Dù Đổng Chí Cương lợi hại hơn nữa, nhưng tuổi đã hơi lớn rồi, làm sao có thể so sánh với người trẻ tuổi như Lương Mục Trạch? Hơn nữa theo tính tình nước lửa không dung nhau của hai người họ, Lương Mục Trạch chắc chắn sẽ không nhường. Nếu như Đổng Chí Cương thắng, Hạ Sơ nhất định phải xấu hổ, nhưng nếu như anh thua, chắc chắn càng gây khó khăn cho Lương Mục Trạch, đây là một cục diện bên nào cũng lỗ.

Cân nhắc qua lại, Hạ Sơ chỉ có thể quyết định!

Cô đi tới bên cạnh Đổng Chí Cương đang chuẩn bị, thanh âm rất nhỏ kêu một tiếng, "Chú Đổng." Quá khứ, cô luôn gọi đại đội trưởng, chưa bao giờ sửa đổi, mà hôm nay lại chợt gọi như vậy, khiến Đổng Chí Cương bị kêu mà ngây ngẩn cả người.

"Chú Đổng." Hạ Sơ ngọt ngào nói, "Vốn do cháu không muốn xạ kích, nên Lương Mục Trạch mới nói thế, hiện tại cháu muốn, hai người đừng cãi nhau nữa, ai thua rất khó coi, đúng không?"

"Cháu đang hối lộ chú hay là xem thường chú?" Đổng Chí Cương không để mình bị đẩy vòng vòng, cố ý nói.

"Đương nhiên là hối lộ rồi" ở thành N nhiều năm, Hạ Sơ đã thấy nhiều trường hợp, chỉ cần cô muốn, luôn có thể nói ra mấy lời đặc biệt ngọt ngào để dụ dỗ người ta vui vẻ, tiếp theo lại nghiêm túc nói: "Hơn nữa vừa rồi cháu đã nói, sức khỏe và trái tim của ngài đã không thích hợp làm những thứ này, đây là trách nhiệm của cháu dành cho ngài."

Đổng Chí Cương nhướng mày nhìn Hạ Sơ, không nói lời nào.

"Cháu là vì tốt cho ngài, ngài nói xem cháu hại ngài lúc nào chưa? Bảo ngài cai thuốc cai dầu mã cũng không phải là vì trái tim ngài sao?"

Nghe hai chữ cai thuốc, Đổng Chí Cương đề phòng quay đầu nhìn nhìn Lương Mục Trạch, người kia đang khoanh tay nói chuyện với quân y, quân y giơ súng lên rất nghiêm túc hỏi thăm gì đó.

"Tiểu tử kia thật cuồng ngạo."

"Đúng đúng, nói quá đúng."

"Nhiều năm vậy rồi cũng chưa học được khiêm tốn."

"Ừ, nên dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh biết lễ độ."

Đổng Chí Cương gật đầu, cười âm hiểm, "Nhân viên bảo vệ, chuẩn bị súng xong chưa?"

"Báo cáo, xong rồi."

Không phải chứ, còn phải bắn? Vậy nãy giờ chẳng phải tốn công vô ích? Hạ Sơ vừa định lôi kéo anh tiếp tục thương lượng, thì đã nghe thấy Đổng Chí Cương nói: "Lấy khẩu súng tới, quân y Hạ nói muốn thay tôi, tôi cũng không tiện cự tuyệt."

Cái gì? ? ? ? Không phải vậy chứ! ! ! ! ! Hạ Sơ thật muốn cắn lưỡi tự sát, phí nhiều lời với ông ấy làm gì? Quá âm hiểm.

Các chiến sĩ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại hưng phấn, mặc dù không dám biểu đạt quá rõ ràng, nhưng sự vui vẻ nhiệt tình trong mắt thì ai cũng có thể nhìn ra.

Quân y một mực hỏi về súng lục súng bắn tỉa, sự đối lập về cách tác chiến của lính đặc chủng Trung Quốc và nước ngoài, Lương Mục Trạch đang đáp trả vấn đề của anh, thì chợt nghe thấy Đổng Chí Cương nói một câu như vậy, trong khoảnh khắc anh thật không hiểu. Lời nói của Đổng Chí Cương một chữ anh cũng không tin, nhất định là Đổng Chí Cương lại dùng thủ đoạn gì.

