Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá khứ chậm rãi

***

Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?

Chương 42: Ai gia không làm được

***

Phạm Lam tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng ngồi ăn lẩu với nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại.

"Muốn ăn gì cứ gọi, đừng khách sao, tôi mời khách." Dương Tiễn nói.

Mặc dù anh ta nói như vậy nhưng tất cả các vị thần ngồi cùng bàn đang lo lắng muốn chết, chỉ có điều nguồn gốc của sự căng thẳng không giống nhau.

Tây Ngư Ngư, Tiêu Bình, Điền Canh, Ngạc Nghĩa Viễn quay đầu, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Dung Mộc một cái. Tròng mắt Mục Hằng muốn mọc luôn trên người Kế Ngỗi, Kế Ngỗi mặt đỏ bừng ngồi bên cạnh Dương Tiễn... Kể ra thì đây là lần đầu tiên Phạm Lam nhìn thấy Kế Ngỗi đỏ mặt.

Chỉ là người căng thẳng nhất vẫn là Dung Mộc.

Anh ta bị buộc phải ngồi trên ghế chính, hai tay luồn vào ống tay áo, hàng mi căng thẳng chớp mắt, nhìn tư thế giống như muốn phá cửa chạy trốn bất cứ lúc nào.

Dương Tiễn hắng giọng: "Khụ, hay là Phạm Lam cô gọi đồ ăn đi?"

Phạm Lam: "Được..."

Đây là một quán lẩu có tên là "Tứ Hải Long Đằng", Phạm Lam lúc vào cửa đã chú ý tới bên ngoài cửa hàng có một tầng kết giới ngụy trang. Nhân loại bình thường căn bản không thể phát hiện được, khách đến đều là thần tộc và yêu tộc. Phòng của bọn họ còn có một tầng kết giới khác, vừa cách âm vừa bảo hộ.

Các món ăn rất cao cấp, các món ăn đặc trưng đều nằm trong "bộ sưu tập thịt bò Đổng thị", cộng thêm đặc sản địa phương hoa lệ của Thiên Sơn mạch, giá cả cực kỳ đắt đỏ.

Quản con mẹ nó ba bảy hai mươi mốt đúng hay sai, dù sao cũng là Dương Tiễn mời khách, không ăn thì phí.

Phạm Lam gạch một đường thẳng màu đỏ xuống trên menu.

"Dung, Dung Mộc thượng thần, ngài uống trà không?" Tiêu Bình hỏi.

Dung Mộc: "Dung, Dung mỗ có, cám ơn."

Mục Hằng: "Ngài có ăn trái cây không?" "

"Không, không cần, cám ơn."

Điền Canh: "Ngài có ăn hạt dưa không?" "

"Không, không cần, cám ơn."

Tây Ngư Ngư: "Tôi có thể chụp ảnh với ngài không?"

"Hả?" Dung Mộc dừng một chút, nuốt nước miếng: "Được."

"Wow! Tôi cũng muốn!"

"Tôi cũng muốn!"

Các học viên đồng loạt xông lên vây lấy Dung Mộc ở chính giữa.

Dung Mộc cứng đờ người nhìn thẳng về phía trước, tựa như một con chim cút đang sợ hãi.

"Phạm Lam, giúp chúng tôi chụp ảnh với." Tây Ngư Ngư chào hỏi.

Phạm Lam"..."

Phạm Lam giơ điện thoại lên chụp bảy tám tấm, suy nghĩ một chút lại hỏi Kế Ngỗi: "Hai người muốn chụp cùng nhau không?"

Ánh mắt Kế Ngỗi trông mong nhìn Dương Tiễn.

Dương Tiễn cười: "Được."

Cả người Kế Ngỗi trong phút chốc tràn ngập trong ánh sáng hạnh phúc.

Mười lăm phút sau, thịt bày lên nhưng hầu như không ai động đũa, tất cả mọi người chỉ lo cầm điện thoại di động nhìn đến mê mẩn.

"Dung Mộc thượng thần cười lên thật đáng yêu."

"Kế Ngỗi thượng thần thật đẹp trai."

"Dung Mộc thượng thần thật sự rất dễ thương."

Phạm Lam yên lặng nhét hai miếng thịt bò vào miệng.

Dung Mộc giương mắt nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam nhai nhai miếng thịt bò

Dung Mộc chớp chớp mắt nhìn Kế Ngỗi, nhìn Dương Tiễn rồi lại nhìn Phạm Lam.

