Edit | 4702i.

Nguyên thân của Thân Đồ Úc đã lâu chưa rời khỏi Thục Lăng, thân người lại cứ biền biệt bên ngoài, đã tới không biết bao chốn hẻo lánh kỳ hiểm.

Y để thân thể nhân loại mình luyện chế ra chu du khắp nơi tìm kiếm các nguyên liệu luyện khí, mà những vật liệu ấy phần lớn đều không ở chỗ tầm thường, bởi vậy Thân Đồ Úc rất ít tới những chỗ phàm nhân tụ họp, càng hiếm khi trò chuyện với người thường.

Lần này tiểu đồ nhi của y phải xuống núi, tuy nguyên thân của Thân Đồ Úc vẫn ở lại U Hoàng Sơn nhưng y lại thao túng thân người đi theo đồ đệ. Đồ đệ mới nhập môn ba năm, vẫn chưa học được bao nhiêu thuật pháp, Thân Đồ Úc lo con bé ra ngoài một mình sẽ gặp gỡ hiểm nguy nên quyết định theo chân Tân Tú bảo vệ nàng một thời gian.

Lúc Tân Tú giả làm Cảnh Thành Tử ngăn cản thôn dân sát hại thiếu nữ, Thân Đồ Úc đứng ở nhánh cây cách đó không xa;

Lúc Tân Tú kiếm chuyện với yêu đạo tại Quý phủ, Thân Đồ Úc đứng dưới tường Quý gia;

Tân Tú ôm em bé đi bắt ếch với đám trẻ con, Thân Đồ Úc ngồi ở bụi cỏ lau nọ;

Tân Tú đội tuyết đi tìm người nhận nuôi hai bé gái, Thân Đồ Úc đợi trong quán trọ nàng ở, y cố lại gần ngó hai đứa trẻ nàng nhặt được lại bị tiếng khóc của chúng dọa chạy biến.

Rất nhiều ban đêm, khi Tân Tú nằm trong miếu hoang chìm vào giấc ngủ, Thân Đồ Úc sẽ ngồi trên nóc nhà, lặng lẽ đợi chờ đêm đen trôi đi.

Lúc này Tân Tú vào quỷ thành đương nhiên Thân Đồ Úc cũng đi theo nàng, vốn y không định ra tay, dù sao đây cũng là cơ hội để đồ đệ rèn luyện, thế nhưng mắt thấy đồ đệ rơi vào nguy hiểm, mà y cảm nhận quỷ thành này có điểm lạ: thi quỷ dường như bị ai đó điều khiển, mà lại tu vi của kẻ đó còn không thấp, bây giờ đồ đệ vẫn chưa đối phó được nên y mới ra tay.

Khác với Tân Tú dùng cả kiếm lẫn bùa đếu gà mờ, với mấy trăm năm đạo hạnh của Thân Đồ Úc, y chỉ cần dùng lửa đã có thể đốt sạch những con Phi Đầu Quỷ nhanh nhẹn bay tán loạn trên trời kia thành tro bụi.

Trong lúc đang chém giết Địa Hành Thi, Tân Tú chợt cảm giác mớ đen ngòm trên đầu đã không còn nữa – chúng chỉ còn là những tàn tro đổ ập xuống như một trận bão tuyết màu đen. Vị đại lão không tên vừa nhanh chóng giải quyết sạch đám Phi Đầu Quỷ đứng trên nóc nhà nhìn nàng, cũng không có ý định xuống tiếp tục giải quyết đống Địa Hành Thi giúp mà chỉ đứng đó quan sát.

Không bị Phi Đầu Quỷ đánh nữa, Tân Tú cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng phối hợp với gấu trúc Doraemon, đang guồng thắng bèn hăng hái quét sạch lũ Địa Hành Thi. Rõ ràng là thi thể không đầu nhưng vẫn như biết suy nghĩ biết sợ, thấy tình thế không ổn toàn quân lập tức rút lui rất bài bản, chúng chỉ để lại đám chân cụt tay đứt cho Tân Tú, giống hệt lũ khán giả vô đạo đức đi xem hòa nhạc để lại toàn rác sau buổi công diễn.