Đổng Chí Cương đưa súng đã lên nòng cho Hạ Sơ, cây súng kia nặng như ngàn vàng, ép tới cô thở không nổi. "Đại đội trưởng, đừng như vậy, cháu mất mặt thì thôi, ngài đừng bỏ đá xuống giếng khiến cháu mất hết mặt mũi chứ?"

"Sao lại như vậy? Chú đang giúp cháu, yên tâm, có chú làm chỉ đạo cháu nhất định sẽ không mất mặt." Đổng Chí Cương trấn an Hạ Sơ. Nhưng nhìn nụ cười của anh, Hạ Sơ lại không thấy có vẻ hiền hòa nào.

Mặt Lương Mục Trạch âm trầm, cướp đi cây súng nặng nề trong tay Hạ Sơ, kéo trang phục Hạ Sơ muốn đi. Đổng Chí Cương vội vàng ngăn, "Cậu đã nói ra rồi, nhiều người đều nghe được, cậu đường đường là một Trung Đội Trưởng, nói chuyện không giữ lời?"

"Lão Đổng, anh không phúc hậu, thì đừng trách tôi không trượng nghĩa." Lương Mục Trạch lạnh lùng nói.

Đổng Chí Cương phất tay một cái không để ý tới anh, nói với Hạ Sơ: "Cháu yên tâm, hôm nay cháu nhất định có thể thắng, đến bãi bắn đi." Đoạt lại khẩu súng từ trong tay Lương Mục Trạch, lôi kéo Hạ Sơ đến chỗ xạ kích.

Đổng Chí Cương truyền thụ rất nhiều tuyệt kỷ độc môn cho Hạ Sơ, nói mấu chốt, còn nói chỉ cần làm theo anh nói, hơn nữa không cần khẩn trương, tuyệt đối có thể thắng Lương Mục Trạch!

Mặt Lương Mục Trạch âm trầm đứng ở bên cạnh, hận không thể róc xương lóc thịt đại đội trưởng. Bao nhiêu thù hận, mà lại đẩy anh với Hạ Sơ lên đầu gió chứ?

"Sững sờ cái gì?" Đổng Chí Cương nói: "Lời của tôi nói chính là lệnh, nhiệm vụ của cậu là thi hành."

Lương Mục Trạch không trả lời, cũng không cử động.

"Chờ khi nào cậu bò lên đầu tôi rồi, thì hãy tới tìm tôi gây phiền toái!" Đổng Chí Cương hả hê nói,rồi lại nói chuyện với Hạ Sơ.

Hạ Sơ làm sao nghe lọt, súng nặng đến mức đè cô mê man, tự mình bắn cũng thôi, còn phải tranh tài với Lương Mục Trạch. Thật là oán niệm đại đội trưởng Đổng không dứt, ông ta thật là chỉ sợ thiên hạ không loạn!

Theo ý của đại đội trưởng Đổng, bởi vì Hạ Sơ không thuần thục, cho nên không bắn nhanh, theo quy tắc đơn giản nhất xạ kích vào bia, mười phát súng, điểm của ai cao thì người đó thắng.

Lương Mục Trạch có khí thế băng lãnh, tuy là ở dưới nắng gắt, các chiến sĩ cũng cảm thấy khí ép hết sức thấp, đứng nghiêm tại vị trí của mình, không dám cười, cũng không dám châu đầu ghé tai, chỉ có thể hết sức duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ sợ không cẩn thận bị trung đội Lương bắt tới trút giận, vậy thì thật là được không bù mất.

Trong lòng Hạ Sơ đặc biệt không nắm chắc, chỉ theo lời Đổng Chí Cương nói, cắn răng lại quyết tâm, hai cánh tay nâng súng vừa đau vừa nhức, giống như sắp không phải là của cô. Hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, sớm muộn gì đều chết, chết sớm sớm siêu sinh.

"Đoàng."

Phát súng đầu tiên. Hạ Sơ hít sâu, tiếp theo ba bốn năm. . . . Mười phát súng xong. Chiến sĩ đeo súng chạy đến trước cái bia, nhìn cái bia một lát, tiếp đó vung lá cờ tuyên bố thành tích của Hạ Sơ.

Chung quanh bắt đầu có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Hạ Sơ có chút thấp thỏm. Dù sao thành tích của cô có kém, thì bọn họ cũng sẽ không nói, ôi cô bắn súng tệ quá.

