Sáng sớm hôm sau, Mộc Tuyên đưa ta về núi Thương Lam.

Hiện giờ hắn đã ở một mình trên đỉnh núi, một mình một viện, không khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp… Nhưng ta hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức. Kể từ khoảnh khắc bước vào cửa viện của hắn, ta đã đảo mắt tìm bóng dáng linh kính, vì quá chăm chú nên ta vốn không có tâm tư nhìn đường, vừa không chú ý bèn đâm sầm vào lưng Mộc Tuyên.

Ta không kêu đau, cũng không lui ra, cứ vậy mà đứng áp sát vào lưng Mộc Tuyên.

Ô, nếu ta không cảm giác lầm thì sau lưng Mộc Tuyên có một vật cưng cứng, chắc là linh kính ta cần tìm.

Ta chìa ngón tay, muốn lột áo hắn cướp linh kính đi luôn… Mộc Tuyên bỗng quay lại, vai va vào ta, khiến ta thoái lui mấy bước, ánh mắt ta quyến luyến không nỡ trên lưng hắn.

“Ngươi vẫn muốn đâm một dao sau lưng ta à?” Mộc Tuyên nhướng mày hỏi ta.

Ta làu bàu giải thích: “Trên lưng sư phụ có vật gì đó, con xem giúp người mà…”

Mộc Tuyên liếc ta, sau đó chỉ gian phòng bên phải: “Nhà củi chỗ đó, ngươi thu dọn rồi vào ở đi.”

Nhà… nhà củi?

“Không vừa ý à?”

“Đâu… đâu có, tốt lắm, đa tạ sư phụ.”

Hắn gật đầu rồi về phòng mình.

Ta nghiến răng, cảm thấy thời gian này mình sống quá thiệt thòi, nhưng cuộc đời luôn phải trải qua một số chuyện chẳng biết làm thế nào, ta tự an ủi mình, sau đó bước vào cửa nhà củi, khoảnh khắc đẩy cửa ra, bụi bặm bên trong xộc lên suýt chút khiến ta sặc chết.

Ta bịt miệng, liên tiếp lui lại mấy bước, nhìn quanh phòng – Đây quả là một gian nhà củi hoang tàn đổ nát!

Ta im lặng, tiếp tục nhẫn nhịn, cùng lắm ta cũng chỉ ở đây mấy tháng thôi, mà còn phải ngày ngày nghĩ cách trộm kính của Mộc Tuyên, nghĩ ra cũng có lỗi với hắn lắm, thôi ở chỗ tồi tệ một chút cũng được.

Ta xắn tay áo nín thở, bắt đầu thu dọn.

Vừa dọn phòng ta vừa thầm suy nghĩ, đại ma đầu nói linh kính ở trên người Mộc Tuyên, nhưng ta không ngờ hắn thật sự mang theo bên mình, một nam nhân thanh tâm quả dục lại mang theo một tấm kính bên cạnh, lẽ nào để đôi lúc lấy ra soi dung mạo xinh đẹp của mình?

Chẳng phải là có bệnh sao!

Nhưng hắn đã mắc bệnh này, ta cũng đâu còn cách nào. Xem ra hiện giờ ta muốn lấy được tấm kính này, việc đầu tiên là phải khiến Mộc Tuyên cởi y phục trước mặt ta…

Nhưng với tình hình hắn đề phòng ta quá mức như hiện giờ, chắc không dễ gì cởi y phục trước mặt ta đâu. Vậy nên ta chỉ đành dùng chút tâm kế thôi.

Ta nhớ lúc đó đại ma đầu từng nói với ta, năm xưa hắn thích âm luật, ta tự tin cong môi cười, nói đến âm luật, chuyện khác không dám nhắc chứ thổi sáo thì ta là một tay lão luyện của Thương Lam ba trăm năm sau! Dùng chiêu này dụ dỗ hắn, ta vô cùng tự tin.

Đêm đó, ta khai hỏa trận đầu tiên trong cuộc chiến muốn trộm kính phải trộm trái tim trước.

Lúc đó trăng thanh gió mát, ta đứng dưới gốc cây độc nhất trong viện trên đỉnh núi, vắt sáo lên thổi, tiếng sáo du dương, uyển chuyển truyền đi ngàn dặm, trạng thái của ta tốt đến mức bản thân ta cũng không kìm được mà mê mẩn.

“Ngươi đang ồn ào gì vậy?”