"Dung Mộc thượng thần, ngài muốn ăn món gì à? Để tôi gắp giúp ngài." Tây Ngư Ngư nâng đũa lên.

Dung Mộc hơi giật mình: "Gì cũng được, cám ơn."

Nói xong, anh ta theo phản xạ có điều kiện nở nụ cười.

"A~~" Tây Ngư Ngư ôm mặt say mê.

"Tôi cũng giúp ngài gắp thức ăn!"

"Ngài có muốn uống gì không?"

"Đây là trái cây mới cắt!"

Lớp Hồng Hoang Giáp lại bắt đầu vòng hoạt động hiến ân cần thứ hai.

Phạm Lam: "..."

Kế Ngỗi mặt không chút thay đổi nhúng thịt, dường như đã khôi phục trấn định.

"Cậu vừa rồi dùng dung đao phải không?" Dương Tiễn hỏi Kế.

Kế Ngỗi ngồi thẳng lưng: "Vâng, Dương Tiễn thượng thần."

"Vừa rồi không phải tam vị chân hỏa đó chứ?"

"Tam vị chân hỏa cần phải giải phong, rất đắt."

Dương Tiễn cười ra tiếng: "Dung Mộc, đơn vị của mấy người thật đúng là trước sau như một... khụ."

"Dương Tiễn thượng thần và Dung Mộc thượng thần có quen biết sao?" Ngạc Nghĩa Viễn hỏi.

"Bạn cũ, chỉ là lâu rồi không gặp", Dương Tiễn nói: "Đã hơn 30.000 năm rồi."

Dung Mộc cười gượng.

"Xã Công đại nhân chưa bao giờ nói ngài có quen với Dương Tiễn thượng thần." Kế Ngỗi nói.

Phạm Lam chép chép một ngụm nước trái cây, có chút hả hê khi người gặp họa.

Kế Ngỗi thế mà không gọi Dung Mộc là "Mộc ca", lại đổi thành tôn xưng, rõ ràng là đang cảm thấy cực kỳ khó chịu.

(Đúng là nam đại bất trung lưu mà, tội Mộc ca hai giây)

Nụ cười của Dung Mộc có hơi cứng ngắc, anh ta lại liếc Phạm Lam.

Phạm Lam nhướng mày, Dung Mộc điên cuồng chớp mắt.

Phạm Lam hiểu rồi.

"Dương Tiễn thượng thần, tôi nhớ ngài từng xuất bản một cuốn tự truyện tên là "Chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn thượng thần", không biết tôi có vinh hạnh được ngài tặng một quyển phiên bản chữ ký hay không?" Phạm Lam hỏi.

Lời vừa nói ra, biểu cảm của Kế Ngỗi lập tức khác liền, ánh mắt nhìn Phạm Lam rõ ràng là đang tỏa sáng.

Các đệ tử Thần tộc còn lại cũng rất kích động.

"Đúng đúng đúng, tôi cũng muốn!"

"Dương Tiễn thượng thần, có thể tặng cho tôi một quyển không?"

"Tặng cho chúng tôi mấy quyển đi!"

Dương Tiễn tựa hồ có chút khó xử: "Quyển sách kia đã sớm hết xuất bản rồi, Dương mỗ nhớ trong nhà hình như còn có một quyển... không bằng như vậy đi." Dương Tiễn cười nói: "Trước khi kết thúc khóa huấn luyện, ai có thể đánh với tôi đủ năm chiêu trong lớp võ học thì tôi sẽ tặng quyển sách này cho người đó."

"Làm sao có thể!"

"Dương Tiễn thượng thần, ngài đây là chơi xấu!

"Điều này là quá khó rồi!"

"Qua mười vạn năm nữa tôi cũng không làm được!"

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam quyết định tiếp tục chiến đấu với món lẩu.

Nhưng thịt còn chưa ăn vào miệng đã cảm giác có ánh mắt sắc bén như lửa quét ngang da đầu cô.

Đó là Kế Ngỗi.

Khóe mắt Phạm Lam co giật, lấy điện thoại di động ra nhập tin nhắn.

[Lam lười biếng]: Ai gia không làm được!

[Trù Thần]: Phiên bản giới hạn còn sót lại duy nhất đó!

[Thần Thổ Địa]: Dung mỗ tin tưởng cô!

[Lam lười biếng]: Dung Mộc không phải bạn tốt của Dương Tiễn sao, anh mở miệng thì anh ấy nhất định sẽ tặng anh thôi!

