đều không sai ư? Tất nhiên là không, mỗi thanh đao đều có lỗi.
Tân Tú giật bùa thông linh trên trán xuống vò nát ném xuống bên cạnh. Nàng đặt tay lên tấm bùa vàng giam Hồ Tam Nương lại, hỏi: “Ngươi đã có dũng khí xé ngực mình ra, vậy sao lúc đó không cầm thanh đao ấy đâm chết tên phu quân đã đánh ngươi? Không xẻ toạc hết những cái miệng nói toàn những lời ác ý đi?”
Đương nhiên Hồ Tam Nương không thể trả lời nàng, mà Tân Tú cũng không cần nàng ta trả lời. Nàng cảm thấy rất mất hứng, phải làm gì đó mới vui lên được.
Tân Tú đến con hẻm nhỏ của Tống gia, lúc này đang nửa đêm, ai ai cũng chìm trong mộng đẹp, Tân Tú tìm tới một căn nhà vào thẳng phòng trong, dựng hẳn một phụ nhân mập mạp tỉnh dậy. Trong trí nhớ của Hồ Tam Nương, Tân Tú đã từng thấy người này, thị ta rất thích hỏi Hồ Tam Nương về vết thương trên mặt nàng ta lúc nhóm phụ nhân cùng giặt quần áo, mặt ngoài thì giả ý quan tâm, quay đi lại đồn Hồ Tam Nương vừa yêu đương vụng trộm với ai bị Tống lang quân phát hiện, nên bị đánh cho gần chết.
“Ngươi còn nhớ Hồ Tam Nương chứ?” Tân Tú trói thị ta lại rồi hỏi.
Phụ nhân bị nàng dọa phát sợ, lại không chạy được nên thị ta rất hoảng sợ, cà lăm nói: “Không, không không phải ta giết ả! Ta không giết ả, chính ả tự sát, chính ả nghĩ quẩn, không liên quan gì tới ta.”
Tân Tú vỗ mặt thị, “Ai nói không liên quan gì tới ngươi, ngươi nhìn cái miệng thích lăng trì người khác của mình này, thích phao tin đồn bậy bạ như thế, sau này khỏi cần mở miệng ra nữa.”
Trong ánh mắt hoảng sợ của phụ nhân, Tân Tú chỉ chạm nhẹ vào cổ họng thị. Nàng ném phụ nhân không thể phát ra tiếng nữa xuống đất, lại mỉm cười với nam nhân vốn nằm cạnh thị, “Ngươi cũng thế, tung tin đồn nhảm mình từng ngủ với Hồ Tam Nương, sung sướng lắm đúng không?”
Đêm đó Tân Tú đi khắp mấy chục gia đình. Thân Đồ Úc đi theo nàng nhưng không mảy may ngăn nàng lại, y chỉ đứng đó xem. La đạo sĩ cũng đi theo, tâm trạng lão rất phức tạp, lão nhìn Tân Tú, không kiềm được bèn hỏi: “Ngươi dùng thuật thất thanh khiến sau này chúng không thể nói được nữa đấy à?”
Tân Tú có vẻ nhẹ nhõm: “Kẻ nào nói không nhiều câm mấy năm thì thôi, nói quá nhiều, ta phải khiến suốt quãng đời còn lại chúng không nói được gì nữa.”
La đạo sĩ thực sự không hiểu nổi tiểu cô nương này, bình thường rất giống người tốt ở điểm hay chĩa mũi vào chuyện của người khác, nhưng hành động thực rất quái dị.
“Ngươi không phải người tốt ư, người tốt sẽ không làm như thế.”
Tân Tú: “Ngươi quên à, ta từng nói mình là kẻ xấu đấy thôi.” Người tốt chỉ hành động vì người khác, kẻ xấu chỉ hành động vì chính mình, nàng chỉ muốn làm sao cho bản thân sung sướng mà thôi.
Hơn nữa làm kẻ xấu sung sướng hơn người tốt biết bao nhiêu, bởi người tốt chỉ có thể làm chuyện tốt, còn kẻ xấu vừa có thể làm việc tốt, lại vừa có thể làm chuyện xấu.
La đạo sĩ hừ nhẹ: “Nếu ngươi thực là kẻ xấu thì nên giết quách chúng đi.”
Tân Tú: “Người chết rồi thì biết cái thá gì nữa, đâu khổ như sống không bằng chết. Thế nhưng có một kẻ, không giết ta không thấy vui nổi.”
Ngay sau khi Hồ Tam Nương chết, phu quân nàng ta đã vội vàng dọn nhà để thoát khỏi Hồ Tam Nương, bây giờ gã ở huyện khác, nghe nói sống không đến nỗi nào. Mà nàng đây thực sự không chịu nổi việc người khác đã làm chuyện xấu xong còn yên bình sống tiếp được.
Tân Tú: “Trước kia ta gặp rất nhiều chuyện bất bình, dẫu nó xa xôi so với cuộc sống của ta, nhưng khi những tiếng khóc ấy văng vẳng bên tai vẫn khiến ta cảm thấy rất bực bội.”
Khi ấy, mỗi lần thấy những chuyện như thế, nàng cứ không nhịn được mà nghĩ, nếu như không phải đang ở thời buổi xã hội pháp trị, nếu như có năng lực trừng phạt những kẻ như thế, thì nàng nhất định phải làm gì đó mới được.
Bây giờ, “nếu như” trở thành sự thật, ở thế giới tu tiên này nàng muốn làm gì thì làm.
Tân Tú: “Nên cho dù giờ là nửa đêm, ta cũng phải tới đó giết chết gã kia.”
Nàng leo lên mô-tô đã lâu mình không rờ tới, chẳng mất bao lâu đã tìm được nhà của Tống lang quân.
Đó là một gia đình hòa thuận yên bình, gã ta cưới vợ mới, còn có một đứa con trai mấy tuổi. Tân Tú đứng trước giường họ một lát, đứa trẻ nhỏ tuổi tỉnh dậy thấy nàng cũng không kêu gào sợ hãi, mà chỉ tò mò đứng dậy thì thào hỏi: “Ngươi là ai thế, thần tiên ư?”
Tân Tú giơ tay bóp mặt đứa trẻ, “Nhóc con, nửa đêm không ngủ sẽ gặp phải yêu quái đấy.”
Nàng điểm nhẹ lên trán đứa bé, nó buồn ngủ nhắm mặt lại, ngã vào giữa người cha mẹ. Thân Đồ Úc đứng sau lưng đồ đệ thấy con bé im ắng thật lâu, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn tiến lên đặt tay lên đầu Tống lang quân.
Nàng không giết gã nhưng lại rút hết sinh mệnh của gã, người này chừng chỉ sống được thêm mười năm nữa, đồng thời trong mười năm ấy, gã sẽ bị bệnh tật quấn thân, già đi nhanh chóng, triền miên giường bệnh để rồi bị ốm đau tra tấn.
Tân Tú rút tay về, “Cứ thế đi.”
Nàng ra khỏi phòng, còn lễ phép đóng cửa lại.
Thấy ánh sáng mờ mờ phía chân trời, Tân Tú mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng thấy dễ chịu một chút.”
Lời tác giả:
… Ừm.