Hạ Sơ là bị một khẩu hiệu rung trời làm tỉnh lại, mở hai mắt ra chớp chớp một lát để hồi hồn. Nhìn chung quanh, mình vẫn còn đang trên đường núi, những người bên cạnh đều an tĩnh lái xe. Cô vươn tay sờ sờ miệng, hoàn hảo mình không có ngủ đến chảy nước miếng.

Xe đi trên đường núi khúc khuỷu, tốc độ xe chậm lại rất nhiều. Cách bọn họ không xa, có cỡ hai mươi binh lính mặc đồ rằn ri, mang ủng quân nhân, đeo túi nặng trên lưng chạy bộ, không thể nghi ngờ, mới vừa dọa cô tỉnh chính là những người này rồi.

Xe từ từ lướt qua đám người, dừng lại trước mặt Trung úy dẫn đội ở chính giữa.

Người kia nhìn thấy xe, xuyên thấu qua kiếng xe bắt đầu toét miệng cười, hàm răng trắng được làn da ngâm đen tôn lên càng có vẻ trắng sáng. Vừa so sánh như vậy, Lương Mục Trạch đích xác là trắng hơn anh ta không ít.

"Doanh trưởng, anh trở lại."

Lương Mục Trạch một tay đỡ tay lái, khuỷu tay cánh tay kia đặt ở trên cửa sổ xe, nhàn nhạt nói: "Lại thua rồi à"

Tiểu tử rất ảo não vuốt vuốt mái tóc, "Tiểu tử họ Hà kia ăn vạ, giở thủ đoạn với em."

"Là cậu quá đần."

"Em. . . ." Tiểu tử vừa định phản bác, lại nhìn thấy một vị mỹ nữ ngồi trên ghế phụ. Chuyện lạ, quá hiếm rồi, anh nháy mắt ra hiệu nhìn Lương Mục Trạch như tên trộm, "Doanh trưởng, vị này chính là chị dâu à?"

Chị dâu? Lầm rồi, quá lầm rồi. Hạ Sơ khoác tay phản bác, nhưng tên tiểu tử kia căn bản không xem trong mắt.

Lương Mục Trạch vỗ lên đầu anh ta một cái, không có phản bác, cũng không có thừa nhận, tăng nhanh tốc độ xe rời đi.

Hạ Sơ muốn khóc, thật như đứng đống lửa, hôm nay cô khẳng định không thể thái bình. Cô không hiểu là, tại sao Lương Mục Trạch đều không giải thích?

Lúc này, cô rõ ràng nghe phía sau truyền đến tiếng la to rõ: "Không khí không tệ, hát một bài vui vẻ đưa tiễn chị dâu."

"Trung đội trưởng, sai lầm rồi, là hoan nghênh."

"Đúng đúng, hoan nghênh, khụ khụ, Binh ca ca muốn hy sinh, hát."

"Binh ca ca muốn hy sinh, năm ngoái lúc anh đi lính đến trạm gác, ban đêm anh là giấc mộng trên gối tôi, ban ngày anh là người anh của tôi, Binh ca ca a, Binh ca ca. . . . . ."

Cơ hồ dùng việc kêu "Binh" ca, to rõ lại mập mờ, để tiễn bọn họ đi cả đường về phía trước. Có tin hay không, Hạ Sơ có kích động nhảy xe? Cô phát hiện, Lương Mục Trạch không thích giải thích, anh thậm chí không có nói cô không cần để ý, bọn họ chỉ nói giỡn. Da mặt anh dày không thèm để ý, nhưng, cô là một cô gái trong sạch, da mặt cô mỏng, không nhịn được những lời đồn đãi nhảm nhí này.

Xe đến cửa đại đội đặc chủng thì dừng lại, những chiến sĩ trẻ giữ cửa nhìn thấy là Lương Mục Trạch trở lại, vội vàng mở cửa chính, cùng nhau chào anh.

Nhìn xe xa dần, một chiến sĩ trẻ cười gian hỏi hạ sĩ bên cạnh, "Tiểu đội trưởng, anh có thấy không? Lương doanh trưởng dẫn theo cô gái trở lại."

"Cậu thấy à?" Hạ sĩ nhướng mày nhìn anh.

Chiến sĩ trẻ gật đầu như gà mổ thóc.

"Nhìn thấy còn không báo cho đại đội trưởng, tìm chết đấy."

"Vâng" Chiến sĩ trẻ bị rống một cái giật mình, vội vàng chạy về cửa, gọi vào điện thoại phòng làm việc của đại đội tưởng.