Lúc nãy đang trong thời khắc hiểm nghèo còn không thấy gì, lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, Tân Tú thấy mớ bèo nhèo không bị censort, ngửi cái ngùi thối gay mũi này… Nàng cảm thấy, trong thời gian tới có lẽ mình không ăn được thịt mất, trông hết cả hứng ăn.

Trời đã sẩm tối, Tân Tú ngẩng đầu thấy vị đại lão thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ nọ còn đứng trên nóc nhà chưa xuống. Hai người một đứng trên một đứng dưới, họ nhìn nhau một lát thì Tân Tú phát hiện y quay đi, dường như định đi mất bèn vội vàng gọi với lại:

“Vị huynh đài này, có thể xuống ký tên cho ta được không?”

Thân Đồ Úc khựng lại, y nghĩ thầm, ký tên? Đồ đệ muốn y viết tên mình cho con bé là có ý gì? Mặc dù không biết con bé muốn gì, nhưng đồ đệ đã gọi mình lại rồi, nếu mặc con bé mà đi thì không được tốt cho lắm.

Vốn y cũng không định để thân người của mình gặp mặt đồ đệ, thế nhưng xảy ra chuyện bất đắc dĩ, nếu đã gặp được thì tạm đành giấu diếm thân phận ứng phó một phen rồi tính, dù sao đây là cơ hội rèn luyện của riêng đồ nhi, nếu con bé biết sư phụ vẫn luôn đi theo mình có lẽ sẽ không vui.

Y nhảy xuống nóc nhà, nhẹ nhàng đứng trước mặt Tân Tú.

“Ngươi muốn ta ký tên cho là có ý gì?” Giọng nói thân người của Thân Đồ Úc trong trẻo hơn nguyên thân đôi chút, ngữ điệu nghe cũng lạnh lùng hơn nhiều. Bởi vậy Thân Đồ Úc vừa nói lời ấy ra khỏi miệng đã cảm thấy giọng mình hơi lạnh lùng quá, lại im lặng nhìn chăm chú đồ đệ mới gặp nguy, thấy nàng có vẻ hơi chật vật cũng nổi lòng thương.

Suốt quãng đường vừa qua đi theo Tân Tú, y cũng biết nàng đã cứng cỏi cố gắng thế nào.

Vì lúc nãy thiếu sáng mà đến khi Tân Tú thấy rõ mặt vị cao thủ nọ đã thầm thốt tiếng khen. Không ngờ đó lại là một vị nam tử cổ điển với đôi lông mày lưỡi kiếm, mi đen mũi cao môi mỏng.

Đây hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của nàng, nàng cảm giác tình nhân trong mình cũng trông thế này thôi này.

Có lẽ bởi vì mới rồi được người ta cứu nên Tân Tú nhìn y trông rất hiền, không hiểu sao lại thấy người ta hơi thân quen.

Đúng kiểu Bảo Ngọc mới gặp Đại Ngọc, nhịn không được mà nói một câu “Ta đã từng gặp vị muội muội này rồi”, lúc này Tân Tú cũng rất muốn nói một câu: “Hình như tui đã từng gặp vị ca ca này rồi!”

Gương mặt vị nam tử nhìn vô cảm nhưng y lại rất dễ nói chuyện, gọi là tới ngay, Tân Tú cảm thấy đại khái y là tuýp mặt lạnh tim nóng, nếu không họ cũng chẳng quen biết gì nhau, cớ sao vị này lại ra tay cứu nàng.

Tân Tú: “Ký tên là để lại tên, để ta được biết tên của ân nhân. Còn chưa cảm ơn huynh đã cứu ta, huynh ăn cơm không, hay ta mời huynh đi ăn một bữa để bày tỏ lòng cảm khích của mình nhé?”

