19.

Hai mắt Hàn Án sáng rực, lắc đầu: “Sao có thể?”

“Anh cảm thấy em của bây giờ càng khiến anh mê luyến hơn.”

Đã nửa tháng trôi qua từ ngày tôi đăng video Tiêu Dạ bạo lực gia đình.

Khách hàng của Tập đoàn họ Tiêu bị Hàn Án kéo về ký hợp đồng.

Cổ phần Tập đoàn họ Hàn trong tay tôi ngày càng nhiều.

Đã trở cổ đông thứ hai, chỉ sau Hàn Án.

Tôi đầu tư một bệnh viện.

Hệ thống của tôi có kỹ năng y dược, không thể bỏ qua được.

Không ngờ hôm tôi đi ký hợp đồng, tôi lại gặp Bạch Tố Tố.

Cô ta không có thuốc đắt tiền chữa trị, không có y tá đi theo 24 giờ một ngày, cô ta bây giờ giống như đóa hoa khô héo.

Cách một hành lang, giám đốc bệnh viên cười nói đi cạnh tôi.

Mà cô ta thì một mình một người đẩy xe lăn, đứng ở trong chỗ âm u nhất.

Chúng tôi nhìn thấy nhau.

Sau đó cô ta dời tầm mắt, chật vật rời đi.

Cũng tối hôm đấy, tôi bị Tiêu Dạ chăn lại ở bãi đỗ xe.

Hắn mặc một bộ đồ ở nhà và mang kính râm cùng mũ.

Người gầy đi rất nhiều.

Cổ phiếu của Tập đoàn họ Tiêu giảm liên túc, giá trị trên thị trường cũng giảm đi rất nhiều.

Khách hàng lớn đều hủy hợp đồng, nhân viên trong công ty xin nghỉ hơn nửa.

Hắn không còn làm giám đốc của công ty nữa.

Cuối tháng tư là mùa hoa thược dược nở rộ.

Tôi cầm bó hoa thược dược màu hồng nhạt do Hàn Án mua cho trong tay.

Hắn khàn giọng nói: “Trước kia em không mua hoa bao giờ.”

“Bởi vì anh bị dị ứng phấn hoa, tôi đang nhường nhịn anh.”

“Tiểu Vân, anh biết sai rồi.” Hắn chảy nước mắt, “Cho anh thêm cơ hội được không?”

“Chúng ta có quá khứ tuyệt vời như thế…”

Tôi cắt ngang lời hắn: “Với tôi mà nói, quá khứ đó không đẹp tí nào.”

Hắn run giọng: “Em đã cứu anh, cầu xin em cứu anh lần nữa.”

Nói đến đây, tôi thở dài.

“Hôm đó vì cứu anh, tôi về nhà muộn, không kịp nấu cơm nên bị đánh một trận. Hôm sau và hôm kia bà ấy đều không cho tôi ăn cơm.”

“Nếu như bây giờ tôi có thể quay lại quá khứ….” Tôi im lặng nhìn Tiêu Dạ, “Tôi nghĩ tôi sẽ nhìn anh đi chếc á.”

Mặt hắn trắng bệch, phun ra ngụm máu.

Tôi lạnh mặt lướt qua hắn, đi vào thang máy.

Tôi bấm tầng 18.

Thang máy không ngừng đi lên, kéo rộng khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Cứ như sau mấy năm nữa.

Hắn sẽ biến mất trong bụi trần không còn bóng dáng, mà tôi không ngừng đi lên trên….

20.

Năm thứ ba sau khi xuyên sách.

Thông qua hệ thống, tôi đã sửa hết BUG.

Hệ thống thông báo tôi ngày mai có thể kết thúc cuộc du ngoạn sai lầm này.

Tôi hẹn Hàn Án đi ăn.

Bóng đêm bao trùm thành phố, nhà hàng bị anh đặt bao.

Anh quỳ một gối xuống đất, cầm hộp nhẫn nâng lên.

Nhẫn kim cương hồng rất lớn, lấp lánh ánh sáng mê người.

Tôi thở dài tiếc nuối: “Xin lỗi, em sắp đi rồi.”

“Dù em đi đến đâu trên thế gian này, anh cũng sẽ đi theo em.”

“Thế giới kia, dù anh có bao nhiêu tiền cũng không đến được.” Tôi mở hai tay, ôm nhẹ anh, “Tạm biệt, Hàn Án.”

“Em sẽ trả Chu Vân năm xưa cho anh.”

“Có lẽ cô ấy sẽ cho anh hạnh phúc.”

Tôi nằm một giấc mơ dài.

Trong mơ, tôi đồng ý lời cầu hôn của Hàn Án.

Chúng tôi sinh một cô con gái đáng yêu.

Sau khi tỉnh dậy, tôi trở về thế giới của một nữ chính mạnh mẽ.

Thư ký gõ nhẹ cửa phòng tôi.

“Giám đốc Chu, bên nhân sự đã tuyển được mấy trợ lý phù hợp yêu cầu của chị, mời chị sang chọn lại ạ.”

Đầu giờ chiều, những khóm hoa thược dược trồng quanh đường đã nở.

Cửa mở ra.

Một chàng trai đẹp trai đi tới mỉm cười với tôi dưới ánh nắng: “Giám đốc Chu, rất vui khi gặp lại em.”

“Tôi tên là Hàn Án!”

[HẾT]