Dung Mộc rụt rè nhìn về phía Dương Tiễn: "Dương Tiễn. Việc đó..."

Dương Tiễn: "Đúng rồi Dung Mộc, lúc trước anh nợ tôi 2.000.000 hộc pháp lực, tính khi nào thì trả?"

Dung Mộc cứng đờ, mặt Kế Ngỗi đen lại.

(Nợ tới 30 vạn năm, belike anh Mộc)

Phạm Lam: Mẹ kiếp?!

"Nếu lần này tôi không dùng Phạm Lam để ép anh ra ngoài thì anh còn tính nợ bao lâu nữa?"

Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to tròn, nở nụ cười ngây thơ vô tội.

Khóe mắt Dương Tiễn giật giật: "Anh đừng tưởng dùng chiêu này tôi sẽ hết cách, nói cho anh biết, trốn được một lần chứ không trốn mãi được đâu!"

(Sự thực cho thấy Dương thượng thần nào đó đó hết cách 30 vạn năm haha, chiêu này của anh Mộc là vô địch)

Dung Mộc tiếp tục cười.

"Cho anh thêm kỳ hạn mười năm!"

Phạm Lam: Hóa ra là chủ nợ lớn à! Khó trách Dung Mộc chưa bao giờ nhắc tới việc anh ta quen biết với Dương Tiễn.

Điện thoại di động vang lên.

[Trù Thần]: Phạm Lam, làm ơn.

Phạm Lam: "..."

[Lam lười biếng]: Ai gia thật sự không làm được.

Kế Ngỗi yên lặng cúi đầu, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Phạm Lam cảm thấy lương tâm mình bị đâm vài nhát.

Một bữa cơm khiến Phạm Lam mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đợi bữa tiệc kết thúc thì đã là chín giờ tối, xét thấy ngày mai còn có lớp học, mặc dù các học viên cực kỳ không nỡ nhưng vẫn bị Dương Tiễn nghiêm lệnh khuyên về nhà.

Phạm Lam mệt mỏi đến ngã trái ngã phải, vốn định bắt taxi về nhà, nhưng không ngờ Dương Tiễn lại xung phong tiễn bọn họ, triệu tới một đóa tường vân.

Màu sắc Tường Vân rất kỳ lạ, tựa như màu tím lại tựa như màu cam, thấp thoáng lại có màu hồng phấn, giống như được ngâm tẩm từ trong ráng chiều đẹp đẽ, diện tích tuy rằng không khoa trương như Tường Vân nhà Cơ Đan, nhưng bốn người ngồi vẫn rất dư dả.

Phạm Lam chưa từng thấy đóa tường vân kỳ lạ như vậy, không khỏi có chút tò mò tiến lên sờ đông sờ tây.

"Đây là phiên bản tiến hóa cân đẩu vân lão Tôn tặng tôi, Kế Ngỗi muốn lên ngồi thử không?" Dương Tiễn hỏi.

Kế Ngỗi hưng phấn ngồi lên mây.

Đám mây tường này bay cực kỳ ổn định và nhanh chóng, khói mây trong suốt, gần như im lặng, thậm chí còn có hiệu quả cắt giảm sức gió. Phạm Lam lần đầu tiên có thể duy trì kiểu tóc khi ngồi trên tường vân thế này.

Phạm Lam ngồi ở đuôi mây, quan sát Dung Mộc và Dương Tiễn ở hàng ghế đầu, bọn họ không nói nhiều lắm, nhưng Phạm Lam cảm thấy, hai người bọn họ có một loại cảm giác ăn ý rất đặc biệt... chỉ cần nhìn bóng lưng bọn họ thôi cũng có thể làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác an toàn.

"Nghe nói, Tiểu Thất và Đổng Vĩnh đang náo loạn muốn ly hôn?" Dương Tiễn hỏi.

Dung Mộc: "Ừ."

"Không sao chứ?"

"......"

"Nếu Hạo Lâm biết có một ngày như vậy..."

"Cho dù là anh ta cũng không cách nào dự đoán được chuyện của vạn năm sau."

"Cũng được, tôi sẽ thông báo cho Thiên Binh bộ cảnh giới nghiêm thêm."

"Đa tạ."

Dương Tiễn thở dài. "Dung Mộc, anh cứ phải cung kính với tôi như thế sao?"

"...... Dù sao Dung mỗ còn nợ ngài 2.000.000 hộc pháp lực."

Dương Tiễn lắc đầu, nở nụ cười. "Bỏ đi, tùy anh vậy."