La đạo sĩ đứng bên đầu lạnh toát: … Ta thấy cảnh này hơi lạ, nhưng lạ ở đâu thì ta không biết.

Tân Tú cứ thế dẫn tài khoản phụ của sư phụ nhà mình vào một căn phòng gần đó, nàng vào trong bèn thản nhiên thắp đèn lên, đi khắp nơi tìm bàn mang ra, lúc kéo La đạo sĩ xuống phòng bếp còn không quên chiêu đãi Thân Đồ Úc ngồi xuống trước y như người chủ nhà.

“Ta đi rửa tay trước đã, huynh muốn ăn gì? Ta xem mình còn nguyên liệu gì không.”

Thân Đồ Úc: “Tùy ngươi.”

Nếu người bình thường gặp cảnh hiểm ở đây, sau khi thoát khỏi nguy hiểm chắc chắn phải lập tức rời khỏi cái chỗ quỷ quái này mới đúng, nhưng Tân Tú thì khác, nàng nghĩ vào thì đã vào rồi, mà lại bọn quỷ thi toi thì cũng toi rồi, nếu giờ nàng đi khỏi đây thì chẳng phải phí công giết lũ Địa Hành Thi lúc nãy à, cứ là lỗ to.

Giết nhiều Địa Hành Thi như thế chẳng lẽ nàng không nên hưởng thụ thành quả thắng lợi bằng cách chiếm địa bàn của chúng hả? Tóm lại, không lý nào lúc này nàng chạy trối chết tặng lại địa bàn cho lũ Địa Hành Thi kia được. Hơn nữa chưa kể đến việc lỡ đâu ngoài thành cũng đang nguy hiểm như thế thì sao, ít ra nơi này còn có chỗ che gió che mưa, quan trọng nhất là đại lão bị nàng dỗ tới chỗ này rồi. Hê, có người canh nhà rồi thì không phải sợ.

Tân Tú rửa tay, tới khi không ngửi ra mùi thối nữa nữa mới thấy cơ thể sảng khoái, nàng lại lấy một bầu nước dội lên đầu La đạo sĩ, rửa sạch cơ thể thối hoắc của lão.

La đạo sĩ nhìn bóng lưng của nam tử ngồi ngoài sảnh, hạ giọng nói với Tân Tú: “Ngươi không thấy lạ à, chỗ thế này sao có người sống được, kẻ này xuất hiện đột ngột như thế lại không rõ lai lịch, chưa biết chừng đấy là kẻ tạo ra đám Phi Đầu Quỷ và Địa Hành Thi thì sao…”

“Ào ——” Tân Tú đổ ào một bầu nước lên đầu lão, “Sợ gì, mặc cho y là ai, chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu này bao giờ à.”

La đạo sĩ: “Câu nào?”

Tân Tú tiện tay để bầu nước lên đầu lão, nàng cười nhạt: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu chứ sao.” Mỹ nam tử đẹp kinh người như thế, cho dù có ý khác như muốn chơi trò tình một đêm với nàng có khi nàng cũng bằng lòng xem xét ấy chứ. Giết nàng thì chắc không đâu, nếu không mới nãy vẽ vời thêm chuyện cứu nàng mà làm gì.

Thân Đồ Úc ngồi ngay ngắn bên ngoài, y nghe thấy đồ đệ đùa cợt với con la sau lưng mình cũng chẳng thèm nhíu mày. Đồ nhi này của y chỉ phải tật thích nói đùa, dù mới nãy kề cận hiểm nguy nhưng giờ vẫn cứ cười nói vui vẻ được như thế, không tệ chút nào.

Tân Tú mời ân nhân ăn một bát mì đơn sơ, mì là mì sợi nàng mua từ chỗ bà chủ quán trọ lần trước nàng vào ăn cơm, rau xanh thì hái trong sân, thêm thìa bột ớt, công bằng mà nói hương vị cũng chỉ có thể coi là bình thường.