"Anh ta nói bao nhiêu?" Híp mắt hỏi đại đội trưởng.

"Cũng được, không hổ là đồ đệ chú dạy ra." Đổng Chí Cương cười híp mắt nhìn Hạ Sơ, nhận lấy súng của cô đưa cho nhân viên bảo vệ.

Hạ Sơ cười gượng, "Cũng được. . . . Là bao nhiêu?"

"90 điểm."

90. . . . Được rồi, cô thừa nhận ở trong các bạn học của cô, thành tích này đã là khá, mặc dù đây là thành tích tốt nhất của cô từ trước tới nay, nhưng đây là đại đội đặc chủng, không phải đoàn quân y, những người này đều dựa vào súng sống, 90 đối với bọn họ mà nói , chỉ sợ ngay cả tư cách vào đại đội cũng không có? !

Nhưng, cô dù sao không phải lính đặc biệt, cũng không phải là quân y canh giữ ở đại đội đặc chủng N nhiều năm, bắn súng không giỏi cũng có thể lý giải, hơn nữa cô không có bắn ra thành tích mất mặt như 60, 70 điểm, cô đã rất vui vẻ rồi. Về phần Lương Mục Trạch, anh nhất định là thắng dễ dàng không thể nghi ngờ, Hạ Sơ cũng không để ý anh mạnh hơn mình bao nhiêu.

Lương Mục Trạch xách súng lên nòng, cơ hồ không do dự đã bắn ra, sau khi xong mười phát súng, chiến sĩ nhìn cái bia, có chút do dự vung lá cờ, sau đó lại quay đầu lại tìm hiểu xem, sợ mình tra sai.

Kết quả khiến mọi người xanh lưỡi, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu mọi người đúng là, sợ vợ!

"Ha ha, chú đã nói mà, chú nói cháu có thể thắng, cháu nhất định có thể thắng, ha ha, làm rất khá Hạ Sơ, thật đẹp, nên chà xát chà xát nhuệ khí của cậu ta, không thể cho cậu ta cưỡi lên đầu tôi." Đổng Chí Cương vỗ bả vai Hạ Sơ, cười đặc biệt lớn tiếng.

Thua? Lương Mục Trạch thua? Trò đùa cấp quốc tế gì đây. Hạ Sơ nghiêng đầu nhìn anh, Lương Mục Trạch đưa khẩu súng cho những người bên cạnh, bước một bước đến trước mặt Hạ Sơ, liếc đại đội trưởng, sau đó chuyển nhìn về nơi khác, "Tôi còn có chuyện, tôi sẽ đưa Hạ Sơ đến phòng y tế."

Nói xong kéo Hạ Sơ lên xe rời đi, bỏ lại một đám người nhìn chằm chằm xe jeep biến mất.

Một chiến sị thở hổn hển chạy đến trước mặt Đổng Chí Cương, báo cáo: "Đại đội trưởng, ngài nên đi qua xem đi."

"Xem cái gì?"

"Cái bia."

"Cái bia?" Đổng Chí Cương cau mày, nhưng lập tức lại nghĩ đến cái gì đó, "Cậu ta để lại cái gì trên bia cho tôi?"

Chiến sĩ không chịu nổi áp lực, liền thẳng thắn nói: "Dấu chấm than."

Đổng Chí Cương dĩ nhiên sẽ không xem, trực tiếp dẫn người đi. Đại đội trưởng vừa đi, những người còn lại đều chay như bay đến trước bia như uống thuốc kích thích, nhìn dấu chấm than trong truyền thuyết kia.

Năm phát súng xếp thành đường dọc, khoảng cách cự ly đều giống nhau, năm viên đạn cuối cùng thì tạo thành một vòng tròn ở dưới, tạo thành dấu chấm than, khiến những người này hết sức cảm thán.

Bỗng nhiên có người phản ứng kịp trước một bước, "Xong rồi xong rồi."

Rồi sau đó tất cả mọi người đều nghĩ tới gì đó, liên tiếp kêu, thảm, xui xẻo, phải chuẩn bị.

"Sao để em thắng?"

"Anh chỉ vẽ một hình."

"Vẽ cái gì?"

"Dấu chấm than."

Hạ Sơ tức giận, gầm thét kêu: "Khi dễ người! ! ! !"

