Khi Dạ Dương về đến nhà, không ngờ được đập vào mắ hắn chính là cảnh tượng này.

Một cô gái nhỏ nhắn mặc một bộ quần áo lao động đang ngân nga một giai điệu nào đó, tay chân lại nhanh thoăn thoắt quét dọn lau chùi căn nhà rộng lớn này. Vẻ mặt kia không có chút gì là bực bội cùng khó chịu, sự vui vẻ hạnh phúc kia biểu lộ ra rất rõ ràng. Một người bị bắt ép thành lao công của căn nhà lớn như vậy mà vẫn có thể vui vẻ sao?

Dạ Dương - kẻ máu lạnh bậc nhất thế giới ngầm đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Nếu chuyện ngày đó không xảy ra thì thật là tốt. Cô gái kia và hắn sẽ không hề có một mối liện hệ nào, hắn cũng sẽ không cảm thấy bản thân đã làm một chuyện vô cùng xấu xa như lúc này.

"Cô..." Chết tiệt, đến tên cô gái này là gì hắn cũng chẳng nhớ!

Cố Lam đang tỉ mẩn lau chùi từng chiếc chén một, không ngờ được người mà cô chờ đợi bao lâu nay đã trở về.

"A Dương... Anh đã về..." Cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười nhất có thể, cho dù bàn chân đã mệt mỏi đến tê rần. Cô nhớ anh đã từng nói, anh muốn có một người vợ tuy rằng không xinh đẹp, không giỏi giang, nhưng phải là một cô gái dịu dàng, nở nụ cười chân thành nhất đón chào anh trở về.

Bây giờ, cô đã người vợ mà hắn ao ước rồi đấy.

Chốc lát, Dạ Dương đột ngột dừng bước. Không hiểu sao, hắn cảm thấy nụ cười này đặc biệt chói mắt, động đến một nơi sâu thẳm nào đấy trong tim hắn.

Hắn biết, đã từng nói điều này với cô ấy, hắn muốn có được một người vợ dịu dàng, sẽ nở nụ cười đón chào hắn trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Hắn cũng nhớ, hắn đã từng nói với cô, hãy gọi hắn là "A Dương".

Thế nhưng, đó là với Tiểu Linh, không phải với cô gái này!

Cố Lam cố gắng che dấu đầu ngón tay đã tím tái, duy trì nụ cười kia đến cuối cùng. Thế nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, Dạ Dương đã tiến đến, nắm lấy cổ áo cô thốc lên. Ánh mắt này không phải là ánh mắt dịu dàng như nước cô từng nhớ, nó lạnh lẽo và sâu thẳm. Đồng thời nó cũng khiến tim cô chảy máu.

"Tôi không biết cô tiếp cận tôi với mục đích gì. Cũng không quan tâm cô bắt chước Tiểu Linh để làm gì. Thế nhưng cô hãy ngoan ngoãn mà làm Dạ thiếu phu nhân của cô đi! Nếu cô dám đánh chủ ý lên Tiểu Linh..."

Hắn thả cô xuống, để lại cho cô một ánh mắt tàn nhẫn. Đúng vậy, nếu cô vi phạm giới hạn của hắn, Dạ Dương hắn sẽ khiến cho cô hoàn toàn biến mất trên thế giới này!

"Còn nữa, "A Dương" không phải là thứ để cho cô tùy tiện gọi! Khôn hồn thì đừng gọi tôi theo cách đó, ngoài Tiểu Linh ra, không ai có tư cách gọi tôi theo cách đó!" Không một ai xứng!

Cô nhìn hắn tức giận bỏ đi, căn nhà đột nhiên trở nên thật lạnh lẽo. Chiếc khăn rơi xuống nền nhà, không tiếng động.

Trước mắt Cố Lam là một tấm thẻ màu vàng, tiền lương làm vợ hờ của cô.

Không phải cô không đoán được hắn sẽ phản ứng dữ dội như thế nào khi cô làm như vậy, thế nhưng cô vẫn muốn thử một chút xem sao. Thế nhưng cô không ngờ, những điều hắn đã nói với cô, hắn lại đem nó cho cô gái kia nghe. Hóa ra, A Dương đã yêu cô gái kia đến mức đó rồi ư, đến mức đem hết tất cả nói cho cô ấy biết...

A Dương, lời hứa kia của anh liệu anh có còn nhớ hay không?

Em nhớ rất rõ, nhớ hết mọi lời anh nói, nhớ hết từng nét mặt, cử chỉ, nụ cười của anh lúc đấy. Anh đã từng nói, em không được phép quên, phải nhớ những điều đó cho đến hết cuộc đời. Thế nhưng, rốt cuộc ai mới là kẻ đầu tiên quên đi tất cả cơ chứ?

... .........

Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi. Tại sao hắn lại cảm thấy bản thân đã làm sai cơ chứ? Cô gái kia thật sự quá kì lạ. Hắn cư xử như vậy đâu có sai? Rõ ràng là do cô ta trước, khiến cho hắn vô cùng nghi ngờ động cơ của cô ta! Thậm chí, có thể cái đêm cuồng loạn kia là vì sắp xếp của cô ta mà ra!

Dạ Dương dừng xe lại, rút ra điện thoại gọi cho Hầu tử.

"Dạ ca, có chuyện gì sao?"

"Điều tra cô gái đang ở trong nhà của tôi cho tôi. Tất cả mọi thứ về cô ta! Phái cả người theo dõi nữa! Giám sát thật chặt chẽ cho tôi!"

"Vâng!"