Một câu hỏi đột ngột vang lên, cắt ngang tiếng sáo của ta. Ta chớp mắt nhìn Mộc Tuyên: “Con đang thổi sáo đó sư phụ.”

Mộc Tuyên nhìn ta một hồi: “Ngươi muốn ở đây thì có bốn quy tắc, chăm làm việc, đọc nhiều sách, ăn ít cơm, không ồn ào.”

Ồn… ồn ào?

Ta cảm thấy nhân cách của mình bị tổn hại: “Sư phụ, người không thể sỉ nhục người ta như vậy, con thấy con thổi sáo cũng hay lắm mà.”

“Hay?” Câu hỏi vặn này ta nghe cứ như đang mỉa mai. Ta thầm bất mãn, đang định nói, bỗng Mộc Tuyên bước tới một bước, giật cây sáo trong tay ta, lấy tay áo ta chùi cây sáo, tiếp đó vắt sáo lên thổi ra giai điệu đầu tiên.

Rồi tới lượt ta ngây người.

Cuối cùng ta cũng biết, lúc đó trước mặt đại ma đầu, ta vỗ ngực bảo đảm nhất định có thể dùng sáo khiến Mộc Tuyên bái phục, biểu hiện im lặng của hắn có ý nghĩa gì – Hắn đang do dự xem có nên ngăn cản ta tự chuốc nhục nhã không.

Nhưng lúc đó, ta lại dùng sự thật rằng “Dù sao ta cũng không biết làm gì khác” để chặn họng hắn lại.

Tiếng sáo quá đẹp, thổi bay tất cả suy nghĩ hỗn tạp của ta. Cuối cùng khiến cho mắt ta chỉ còn lại bóng dáng Mộc Tuyên, hắn tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến lòng người hoảng hốt.

Hết khúc nhạc, Mộc Tuyên buông sáo, nhìn ta đang ngơ ngác, hắn nhét sáo vào tay ta: “Hiểu chưa? Bởi vậy sau này tìm chỗ không có người mà thổi.”

Ta cầm sáo, cực kì khó hiểu, cuối cùng không nén được hiếu kì trong lòng, trước lúc hắn quay người, ta hỏi: “Sư phụ, có phải cuộc đời của người có nỗi niềm khó nói không?”

Mộc Tuyên ngây ra, sau đó quay đầu nhìn ta, một lúc sau mới nói: “Vừa rồi ta nói gì?”

Ta cụp đầu: “Ăn ít cơm, không ồn ào.” Đối diện với ánh mắt hắn, ta lủi thủi đi vào nhà củi, “Con về phòng ngủ đây sư phụ. Ngày mai gặp.”

Nhưng nằm trên giường cỏ tranh, ta nhìn ánh trăng ngoài khe hở trên xà nhà, thật sự cực kì khó hiểu. Mộc Tuyên này đạo thuật giỏi, thiên bẩm cao, khí chất xuất chúng, lại còn thổi sáo hay, đường rộng thênh thang sáng sủa đang bày ra trước mắt hắn, hắn mắc bệnh gì mà tại sao phải nhập ma bằng được vậy?

Ta thấy chờ sau này liên lạc được với đại ma đầu, ta liều chết cũng phải hỏi hắn chuyện năm xưa.

Ta kìm nén sốt ruột, bình tĩnh chung sống với Mộc Tuyên một tháng. Thời gian này mỗi ngày ta quét dọn tiểu viện rất sạch sẽ, ngoan ngoãn dậy sớm nấu cơm nấu cháo cho hắn. Thành tâm thành ý đén mức bản thân ta cũng cảm động.

Nhưng Mộc Tuyên này dường như không chút động lòng, hắn vẫn không chịu cởi y phục trước mặt ta… Thôi được rồi, tuy yêu cầu này hơi kì quái, nhưng ta có thể cảm giác được Mộc Tuyên không hề bớt đề phòng ta, hắn vẫn đang quan sát ta, vì vậy ta vẫn chưa tìm được cơ hội liên lạc với đại ma đầu.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Một tháng nay hắn quan sát ta, ta đương nhiên cũng quan sát hắn, hơn nữa còn có thu hoạch rất lớn.

Ta nắm rõ quy luật sinh hoạt của Mộc Tuyên.

Hắn rất thích sạch sẽ, trong điều kiện khó khăn trên núi nhưng hắn vẫn kiên trì mỗi ngày đều đến suối lạnh ở hậu sơn tắm rửa.