Hạ Sơ trực tiếp đi đón Nhị Miêu, văn thư tiểu Lưu khóc tang, nói: "Bác sĩ Hạ cô mau mang nó đi đi, phòng làm việc của Trung Đội Trưởng sắp bị nó làm thành chỗ đổ rác rồi."

Có lẽ là chưa quen thuộc, muốn đi ra ngoài lại không được ra, nên phấn khởi xun xoe chạy nhảy loạn xạ ở trong phòng làm việc. Điện thoại, bàn phím, ống đựng bút, trái cây, tài liệu toàn bộ thành món đồ chơi của nó, dọn dẹp cũng không kịp.

"Không phải đã bảo cậu dọn dẹp đồ vật đi sao?"

"Trung Đội Trưởng, dọn dẹp nữa cũng không ngăn được nó, đồ bỏ vào trong ngăn kéo, nó cũng có thể hời hợt mở cửa tủ ra, bị kẹp cũng không sợ." Tiểu Lưu vô lực nói, anh thật không giữ được con mèo này.

Hạ Sơ ôm lấy Nhị Miêu, nói xin lỗi: "Làm phiền anh, bình thường nó không có như vậy, thật ngại." Nói xong hung hăng nhéo mông Nhị Miêu, Nhị Miêu meo meo ô kêu lên.

Có thể là buổi sáng quá mức kích động, buổi chiều Nhị Miêu lại không có tinh thần như cà nhiễm sương, nằm ở trong ổ nhỏ của mình nghỉ ngơi, tỉnh cũng không động, đổi lại tư thế tiếp tục ngủ.

Hạ Sơ quá mệt mỏi, đi ngủ trưa một lát, rồi cả một buổi chiều đều giống như Nhị Miêu không có tinh thần gì. Cho đến khi tan việc cũng không có gặp lại Lương Mục Trạch, có lẽ anh rất bận rộn, phảu huấn luyện, có thể còn phải tham gia các hội nghị cơ mật ....

Mang theo mong đợi nho nhỏ, Hạ Sơ ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon đọc sách, nhưng thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, ngoài cửa không có chút động tĩnh. Đã hơn mười giờ, cô thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ bò lên giường ngủ.

Lương Mục Trạch, anh tốt nhất đừng tới đây, tới cũng không mở cửa cho anh!

Bóng đêm tối đen, trên núi yên tĩnh vô cùng. Chợt một tiếng chuông chói tai vang lên ở đại đội, Hạ Sơ trong giấc mộng cũng bị thức tỉnh. Thanh âm này cô rất quen thuộc, chẳng lẽ lại phải thi hành nhiệm vụ khẩn cấp?

Nhưng tiếng chuông này không có kéo dài giống lần trước, chỉ vang một lát đã không có động tĩnh nữa. Hạ Sơ từ trên giường xuống, mở cửa sổ ra nghe ngóng bên ngoài, không có tiếng xe, không có tiếng động cơ máy bay, chỉ nghe tiếng kèn rất nhỏ.

Hạ Sơ vội vàng đổi y phục ra cửa. Đi ở trong bóng đêm, ban đêm trên núi vẫn có khí lạnh, Hạ Sơ giữ váy, bước chân đi tới cửa hông càng nhanh hơn, bất giác đã chạy.

Cửa hông đã đóng, chiến sĩ canh gác thấy rõ là Hạ Sơ, vội vàng chào.

"Anh biết tiếng chuông vừa rồi là gì không? Là phải thi hành nhiệm vụ khẩn cấp sao? Đi đâu?" Hạ Sơ lôi kéo chiến sĩ, khẩn trương hỏi rất nhiều.

Chiến sĩ xoa xoa đầu, "Bác sĩ Hạ, vừa rồi chỉ là thanh âm vận chuyển khẩn cấp, có nhiệm vụ thì tiếng chuông lớn hơn, cũng lâu hơn."

"Vận chuyển khẩn cấp?" Đúng rồi, trước kia ở trường quân đội hơn nửa đêm có khi cũng không cho ngủ mà rung chuông vận chuyển khẩn cấp gì đó, là bởi vì thời gian dài không có ở trường học, cho nên cả thanh âm vận chuyển khẩn cấp cũng không phân rõ rồi sao? Hay là bởi vì lo lắng, cho nên quên? Hạ Sơ cười khổ, xoay đầu đi trở về.