Phạm Lam: "..."

Cô nhìn thấy tình anh em xã hội chủ nghĩa khác trong đó!

CP của Dung Mộc có chút phức tạp rồi nha: Kế Ngỗi, Dương Tiễn, cộng thêm Chung Quỳ, ngày đêm cận kề, ôn lại mộng cũ, tương ái tương sát gì cũng có, không hổ là lão già tám vạn năm, kinh nghiệm tình cảm quá mức phong phú.

(Thì ra bả cũng ship haha)

Dương Tiễn đột nhiên quay đầu lại nhìn Phạm Lam một cái.

Phạm Lam giật mình.

Dương Tiễn nở nụ cười: "Cẩn thận."

Dung Mộc: "Hả?"

Phạm Lam: "Cái gì vậy?"

"Cẩn thận đừng để bị cướp đi."

Dung Mộc và Phạm Lam: "???"

Dương Tiễn cười cười không nói thêm gì nữa.

Phạm Lam: "..."

Phạm Lam cảm thấy nụ cười của Dương Tiễn có cảm giác nói không nên lời.

*

Ngày hôm sau, Phạm Lam hiểu được, loại cảm giác này gọi là hả hê khi người gặp họa.

"Tôi là thầy phụ trách "Tổng quan sổ công đức", Chung Quỳ."

Nam nhân trên bục giảng, áo đen ngân giáp, thắt lưng đeo lưỡi đao màu đen, mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo một vòng, tất cả học viên đều im lặng.

Đệt, oan gia ngõ hẹp!

Phạm Lam đầu rụt lại phía sau sách giáo khoa, không dám thở mạnh.

Độ dày của sách giáo khoa "Tổng quan sổ công đức" xếp thứ hai trong danh sách, chỉ đứng sau "Lý thuyết tiến hóa các loài trong Tam Giới", tương đương với ba quyển từ điển Khang Hy, rất thích hợp dùng để che mặt.

"Sổ công đức là hệ thống thống kê khổng lồ dùng để ghi chép công đức của cư dân nhân tộc và yêu tộc hai giới âm dương. 56 năm trước, bằng cách đưa vào công nghệ siêu máy tính để nâng cấp tổng thể, việc áp dụng thành thạo các thuật toán dữ liệu lớn đã tiết kiệm đáng kể việc tiêu thụ pháp lực, làm cho việc tính toán chính xác và báo cáo được toàn diện hơn. Các vị ở đây đều là tinh anh của các cơ sở thần tộc, nói như vậy khẳng định là có hiểu biết nhất định đã đối với hệ thống sổ công đức. Quy trình hoạt động cụ thể của hệ thống sổ công đức miếu thổ địa cơ sở là gì?" Lão Chung nói: " Phạm Lam, cô trả lời đi."

Phạm Lam nhảy dựng lên, tay vội vàng lật sách giáo khoa.

"Vâng..."

"Báo cáo hàng tháng của sổ công đức bao gồm những mục nào?"

"Cái đó......"

"Lỗi thống kê nên được kiểm soát trong phạm vi nào?"

"......"

"Tiêu chí phán đoán dữ liệu bất thường trong sổ công đức là gì? Nếu điều bất thường xảy ra, các bước hoạt động của quá trình báo cáo là gì?"

"......"

Da mặt Phạm Lam nóng lên, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Ngạc Nghĩa Viễn bên cạnh liều mạng nháy mắt với cô.

"Trang 459, phụ lục hướng dẫn."

Phạm Lam vội vàng lật qua, phát hiện có mấy vấn đề mà Chung Quỳ hỏi đều có nằm trong tài liệu tham khảo.

Thật là lừa thần quá mà!

Chung Quỳ hừ một tiếng: "Côn Luân Mạch phủ Xuân Thành khi Thanh Long miếu Thổ Địa quả nhiên danh bất hư truyền, không chỉ có GCV đứng thứ nhất  từ dưới lên của Tam Giới, năng lực nghiệp vụ cũng làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác."

"Chung Quỳ thượng thần, ngài hỏi những thứ này hình không nằm trong phạm vi thi cử." Phạm Lam cố gắng làm cho gương mặt của mình không quá dữ tợn.

"Không nằm trong phạm vi thi cử thì không cần học sao?" Chung Quỳ nói: "Phạm Lam, cô coi đây là nơi nào? Lớp học bổ sung trình độ chuyên môn của con người à? Chỉ cần qua được kỳ thi là xong sao?!"