Nể tình gương mặt và thân thể đẹp đẽ của vị ân nhân này, Tân Tú cũng rất muốn nấu món ngon cho y, thế nhưng điều kiện không cho phép nên đành tạm vậy. May mà người này hình như cũng không chê đồ ăn sơ sài.

Thấy mỹ nam tử im lặng ngồi đối diện đã ăn xong tô mì rau xanh bột ớt Tân Tú cũng đặt đũa xuống, nàng lặng lẽ ngắm mặt người ta thêm một lần, cười cười dọn dẹp chén đũa rồi ngồi vào cạnh y hòng bắt chuyện.

“Huynh cũng là người tu hành nhỉ, mới nãy huynh dùng pháp thuật gì để đối phó với Phi Đầu Quỷ vậy? Lợi hại thật đấy.”

Thân Đồ Úc: “Là hỏa thuật bình thường thôi.” Chẳng qua tu vi của y cao, kể cả pháp thuật bình thường đương nhiên cũng có uy lực hơn hẳn.

Tân Tú: “Nếu chỉ là hỏa thuật bình thường thì huynh có thể dạy cho ta được không?”

La đạo sĩ bị buộc ở cạnh cột đang giả vờ mình là con la thật: … Lại nữa, sao nhãi ranh này thấy cái gì cũng đòi học thế nhỉ. Nhưng người ta có liên quan gì tới ngươi đâu, làm gì có chuyện đồng ý dạy ngươi chứ, ngây thơ quá.

Thân Đồ Úc: “Được thôi.”

La đạo sĩ: “…”

La đạo sĩ bắt đầu hồi tưởng con đường học hành gian khổ của mình, từ xưa lão muốn học thuật pháp gì cũng rất khó, ai ai cũng quý tới cả chổi cùn của họ*, những gì lão học được đều do ăn cắp khắp nơi, cũng vì lẽ đó mới bị đuổi. Sao lão lại không gặp được chuyện tốt mở mồm xin học là được dạy thế nhỉ?

(*) Ví von đã là của mình thì đồ không tốt vẫn đáng quý.

Tân Tú cười tươi, nghe Thân Đồ Úc dạy cách khống chế hỏa thuật, y nói rất ngắn gọn không thừa một chữ. Quá là ngầu luôn, hơn nữa cái điểm không khéo nói năng cũng hệt như sư phụ nhà nàng. Giống sư phụ nhà nàng càng tốt, người như sư phụ nàng mới đáng tin cậy.

Thân Đồ Úc: “Khống chế hỏa thuật dù đơn giản nhưng tạm thời ngươi dùng vẫn chưa có uy lực, ta có thể dạy ngươi mấy thuật pháp khác.” Nếu y biết tiểu đồ đệ phải xuống núi sớm như thế sẽ không mặc con bé học bừa học bậy, thay vào đó sẽ dạy Tân Tú vài điều hữu ích.

Tân Tú cười đáp: “Tốt thôi, huynh muốn dạy ta gì thế?”

Thân Đồ Úc: “Linh lực của ngươi không ăn thua gì, nếu chỉ dựa vào tự thân thì uy lực không đủ, phối hợp với vũ khí là tốt nhất.”

Y để Tân Tú lấy đao ra, Tân Tú cũng tiện tay đưa luôn cho y không nhì nhằng. Một tay Thân Đồ úc cầm đao còn tay kia khơi linh lực ra, phất tay qua trường đao một cái. Chợt ngón cái ngõ nhẹ vào thân đao khiến nó phát ra tiếng sắt trong veo.

