Hai bên đều làquân nhân, kết hôn liền tự mang giấy xin kết hôn, thơ giới thiệu đến cục dân chánh ở quân khu làm giấy hôn thú.

Người không có kinh nghiệm kết hôn, tự nhiên không hiểu rõ quá trình là như thế nào, không biết thì ra ở thành G cũng có thể lĩnh giấy hôn thú, hoàn toàn có thể chém trước tấu sau làm thật triệt để. Hiện nay, bàn tính muốn thừa dịp ngày nghỉ kết hôn của Lương Mục Trạch hoàn toàn không thể đánh vang.

Cũng may, cha là cha ruột, mẹ cũng là mẹ ruột. Biết con trai gấp gáp, khẩn cấp, chính bọn họ dù nằm mơ cũng muốn lấy con dâu về. Nên ngày đó lúc uống rượu, ba Lương đã thương lượng với Hạ tướng quân, tổ chức hôn lễ vào ngày nghỉ trước, rồi chờ bọn họ về thành G mới bổ sung giấy hôn thú. Lúc đó Hạ tướng quân mặc dù hơi choáng đầu, nhưng đụng phải chuyện kết hôn của con gái bảo bối, liền không qua loa chút nào. Cắn chặt bây giờ kết hôn là danh bất chính ngôn bất thuận, trước hết phải lĩnh giấy kết hôn, rồi mới làm hôn lễ. Còn nói, 20 ngày quá gắp, con gái của ông phải thuận lợi vui vẻ ra gả, tuyệt đối không thể vội vàng như thế.

Ba Lương rót đầy ly rượu của ông, hỏi: "Có phải có giấy hôn thú, là có thể cho bọn họ kết hôn không?"

"Đúng!" Hạ tướng quân lớn miệng, giọng nói cũng kiên định khác thường.

"Tốt! Quyết định như vậy. Cạn ly!"

"Móa!"

Hạ tướng quân đã bị lừa dối như vậy. Hôm sau có người vội vã chạy về từ thành G, cầm hai tờ hôn thú đỏ, bên trong còn dán hai tấm hình nhỏ chụp chung của Hạ Sơ và Lương Mục Trạch, còn có con dấu nổi đóng lên tấm hình, lật tới lật lui xem, nhìn sao cũng không giống giả.

Cứ thế hồ đồ gả con gái đi, lời nói ra như tát nước ra ngoài, làm sao cũng không thể thu hồi lại, Hạ tướng quân chỉ có thể nhận. Rốt cuộc bị Lan Tử Ngọc chộp được chân đau của ông, hung hăng quở trách ông một phen. Hạ tướng quân không thể phản bác cái gì, chỉ trách, phòng bị không đủ sâm nghiêm!

Hôn lễ của Hạ Sơ và Lương Mục Trạch tổ chức hai lần ở thành N và thủ đô. Thiếu gia nhà họ Lương cưới vợ, thế nào cũng phải oanh động thủ đô, huống chi ba Lương rất là giàu có, chỉ hận không thể cho người cả thủ đô biết ông sắp có con dâu.

Thời gian rất ngắn, hành trình được sắp xếp rất gấp. Hôn lễ ở thủ đô kết thúc, bọn họ lại ngựa không ngừng vó chạy về thành N, tiếp tục làm hôn lễ. Giống như là để so tài, hôn lễ trước có cái gì, Hạ tướng quân đều làm và còn làm hơn, theo lời của ông là, đập nồi bán sắt cũng muốn cho con gái xuất giá vinh quang.

Hai bên so tài, mệt nhất dĩ nhiên là chú rễ và cô dâu. Khó khăn lắm hôn lễ ở hai vùng mới kết thúc, Hạ Sơ đã mệt mỏi đứng không nổi, ngồi phịch ở trên giường hừ hừ. Quơ tay múa chân bảo Lương Mục Trạch mát xa toàn thân cho cô.

"Này, sao anh sờ mông em?"

Người khác làm mặt dày, đôi tay từ sống lưng của cô chậm rãi dời lên trên, hơn nữa có khuynh hướng chuyển công ra trước, "Xoa bóp toàn thân."

"Phía trước không cần xoa!"

Hạ Sơ né tránh, muốn nằm rạp ra, nhưng bị Lương Mục Trạch vươn tay lật người cô lại, cởi áo ngủ của cô ra, chân dài duỗi một cái, lật người đè ở trên người cô, đôi tay ấn lên bộ ngực đẫy đà của cô, thanh âm nghiêm túc, "Dĩ nhiên cần, không thì làm sao có thể ngừa bệnh, hở?"

"Anh rủa em!" Hạ Sơ bị xoa đến cả người nóng lên, lại không thể đẩy ra bàn tay của anh, giãy dụa vòng eo, hai chân vô tình xoa giữa hai chân anh. Cô khẳng định không biết, đây là đang nhóm lửa tự thiêu!

Những ngày qua vội vàng kết hôn ở hai nơi, mỗi ngày đón khách tới đưa khách đi, loay hoay đến chân không chạm đất, mỗi ngày Lương Mục Trạch nhìn thấy lại không ăn được, nhịn vô cùng khó chịu. Hôm nay thật vất vả lắm mới xong, hôn lễ kết thúc, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cái gì đều không thể ngăn ngăn cản tấm lòng nhiệt huyết trắng trợn của trung đội Lương.