Tuy ta cảm thấy hành vi đi ngâm nước lạnh giữa mùa đông thật quá bệnh hoạn, nhưng dù sao hắn cũng đã cho ta cơ hội ra tay.

Ta tốn hết mười ngày nắm rõ đường ở hậu sơn, định tối nay, chờ khi Mộc Tuyên đi tắm, ta vòng qua đường nhỏ đến lục lọi y phục hắn cởi bỏ bên cạnh. Ta còn vác theo chậu và khăn, đến lúc đó nếu bất cẩn bị phát hiện, ta cứ nói ta cũng đi tắm là xong.

Ta cảm thấy kế hoạch của ta rất hay, không hề sơ sót.

Nhưng cuối cùng ta vẫn đánh giá thấp năng lực của Mộc Tuyên.

Ta vòng qua đường nhỏ, nhìn thấy y phục hắn cởi ra để bên hòn đá to, ta len lén mò tới, nhưng còn chưa đụng vào y phục hắn đã bị tóm cổ áo.

Ta hồi hộp quay đầu, quả nhiên là Mộc Tuyên.

Hắn đang mặc quần, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, vòm ngực rắn chắn thoắt ẩn thoắt hiện, ta nuốt nước bọt.

Ánh mắt hắn sắc lẻm: “Lén lén lút lút theo ta làm gì?”

Ta chìa chậu và khăn trong tay cho hắn xem: “Hôm nay con quét dọn hơi mệt nên cũng muốn đi tắm…”

Hắn nhìn ta một lúc: “Khéo thật.” Hắn nói, “Hôm nay ta không muốn tắm, ngươi tắm trước đi.” Nói xong, hắn xách cổ áo ta vứt một cái, cả người ta bay ra, “tõm” một tiếng, nước suối lạnh lẽo thấu xương nhấn chìm ta trong phút chốc.

Không khí lập tức biến thành bọt cùng nhau chui lên mặt nước. Ta vô thức muốn đạp nước nổi lên hít thở, nhưng nước quá lạnh, ta chỉ cảm thấy hai chân co giật như chuột rút! Ta cuống lên, một ngụm nước lạnh chui vào khoang ngực, chỉ trong phút chốc, ta bắt đầu mơ màng trợn trắng mắt.

Không thể dùng thuật Tị thủy…

Ta là nửa người nửa ma, bình thường trong cơ thể không có chút ma khí nào, nếu lúc đó ta không để mặc đại ma đầu đưa tay thăm dò khí tức trong cơ thể ta, hắn cũng không thể nào biết được thân phận của ta. Mộc Tuyên biến thành đại ma đầu không nhìn ra, Mộc Tuyên hiện giờ đương nhiên cũng không nhìn ra, hắn vẫn luôn coi ta là người… Nếu lúc này ta dùng thuật Tị thủy, nếu hắn phát hiện ra ta là nửa ma, với thân phận đệ tử phái Thương lam của hắn hiện giờ, nhất định sẽ không nói hai lời mà chém ta ngay.

Sao ta lại chết không rõ không ràng ở đây chứ?

Nước suối lạnh lẽo xộc vào miệng ngày càng nhiều, bỗng lúc này, một bàn tay ấm nóng kéo lưng ta, ẵm ta lên trên. Ta áp vào một vòm ngực ấm áp. Nhưng chưa áp được bao lâu, ta cảm giác mình bị vứt trên hòn đá như một con cá chết, sau đó ngực bị ấn mạnh mấy cái, mạnh đến nỗi suýt chút ấn phẳng ngực ta.

Ta sặc ra mấy ngụm nước, sau đó bắt đầu dốc sức hít thở.

Trước mặt là Mộc Tuyên ướt đẫm, nước trên tóc hắn nhỏ tí tách lên mặt ta, ta loáng thoáng nghe hắn đang chê bai: “Vô dụng quá…”

Ta siết nắm đấm, đè nén thôi thúc muốn chửi cha mắng mẹ, quay đầu nhìn khung trời sao mênh mông, tưởng tượng mình là mặt trăng ở chân trời, những chuyện phàm tục đều không thể nào kích động cảm xúc ta. Ta mơ tưởng một hồi, cuối cùng cũng xoa dịu được bản thân.

Thở một hồi, theo tâm trạng lắng xuống còn có nhiệt độ cơ thể ta. Y phục toàn thân ta ướt đẫm, gió ngày đông thổi qua, y phục dán chặt vào người ta còn lạnh lẽo hơn nước suối ban nãy.