“Thuật này có thể khiến đao kiếm liên kết với luồng linh lực lưu chuyển trong người ngươi, giúp ngươi không khổ sở đến mức cầm đao chém một lát đã thấy mệt.” Vấn đề này lúc nãy Thân Đồ Úc nhìn đồ nhi chém địch đã để ý tới, Tân Tú cầm bảo vật hiếm có trên đời nhưng lại không phát huy được một phần ngàn uy lực của nó, thứ nhất là nàng không đủ linh lực, thứ hai là thiếu kỹ năng, sử dụng thuật này có thể bù đắp ít nhiều.

Tân Tú không ngờ y sẽ dạy nghiêm túc như thế, nàng ngồi thẳng dậy xin được chỉ bảo: “Vậy ta phải làm thế nào?”

Thân Đồ Úc giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.

Tân Tú: “… Ầu.” Anh bạn à, huynh cứ thế cầm tay tui á?

Góc nhìn của nàng là: Mỹ nam tử từ trên trời giáng xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau bữa tối ánh nến lấy cớ giao lưu dạy dỗ để nắm tay mình.

Còn theo góc nhìn của Thân Đồ Úc là: Dạy bảo đồ đệ.

Mà theo góc nhìn của La đạo sĩ thì: Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ lằng nhà lằng nhằng, ngồi sát sàn sạt nhau như thế còn ra thể thống gì nữa!

Thân Đồ Úc nắm cổ tay Tân Tú, chỉ vào linh mạch trên cánh tay nàng, “Ta cho ngươi một ít linh lực, ngươi thử dùng xem trường đao này khác gì lúc trước không.”

Y nói xong cũng thả tay, tuy Tân Tú thấy hơi tiếc nuối nhưng vẫn ra vẻ đứng đắn, nàng giương đao chém hai nhát thì sáng mắt: “Quả thực thuận tay hơn lúc nãy nhiều, dùng không phí sức quá mà lại, hình như linh khí đã có mối tương liên với linh mạch trên tay ta.”

Thân Đồ Úc: “Tốt lắm, và?”

“Và…” Tân Tú lại thử lần nữa: “Thanh đao này hình như có thể bổ ra gió.”

Thân Đồ Úc: “Đây là thuật phất nhận*, dù sử dụng pháp thuật này với sắt thép bình thường cũng đã hơn những binh khí khác rồi.”

(*) Phất nhận: Vung đao.

Cuối cùng y quả thực dạy Tân Tú kỹ xảo vận dụng pháp thuật cả một đêm.

Sau một đêm học tập những kiến thức đa dạng Tân Tú cảm giác như đã bị ép khô: Dù học được rất nhiều nhưng không hiểu sao lại hơi thất vọng, còn tưởng có diễm ngộ trên trời rơi xuống chứ, hóa ra là tui nghĩ nhiều quá rồi:)

Thân Đồ Úc thì lại rất mừng, ngộ tính* của đồ nhi không tệ, mới đó mà đã nắm được hết nền tảng những điều y dạy, làm gì có ai thông minh hiếu học hơn đồ nhi của y được chứ.

(*) Vốn là từ dùng trong Phật giáo, là năng lực nhận thức không thông qua lý luận, lập luận thực tiễn, là “sự thấu hiểu xuyên suốt”.

Cả đêm yên bình, lúc sáng Thân Đồ Úc vỗ vỗ vai Tân Tú: “Đi nghỉ một lát rồi rời khỏi đây thôi.”

Tân Tú mừng rỡ, nàng nhìn y hỏi dò: “Huynh dạy ta cả đêm chắc cũng mệt rồi, hay là mình cùng đi nghỉ đi?”

Thân Đồ Úc thấy đồ đệ quan tâm “người xa lạ” là mình đây thì thầm khen đồ nhi thật chu đáo, dẫu vậy mặt vẫn vô cảm như cũ, y nói: “Không cần, ta ở đây canh chừng, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Tân Tú thở dài đầy tiếc nuối, người này dè dặt thật đấy, từ chối thẳng luôn.

Lời tác giả:

Ê Tú, chế có biết người chế định “hẹn” là ai không đấy?