Cố Lam bước vào cổng chính của Dạ thị, ánh mắt hạnh phúc rạng rỡ sáng ngời. Đúng như cô nghĩ, đứa bé của cô và A Dương đã có rồi.

Tay xoa xoa bụng còn bằng phẳng, Cố Lam không nhịn được cười ngây ngốc 1 hồi lâu.

... .....

"Anh có thể hiểu cho tôi không?" Hàn Lữ Nhi ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía Dạ Dương."Nhân lúc con bé ngất đi vì thí luyện, tôi đã mang nó đi làm kiểm tra tổng quát. Mặc dù cơ năng cơ thể bình thường, thế nhưng cổ tử cung của nó quá nhỏ!"

Hàn Lữ Nhi ném lên bàn một tập tài liệu, Dạ Dương sau khi xem xong thì sắc mặt âm trầm.

Cổ tử cung quá nhỏ, đứa bé càng lớn người mẹ sẽ càng phải chịu áp lực và đau đơn nặng nề. Không chỉ vừa nguy hiểm cho đứa bé dễ chết non, người mẹ cũng sẽ dễ dàng xảy thai, trong quá trình mang thai sẽ đau đớn như cả cơ thể bị xé rách. Khi sinh nở, lại càng nguy hiểm ngập trời.

Dạ Dương là bị che dấu, Hàn Lữ Nhi thì mới vào giới hắc đạo chưa lâu nên cả 2 đều không biết về điển tích của Cố gia, không biết nữ giới Cố gia đều như vậy. Xác xuất thụ thai rất thấp, khi sinh đẻ lại vô cùng nguy hiểm và khó khăn, mẹ và con dễ dàng bỏ mạng.

Trời cho Cố gia sức mạnh rung chuyền thế giới, cũng khiến cho người Cố gia phải chịu thử thách suốt đời.

Thứ thách sống còn từ trong bụng mẹ.

Thử thách tâm lý khi thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch.

Và, tra tấn tinh thần suốt đời.

Tin tức Cố Lam mang thai Nhã Kỳ vừa biết, Dạ Dương cũng ngay lập tức nhận được. Hắn còn đang ảo tưởng về đứa nhỏ của hắn và Cố Lam sẽ như thế nào, Hàn Lữ Nhi đã đến đập nát ảo tưởng của hắn.

Dạ Dương cổ họng khô khốc, nhắm mắt định thần lại."Đứa trẻ đó, tôi sẽ bỏ nó."

Mở mắt ra, là lạnh lùng cùng kiên quyết."Khi Cố Lam ngủ tôi sẽ đánh thuốc mê và đem cô ấy đến bệnh viện để bỏ nó."

Một là 1 người sống, hai là cả 2 đều chết. Chắc chắn, hắn sẽ chọn Cố Lam sống.

Với Dạ Dương, bất cứ yếu tố nguy hiểm nào cũng đều phải bị loại bỏ! Cuộc sống của hắn vừa mới trở lại quỹ đạo nhờ cô, hắn không biết nếu mất đi Cố Lam hắn sẽ trở thành thứ gì nữa!

... ....

Cố Lam run rẩy nhặt lên chiếc lồng bàn đánh rơi, tái nhợt chạy khỏi Dạ thị. Khi Dạ Dương bước ra, mọi thứ đều đã khó có thể vãn hồi.

"Không... không... không..." Cố Lam hoảng loạn bỏ chạy. Đứa bé của cô, đứa bé tội nghiệp của cô...

Tại sao lại muốn bỏ nó?

Tại sao lại không chịu chấp nhận nó?

Đứa trẻ tội nghiệp của mẹ...

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Dạ Dương cho cô hi vọng, ảo tưởng về một gia đình hạnh phúc của cô và hắn, cũng tàn nhẫn đập vỡ nó một cách lạnh lùng.

Rốt cuộc đứa trẻ có lỗi gì cơ chứ? Nó có lỗi gì?

Bởi vì, mẹ nó họ Cố sao?

Cố Lam khóc.

Cô không biết bản thân khóc vì điều gì, cô chỉ là muốn phát tiết hết tất cả!

Lại là cái lời nguyền rủa này! Lại là cái lời nguyền rủa này!

Sinh ra mang họ Cố là sẽ không có được hạnh phúc hay sao?

Cố Lam chạy trong màn đêm. Cô không biết cô nên đi về đâu, nhưng cô không quan tâm. Chỉ cần còn sống, mọi thứ đều có thể! Chỉ cần đứa bé vẫn còn ở bên trong cơ thể cô, cô vẫn sẽ bảo vệ được nó!

Chỉ cần Cố Lam này còn sống, ai cũng đừng nghĩ đến việc tổn thương nó!

Kể cả là ba của chúng!

Cô không kịp mang đi thứ gì cả, cô chỉ có hai đôi chân này để chạy, hai cánh tay để bảo vệ chúng. Cố Lam sẽ không ở lại nơi này, cô phải đi thật xa, nơi mà Dạ Dương không thể tìm thấy cô và đứa trẻ.

Tần ngần một lúc, Cố Lam rút một ít tiền của riêng cô, bắt xe phóng ra vùng biển phía nam.

Cô không biết, đằng sau cô là từng cái bóng đen lên xe đuổi theo cô sát nút không chịu buông tha.

Xì poi a:

"A... hì... hì... máu tươi... thật nóng ấm... Dạ Dương a... Cố Lam của ngươi sắp biến mất rồi... sắp biến mất hoàn toàn rồi... a hì... hì..."