"Nơi này là viện nghiên cứu nhân viên thần chức Tam Giới, các người không phải là nhân loại và yêu tộc bình thường. Các người là Thần chức nằm trong biên chế chính thức của Thiên Đình. Các người có thủ phù pháp khí hoàn mỹ nhất Tam Giới. Các người mỗi lần huy động cử chỉ mở khóa là có thể thi triển pháp chú nối liền với khí tức thiên địa. Các người có được sức mạnh dời núi lấp biển, mỗi một động tác, mỗi một hành động, thậm chí mỗi một câu nói của các người, đều có khả năng ảnh hưởng đến ngàn vạn sinh linh. Một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến hàng chục ngàn sự hy sinh. Các người có được tuổi thọ mà nhân tộc không thể cps được, có được sức mạnh mà yêu tộc không cách nào đạt tới được, như vậy các người phải gánh vác trách nhiệm mà bọn họ không cách nào gánh vác được!"

Cả lớp học im lặng.

Ánh mắt Chung Quỳ lạnh như sương: "Đây là gánh nặng không thể tránh khỏi của tất cả thần tộc. Nếu như các người không có loại giác ngộ này, không bằng sớm xin nghỉ việc rồi vào Luân Hồi nhập súc sinh đạo coi như xong!"

Tất cả học viên á khẩu không nói nên lời, Phạm Lam mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Bây giờ, mở trang đầu tiên, chúng ta bắt đầu với danh mục, mọi người nên ghi âm lại, bởi vì mọi người đều không có thời gian để ghi chép đâu."

Tốc độ nói của Chung Quỳ nhanh đến kinh người, lượng tri thức khủng bố giống như sóng thần vỗ vào mặt, mọi người vỗ trái vỗ phải, vỗ cằm vỗ ót, chờ cho tiết học kết thúc, mọi người cảm thấy mặt ai nấy đều sưng lên cả rồi.

Đáng sợ hơn chính là lúc gần tan học Chung Quỳ còn nói một câu.

"Tất cả các điểm kiến thức của tiết học này phải được ghi chép lại, ngày mai tôi sẽ kiểm tra từng cái một, bộ phận nội dung cần đọc thuộc lòng cũng sẽ kiểm tra."

Phạm Lam cảm thấy cô điên rồi, còn điên hơn lúc thi đại học.

Tình huống của các bạn học khác cũng không khá hơn là bao, họ đều nằm úp sấp trên bàn, chỉ có Ngạc Nghĩa Viễn là không mệt mỏi ghi chép.

Phạm Lam liếc mắt một cái, phát hiện ghi chép của anh ta thế mà đã sắp viết xong.

"Học bá, tôi có thể chụp ảnh rồi về nhà sao chép lại được không?" Phạm Lam nói.

"Không thành vấn đề." Ngạc Nghĩa Viễn nói.

Các bạn cùng lớp đều tỏ vẻ sùng bái nhìn Ngạc Nghĩa Viễn, hứng chí bừng bừng chép lại lại vở ghi chép của anh ta.

Trải qua sự độc ác của Chung Quỳ, Phạm Lam cảm thấy môn "Khái quát về các loài trong Tam Giới" phía sau thật sự quá thoải mái.

Người hướng dẫn khóa học là một ông già tóc bạc, nghe nói là Văn Khúc Tinh thứ bảy trăm sáu mươi bốn, hiện là viện trưởng viện nghiên cứu loài của đại học trung ương Tam Giới, cũng là một đại gia học thuật. Phong cách giảng dạy của ông ta gọi là đọc từ sách ra không sai một chữ, lấy tốc độ phát thanh viên tiêu chuẩn bốn chữ một giây đọc sách giáo khoa, ngữ điệu không hề lên xuống, tiếng phổ thông còn không chuẩn, nghiễm nhiên là tiếng phép thôi miên hoàn mỹ.

"Chúng ta hãy nhìn vào những con chuột đồng trong bộ gặm nhấm. Chuột đồng yêu có số lượng khổng lồ, thuộc nhóm dân tộc cư trú cỡ lớn, khả năng sinh sản và sinh trưởng rất mạnh. Yêu tộc chuột đồng nói chung không có trí thông minh cao, IQ khoảng 80-90, tuổi thọ cũng ngắn, chỉ khoảng 300 năm. Bọn chúng sợ lạnh, mùa đông nếu gặp phải rét đậm, sẽ sinh ra hiện tượng đóng băng giả chết..."