Lương Mục Trạch lái xe, trực tiếp chở Hạ Sơ đến phòng cứu thương. Cô mở cửa xe, muốn ráng chống xuống xe, kết quả chân mới vừa chạm đất liền cảm thấy đau thấu tim, Hạ Sơ cắn chặt môi, mới chịu đựng không gọi ra, ở nơi chảy máu chảy mồ hôi không đổ lệ này, cô không muốn bị cho là không có tư cách làm một quân nhân ưu tú.

Lương Mục Trạch ba chân bốn cẳng vòng qua đầu xe đến bên người cô, không để ý cô giãy giụa, bồng cô lên, đưa vào phòng cứu thương. Cả khuôn mặt cô nóng bỏng, từ góc độ của cô, rất là gần với cằm anh. Râu ria cạo vô cùng sạch sẽ, da tay của anh cũng không rất thô ráp vì quanh năm suốt tháng gió thổi nắng chiếu, có hơi đen, nhưng cảm giác vẫn tốt vô cùng.

"Nhìn đủ chưa?"

"À?"

"Nhìn đủ rồi buông tay."

Hạ Sơ đang suy nghĩ, thì đã bị đặt ở trên giường bệnh của phòng cứu thương, nhưng cô còn hoàn toàn đắm chìm trong "Suy nghĩ lung tung" oàn toàn không có ý thức, đôi tay cũng bởi vì mới vừa sợ anh ném mình mà bấu chặt cổ áo của anh. Hạ Sơ vội vàng buông tay, làm bộ như vuốt vuốt tóc, thật ra thì trong lòng hối tiếc muốn chết có được hay không? !

Lương Mục Trạch hơi rút lui, nhường vị trí lại cho bác sĩ. Quân y là một thanh niên tầm 30 tuổi, nhưng khi nhìn gương mặt thì không hề có nét giống với bác sĩ nam trong bệnh viện của họ, vừa nhìn chính là bị bộ đội đặc chủng hun đúc lâu dài.

Quân y nhẹ nhàng vén băng bó "ẩu tả" của Hạ Sơ lên, khiến cho mùi thảo dược và máu tanh bay đầy phòng. "Chuyện gì xảy ra?"

"Vấp. . . . . . Ngã." Hạ Sơ hít khí lạnh, thanh âm có chút khàn khàn.

"Không có mắt." Lương Mục Trạch đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói, gương mặt vốn không trắng, vào lúc này càng đen hơn.

Hạ Sơ trừng anh, hung hăng trừng anh. Kết quả bị quân y nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của cô. Vì duy trì hình tượng, cô vội vàng "Biến sắc mặt", cười vô hại, "Không cẩn thận, ha ha, không cẩn thận, a. . . . . ."

Đang lúc nói chuyện, đau đớn không hề báo trước đánh tới, Hạ Sơ há mồm hô to, tê tâm liệt phế.

Quân y để chân của cô xuống, cổ chân trật khớp đã được chỉnh tốt, nước mắt của Hạ Sơ cũng ứa ra, cái gì trước mắt đều mơ hồ. Bộ đội đặc chủng không có thuốc tê sao? Không có thuốc tê dầu gì cũng chào hỏi rồi mới nắn chứ, đau thế có thể xảy ra án mạng, cũng không phải là người người đều da dày thịt béo giống với lính đặc biệt.

"Cũng may, trên vết thương có đắp thảo dược, bằng không ở khí trời ẩm ướt này, nhất định phải nhiễm trùng."

Trong mắt Hạ Sơ có lệ, cắn răng, vừa nghe vừa gật đầu.

Quân y sát trùng vết thương trên đầu gối và vết thương nhỏ trên hai tay cô, cũng xoa thuốc, không có băng bó, khí trời quá nóng, băng lại sẽ làm vết thương nhiễm trùng, "Trước khi vết thương lành không được đụng nước, trước khi xương chân lành cũng không được đi bộ."

"Uhm."

Nhận được báo cáo của lính gác cửa, Đổng đại đội trưởng cứ như bị vàng nện vào đầu, cao hứng nhiệt tình, giống như cô gái tới đây để tìm anh ta. Để điện thoại xuống sải bước xông ra ngoài.

Đi tới phòng làm việc của Lương Mục Trạch nhanh như gió, văn thư nói doanh trưởng của bọn họ chưa trở lại. Đổng Chí Cương bồn chồn không có ở phòng làm việc, vậy có thể đi chỗ nào?

Đổng Chí Cương tự nhủ: "Cũng không thể lôi kéo con gái người ta trực tiếp về nhà chứ?"

"Đại đội trưởng? Anh nói cái gì?" Văn thư của Lương Mục Trạch hơi không hiểu, cái gì cô gái về nhà? Doanh trưởng trở về à?