Hạ Sơ hết buồn ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Cô không thể nào ở đại đội mãi, sớm muộn cũng phải trở về, khi nào trở về? Ít nhất phải đến lúc cô không còn nguy hiểm gì. Cô cũng không biết rốt cuộc là nguy hiểm gì, nhưng có thể khẳng định chính là, nhất định phải do đại đội đặc chủng đánh ra, mới có thể bình định tất cả. Với trí tuệ, anh nhất định sẽ đi thi hành nhiệm vụ. Mặc dù, lính đặc biệt trời sanh chính là xông lên phía trước nhất, đến chỗ nguy hiểm nhất, thi hành hoàn thành nhiệm vụ là chức trách của lính đặc biệt, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi lo lắng. Cô sợ, thật sợ. Sợ rất nhiều, không dám tưởng tượng.

Ken két một tiếng, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng đẩy ra. Hạ Sơ ngồi dậy, nhìn bóng đen tiến vào, ở dưới ánh trăng hơi yếu, từ từ di động đến bên giường. Cúi người xuống, hai tay chống giường ngăn cô thò người ra. Ngũ quan của anh dần dần rõ ràng, một giây kế tiếp đã bị anh ngậm vào miệng, không thể nói.

Tay Hạ Sơ ôm chặt cổ anh, hôn anh thật sâu.

Lương Mục Trạch vuốt lưng của cô, nhẹ nhàng đẩy cô đến trên giường mềm mại, tay linh xảo thăm dò vào áo ngủ bằng bông của cô, dịu dàng lại gấp gáp vuốt ve mỗi một tấc da thịt của cô, tay xoa ngực cô, từ trong cổ họng Hạ Sơ tràn ra tiếng rên rỉ.

Hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng không thể chỉ thỏa mãn từ vuốt ve và hôn sâu, tay Lương Mục Trạch phất qua bắp đùi nhạy cảm của cô, thăm dò vào quần lót cô, khiến Hạ Sơ thở gấp liên tiếp. Cho đến khi vật đó của anh chạm vào cô, Hạ Sơ chợt đẩy anh ra giống như điện giật.

Lương Mục Trạch thở hổn hển, hơi tức giận hỏi: "Dì cả của em vẫn còn à?"

Hạ Sơ lắc đầu. Mắt chứa quyến rũ, hơi thở thơm như hoa lan, "Không được, em không muốn uống thuốc sau khi làm nữa."

Lương Mục Trạch dùng mấy giây thời gian tiêu hóa ý của cô, sau đó nói: "Không cần uống."

"Không được!"

"Có càng tốt, lập tức kết hôn." Lương Mục Trạch vội vàng vuốt ve cô, dục vọng của anh đã đến trình độ không thể năng, anh đã muốn cô như điên.

"Hạ Sơ." Lương Mục Trạch khạc ra tên của cô từ trong hàm răng, vẻ khát máu trong mắt như hận không thể ăn cô.

Hạ Sơ tránh thoát sự kiềm chế của anh, lấy tay che mặt cực kỳ chặt chẽ, giống như đã ăn quả cân sắt, mặc anh cạy thế nào cũng không ra. Qua thật lâu, Hạ Sơ mới dùng ngón tay chỉ cái tủ đầu giường.

Hiện tại Lương Mục Trạch hận không thể đấm giường nhũn ra, tức giận mạnh mẽ kéo ngăn kéo ra, nhờ ánh trăng, nhìn thấy trong góc có đặt một cái hộp.

Khó trách! Thì ra là xấu hổ!

Không kịp chờ đợi roẹt roẹt lấy thứ trong bao ra, Lương Mục Trạch cúi người thổi hơi ở bên tai cô, hôn lòng bàn tay cô, kéo cánh tay của cô ra, hôn mặt mày cô, gò má hồng hào của cô, vội vàng mà nóng bỏng.

Khi Hạ Sơ bị hôn ngất, anh lập tức tiến vào, Hạ Sơ đau rên lên một tiếng, móng tay cơ hồ đâm vào trong thịt của anh. Rồi sau đó dịu dàng xuyên qua, Hạ Sơ từ từ thích ứng. Lương Mục Trạch gia tăng tốc độ, Hạ Sơ cắn chặt môi rốt cuộc không nhịn được rên lên, đi theo tiết tấu của anh, giãy dụa vòng eo, vui thích vô cùng.