Bút của Phạm Lam vẽ những nét như giun đất quanh co trong sách giáo khoa, giun đất càng bò càng thấp, càng bò càng xa, cuối cùng bò xuống nước... Phạm Lam ngủ trong đám nước miếng.

*

Phạm Lam lại đứng trên pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận.

Cô ngẩn người, theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu tìm kiếm bug của đại trận lần trước nhìn thấy.

Chẳng bao lâu cô đã tìm thấy nó.

Cũng giống như chỗ lần trước, hào quang của trận pháp màu băng lam hạ xuống, số lượng nhiều hơn so với lần trước, tốc độ cũng nhanh hơn, dường như đang bị thứ gì đó ăn mòn.

Hào quang rơi xuống rồi bắn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ viết trên thủy tinh.

"Cái gì mà hán, cái gì mà diệc hữu ánh sáng, cái gì mà nữ...", Phạm Lam nhón chân, trợn tròn mắt: "Cái gì mà phục sương?"

[Phạm Lam, Phạm Lam, Phạm Lam!]

Phạm Lam đột nhiên mở mắt ra.

Ngạc Nghĩa Viễn điên cuồng vẫy tay trước mắt cô: "Thầy gọi cô."

Phạm Lam sửng sốt vài giây mới phát hiện thầy hướng dẫn trên bục giảng đã đổi người, là Lộc Thần Cao Lộ.

Phạm Lam: "Mẹ ơi, tôi ngủ bao lâu rồi?"

Bên dưới mọi người cười vang.

Sắc mặt Cao Lộ không tốt lắm.

"Phạm Lam, cô nói về nguyên lý mã nguồn pháp đi."

Phạm Lam: "Cái gì?"

Mặt Cao Lộ tối sầm lại: "Cô đừng nói với tôi là cô không biết." "

"...... Cũng không rõ lắm."

"Vậy làm thế nào mà cô có thể tạo ra bốn mã nguồn pháp chú cao cấp trong vòng nửa năm?"

Cả lớp hít sâu một ngụm khí lạnh.

Phạm Lam: "Có thể là... Trùng hợp ngẫu nhiên?"

Mặt Cao Lộ xanh lè: "Ngồi xuống."

"Vâng!"

Vẻ mặt của mọi người nhìn Phạm Lam vừa kính nể vừa nhịn cười, Phạm Lam lấy cuốn sách giáo khoa "Khái quát thiết kế mã nguồn pháp chú đương đại" ra che mặt.

Cao Lộ thở dài: "Ngạc Nghĩa Viễn, cậu nói."

Ngạc Nghĩa Viễn đứng lên: "Một bộ phận lớn trong chữ viết thượng cổ Trung Quốc là từ tộc huy tiến hóa mà thành, bản thân chữ viết Hoa Hạ có sức mạnh nội tại, trải qua quá trình không ngừng truyền bá, tiến hóa, dần dần hình thành một loại ngôn ngữ giao nhau với khí của thiên địa vạn vật, đây chính là chú. Có thể nói, hình thức cơ bản nhất của chú là chữ viết và ngôn ngữ, có sức mạnh vô song. Lấy sơ cấp chú pháp Quy Nguyên chú làm ví dụ, thì là lợi dụng rất lớn sức mạnh ám hiệu của ngôn ngữ..."

Chữ viết... Ngôn ngữ...

Trái tim Phạm Lam đột nhiên đập thình thịch, cô nhập hai từ khóa trong app Thần Tín Thiên Đình.

[Tìm kiếm: Phục sương]

[Kết quả tìm kiếm: Thi Kinh, Đại Đông]

Liên kết là một bài thơ.

[Duy Thiên hữu Hán, giám diệc hữu quang.  Kì bỉ Chức nữ. Chung nhật thất tương. Tuy tắc thất tương. Bất thành báo chương. Quan bỉ Khiên ngưu. Bất dĩ phục sương](*)

(*)Nhìn dải ngân hà ngày hôm đó, dòng sông lung linh tỏa sáng. Nhưng thấy sao Chức Nữ trên trời, một ngày bận rộn đi qua đi lại bảy lần . Mặc dù bảy lần một ngày đều bận rộn đi qua đi lại bảy lần, nhưng lại không thể dệt một cái gì đó thật đẹp. Nhìn thấy sao Khiên Ngưu lấp lánh, cũng không thể quay lại để kéo xe.

Phạm Lam không hiểu ý tứ của bài thơ, nhưng cô nhận ra hai từ.

Chức Nữ, Khiên Ngưu.

20.1.2022