Đổng Chí Cương hắng giọng nói: "Cậu mau đi hỏi, thằng nhóc Lương Mục Trạch này trốn ở chỗ nào cho lão tử, bảo cậu ta mau rút ra ngoài. Sững sờ cái gì? Mau đi đi."

"Vâng" văn thư đứng nghiêm chào, bàn chân dường như bôi dầu "Vèo" biến mất từ trong hành lang.

Khi Đổng Chí Cương tới phòng cứu thương, thì nhìn thấy Lương Mục Trạch đỡ Hạ Sơ từ bên trong ra khỏi, cô giơ chân, trên bắp chân bên phải còn đeo băng cố định miếng gỗ, nhảy lên nhảy lên, lấy tốc độ cực kỳ chậm như rùa đi tới.

"Khụ." Đổng Chí Cương làm bộ hắng giọng hấp dẫn chú ý của bọn họ, quả nhiên hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn anh. "Bảo cậu sáu giờ trở về báo cáo, bây giờ đã qua 20 phút, vô tổ chức vô kỷ luật."

Lương Mục Trạch không để ý anh ta, đỡ Hạ Sơ từ từ đi xuống bậc thang.

Đổng Chí Cương nhìn Hạ Sơ bị què chân, hơi quen mặt, nhưng lại quên đã gặp ở đâu, đang muốn hỏi cô là, Hạ Sơ đã đi đến trước mặt anh, chào anh, "Đổng đại đội trưởng, ngài khỏe chứ, tôi là Hạ Sơ."

Thanh âm thanh thúy quen thuộc, khiến trí nhớ của anh trở về, Đổng Chí Cương đặc biệt cao hứng, "Thì ra là bác sĩ Hạ, cô xem đầu óc của tôi, ha ha."

"Đại đội trưởng ngài đừng khách khí, gọi tôi Hạ Sơ là được."

"Được được, Hạ Sơ, " Đổng Chí Cương chỉ chỉ vết thương băng bó trên chân và trên tay cô, "Tại sao vậy? Lương Mục Trạch?" Khi anh gọi tên Lương Mục Trạch, thanh âm rõ ràng cao hơn.

"Làm tàng chứ sao." Thanh âm lạnh có thể chết rét một con gấu Bắc cực.

Đổng Chí Cương nổi nóng lên, mặt lập tức chuyển âm, "Nói thế nào hả, Hạ Sơ là ân nhân cứu mạng của Điền Dũng, đó chính là ân nhân đại đội chúng ta, lại nói tiếp nếu không có bệnh viện của họ, hài cốt của cậu đã sớm không còn."

Lời của Đổng Chí Cương, giống như một thanh chùy không hề báo trước đập vào tim của cô, thật khó chịu.

Lương Mục Trạch quay mặt không nói lời nào, lôi kéo Hạ Sơ nhét cô vào trong xe, vừa muốn đóng cửa xe, lại bị Đổng Chí Cương ngăn, "Hạ Sơ à, sao cô lại đi chung với tiểu tử ngu ngốc này?"

"Ách. . . ." Hạ Sơ liếm liếm miệng nói: "Gặp được trên đường, anh ấy thấy tôi bị thương, cho nên nhặt tôi về." Hạ Sơ tận lực làm ra biểu tình rất cảm ơn với Lương Mục Trạch, kết quả bị ánh mắt sắc bén của anh hoàn toàn bóp chết.

"Cô là khách quý của đại đội chúng tôi, phải chiêu đãi cô thật tốt." đang nói, Đổng Chí Cương ngẩng đầu lên nhìn một vòng, trong mắt lóe ánh sáng khinh thường, nhìn qua một hướng kêu lên: "Né mẹ gì, cút ngay ra ngoài cho ông."

Hạ Sơ sửng sốt một chút, nhìn qua chỗ kia, nhìn thấy tên tiểu tử mới vừa đụng phải ở bên ngoài, gãi đầu đi ra từ sau vách tường không xa.

"Đại đội trưởng, hì hì, cái gì cũng không thể gạt được con mắt của ngài."

"Khi lão tử ra chiến trường tiểu tử cậu còn chưa ra đời đâu, đấu với tôi."

"Dạ dạ." Một trung đội trưởng toét miệng, đến bên cạnh Hạ Sơ, còn đứng nghiêm chào, hô một tiếng: "Chị dâu."

Một tiếng này, khiến trên trán Hạ Sơ lộ ra ba vạch đen, thiếu chút nữa khiến Đổng Chí Cương bị nước miếng của mình sặc.

"Cậu gọi cô ấy là gì? Chị dâu? Bắt chước ai kêu chị dâu vậy?" Đổng Chí Cương lập tức xù lông, hận không thể nhảy dựng lên.