"Em thật sự mệt mỏi, em ngủ đây."

"Ưmh, bữa tối ăn nhiều, cần vận động."

Hạ Sơ khóc, bữa tối cô ăn gì chứ? Nhớ là đâu có ăn gì đâu. . . .

Môt khi bị anh đè ở phía dưới, không cho anh đạt thành ý nguyện, Hạ Sơ làm sao cũng không thể bỏ chạy.

Lương Mục Trạch giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ra sức đâm chọc vào, mồ hôi hột theo tấm lưng căng đầy của anh nhỏ xuống từng giọt. Hạ Sơ bị đụng đến muốn chết muốn sống, chân dài giắt bên hông của anh, thở gấp liên tiếp kêu không muốn.

Lương Mục Trạch xấu xa dừng lại.

Khoảnh khắc đó không còn được lấp đầy, Hạ Sơ giống như ngã vào trong trống rỗng vô hạn, ôm chặt lấy bờ vai của anh, nhẹ nhàng run rẩy.

"Muốn, hay là không muốn?" Môi Lương Mục Trạch dán vào cô, hơi ngậm hơi mở nói ra, khí nóng phun lên mặt cô, phun vào miệng cô, mập mờ, lại làm cho Hạ Sơ càng thêm trống rỗng, khó có thể nhẫn nại.

"Muốn. . . . . ."

Trong ánh mắt của anh lóe yêu khí, "Muốn?"

Hạ Sơ nhắm mắt lại, gương mặt ửng hồng, cái trán có mồ hôi hột vụn vặt, cắn môi nhẹ "Ừ".

"Xin anh đi."

"Xin anh đó." mỗi một chữ của Hạ Sơ đều khiến xương của anh như nhũn ra, trời mới biết anh nhịn khổ cực cỗ nào, anh rất muốn vọt vào để chơi đùa, khiến cô muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

"Anh là ai?"

"Lương Mục Trạch. . . . Lương Mục Trạch, cầu xin anh. . . ." Hạ Sơ cơ hồ muốn khóc lên, nước mắt long lanh, càng làm cho Lương Mục Trạch không chịu nổi.

Lại vọt vào một lần nữa, lực độ càng mạnh hơn. Lại vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Lương Mục Trạch là ai?"

"Anh. . . . Là anh. . . . Ừa. . . ."

"Hả?" Lương Mục Trạch kêu rên, ngậm lấy ngọc châu của cô để trừng phạt, dùng sức mút thỏa thích, Hạ Sơ dường như muốn hôn mê, vuốt đầu của anh, không biết là nên đẩy ra, hay là nên ôm chặt hơn.

"Ông xã. . . . Là ông xã. . . . A tha cho em đi. . . . A. . . ."

Lúc cao triều tới, Lương Mục Trạch ôm chặt cô vào trong ngực, thừa hoan chung với cô.

Cái gọi là hưởng tuần trăng mật chính là đi qua lại giữa thành N và thủ đô. Hôn lễ hao tổn hết tất cả ngày nghỉ của Lương Mục Trạch, không có thời gian đi du lịch hưởng tuần trăng mật với Hạ Sơ.

Trước khi rời đi đã đi dạo quanh thành N, nhưng mặc kệ đi đâu, Hạ Sơ luôn là lên xe liền ngủ, xuống xe cũng ngáp liên tục, nhìn cái gì đều không có tinh thần, hướng dẫn du lịch luôn hết sức mập mờ nhìn cô cười, cười đến cả người Hạ Sơ không được tự nhiên.

Ngày nghỉ kết thúc, Hạ Sơ lưu luyến không rời tạm biệt cha mẹ, cùng Lương Mục Trạch trở về thành G. Cô tự nhiên không thể tiếp tục ở lại đại đội đặc chủng, mà bị điều về bệnh viện, chỉ có thể sống riêng ở hai nơi. Nhưng mới vừa kết hôn đã ở riêng, đối với Lương Mục Trạch mà nói, thật sự là quá khó khăn!

Hậu quả ở riêng đúng là, anh ba ngày hai bữa lại làm trái với kỷ luật len lén chạy về thành G, trong lúc đó không phải chưa từng bị phát hiện nhưng đại đội trưởng mắt nhắm mắt mở, để cho anh qua loa cho xong chuyện.

Mỗi lần gặp mặt, đều giống như cả đời chưa ăn thịt, đói khát đến khiến Hạ Sơ nhìn cũng đau lòng. Thật vất vả mới trở về một chuyến, lại phải thừa dịp bóng đêm chạy về, còn phải chạy về lúc trời chưa sáng.

Lúc anh ngủ thật say, Hạ Sơ luôn mở đèn trên tường nhìn gương mặt khi ngủ của anh - người cô rất quen thuộc, rất ưa thích, rất thương yêu và luôn để ở đáy lòng. Gả cho anh, thật sự là chuyện không thể tốt hơn.