Môi ta bắt đầu run rẩy: “Sư sư sư phụ, con không tắm nữa… Chúng ta về… về về về đi đã.”

Mộc Tuyên nhướng mày: “Lạnh à?”

Có mắt mà không biết nhìn sao? Lẽ nào tự ta kích động đến mức run rẩy thế này sao? Ta lại nhịn những lời đã dâng lên tới cổ họng, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Mộc Tuyên không động đậy, im lặng quan sát ta hồi lâu.

Thật không hổ là cùng một người với đại ma đầu, thói quen đáng ghét này đúng là y hệt nhau, ta đã sợ hãi đến mức này rồi, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng không được sao…

Ta liếm môi, vừa định hỏi thẳng hắn, nhưng lúc này hắn bỗng quay người bỏ đi.

Ta ngây ra, ôm cánh tay ngồi dậy, nhưng thấy hắn đến bên hòn đá lấy y phục vứt dưới đất ban nãy.

Mắt ta sáng lên, nhìn thấy linh kính được gói trong y phục.

Ném cho ta! Ném cho ta!

Ta nghe thấy tiếng hô hào hùng hồn nhất đang sục sôi trong lòng. Một thoáng sau, đúng là hắn ném y phục cho ta, nhưng mà… chỉ có y phục thôi.

Hắn giấu linh kính sau lưng, sau đó đứng về phía bên kia hòn đá: “Thay y phục ra rồi về.”

Ta cầm y phục hắn, ngây ra một hồi mới hiểu, hiện giờ tên này đang áy náy đây mà! Hôm nay hắn ném ta xuống nước nhất định là muốn thử xem ta có pháp thuật không. Kết quả không ngờ suýt chút dìm chết ta thật.

Ta thò đầu nhìn ra phía sau hòn đá, hắn đang dựa vào tảng đá, nhìn về phía trước, ánh mắt chăm chú, tác phong chính nhân quân tử.

Ta thở phào, cũng may vừa rồi dưới nước ta nhịn được nên không lộ sơ hở, nếu không thì thứ kéo ta lên không phải là một bàn tay ấm nóng mà là Hề Phong kiếm sát khí lạnh lẽo…

Tâm tư của hắn cũng khá sâu. Nhưng lần này ta suýt chết ngộp, chắc ít nhiều gì hắn cũng tin… một phần lời ta nói lúc trước rồi chứ nhỉ? Ít ra là tin chuyện ta không biết pháp thuật.

Ta cởi y phục ướt thay y phục của Mộc Tuyên vào, Mộc Tuyên trông không mập, nhưng y phục hắn tròng lên người ta cứ như đang tròng lên người trẻ con.

“Thay xong chưa?”

Hắn chờ bên kia tảng đá đến mất kiên nhẫn.

“Dạ, xong rồi.” Ta đi ra, “Sư phụ, tầm vóc người cường tráng thật, y phục rộng quá.” Ta một tay kéo cổ áo, một tay xách tà áo, nhìn xuống chân mình, ta phát hiện cho dù mình kéo thế nào, một bàn tay cũng không thể nào hoàn toàn xách y phục lê dưới đất lên được. Ta biết hắn thích sạch sẽ, chỉ đành bất lực ngẩng đầu nhìn hắn, “Sư phụ, thật sự con không cố ý đâu, ngày mai con bảo đảm sẽ giặt sạch sẽ y phục này cho người.”

Hắn nhìn ta, ánh mắt trầm lặng bỗng ngơ ngẩn hơn thường ngày đôi chút.

Ta chớp mắt nhìn hắn: “Sư phụ?”

Ánh mắt hắn khẽ động, quay đầu đi: “Đi thôi.”

Lẽ nào! Lẽ nào đây chính là… xấu hổ trong truyền thuyết!

Trong một tháng nay, ta hao tổn hết một trăm lần tâm tư cũng không đổi được nửa ánh mắt của hắn, nhưng đứng trước mặt hắn trong bộ y phục rộng thùng thình, toàn thân ướt đẫm tóc tai rũ rượi này là có thể dẫn dụ được cảm xúc hắn xao động sao?

Nam nhân… quả nhiên là…

Ta nghiến răng, bắt đầu suy ngẫm kĩ càng về khả năng trực tiếp dùng sắc dụ dỗ Mộc Tuyên sau đó lấy linh kính.

***