Một trung đội trưởng bị rống mơ hồ, "Không phải chị dâu sao? Cô ấy không phải là trở về chung với doanh trưởng của chúng ta sao?" Nói xong, còn nhìn Lương Mục Trạch bên cạnh, kết quả bị dọa đến toàn thân ra mồ hôi lạnh.

Đổng Chí Cương hung hăng níu lấy lỗ tai của anh, nói: "Doanh trưởng của các cậu có thể có phúc phận lớn như vậy? Đời trước cậu ta không tích phúc, đời này không tới phiên cậu ta, nói cho cậu biết, nhớ, vị này là ân nhân cứu mạng của Điền Dũng, khách quý của đại đội chúng ta, tiểu tử cậu rõ ràng chưa?"

Cả khuôn mặt của một trung đội trưởng đều vặn vẹo, tiếng hô như sấm nổ tung bên tai mình, màng nhĩ của anh giống như bị chấn vỡ, run rẩy nói: "Rõ. . . . Rõ ràng. . . ."

Đổng Chí Cương buông lỗ tai của anh ra, "Đi, kêu Điền Dũng đi qua."

"Vâng" vội vàng chạy như bay, một giây đồng hồ cũng không dám ở lâu.

Hạ Sơ thật là không biết nên đối mặt như thế nào, cô vốn là muốn, đến đại đội đặc chủng rồi bảo Lương Mục Trạch tìm người đưa cô trở về thành G, không muốn ở lâu một phút. Nhưng tới chỗ mới phát hiện, anh mắt điếc tai ngơ với lời của cô, chạy thẳng tới phòng cứu thương, ra ngoài đụng phải thủ lĩnh đại đội, một nhóm người nói xong mấy câu, cô liền muốn tết tóc vào đất, không ngẩng đầu lên nữa, học đà điểu thôi.

Đổng Chí Cương còn muốn nói gì với Hạ Sơ, nhưng chưa kịp mở miệng, liền bị Lương Mục Trạch đẩy cách xa cửa xe, tiếp đó đóng cửa xe, chặn giữa xe và Đổng Chí Cương, khiến anh ta không có biện pháp đến gần.

"Cô ấy còn chưa ăn cơm."

"Chưa ăn cơm? Sao cậu không nói sớm? Cậu để lỡ việc rồi đấy. Vậy..." Đổng Chí Cương xem bốn phía một chút, "Cậu, đúng đúng chính là cậu, tới đây."

Một hạ sĩ bưng bồn rửa mặt, quần vén đến đầu gối, trên tóc còn lóe nước, vừa nhìn chính là bộ dạng mới vừa tắm xong, nghe đại đội trưởng gọi anh, run run rẩy rẩy đi tới, sợ mình làm không tốt chỗ nào chọc phải lão gia diêm vương này, anh cũng không muốn chịu khổ.

"Đến phòng ăn, bảo bọn họ chuẩn bị cơm tối."

"Hiện tại?" Chiến sĩ nghe được hơi trố mắt, không phải mới vừa ăn cơm xong rồi sao?

"Nói lời vô dụng làm gì, nhanh."

"Vâng"

Hạ Sơ là khách quý của đại đội, cũng không thể chậm trễ. Đổng Chí Cương gõ cửa sổ xe, Hạ Sơ hạ cửa sổ xe xuống, "Đại đội trưởng."

"Tiểu Hạ, tôi thấy chân của cô một lát không lành được, cứ ở chỗ này, không nên khách khí, cũng không cần câu nệ, lúc nào thương thế tốt lên, tôi sẽ phái người đưa cô trở về, phía bệnh viện thì cô yên tâm, tôi sẽ xử lý."

"Không cần không cần" Hạ Sơ đầu lắc như trống bỏi, "Đại đội trưởng thật không cần, mọi người có cơ mật quân sự, một người ngoài như tôi ở chỗ này không thích hợp, ngài tìm người đưa tôi xuống núi là được."

"Như vậy sao được. . . . . ."

Lương Mục Trạch vẫn không nói lời nào, lại ngăn giữa Đổng Chí Cương và Hạ Sơ, nói với đại đội trưởng người người kính trọng e ngại: "Đại đội có nhà vệ sinh nữ không?"

"Hồ đồ, đại đội đặc chủng một đám đàn ông, cần nhà vệ sinh nữ làm chi?"

Được rồi, đáp án Lương Mục Trạch muốn đã có, gật đầu một cái xoay người chuẩn bị lên xe, cũng để lại một câu, "Đưa cơm đến nhà tôi, Hạ Sơ ở đó."

Xe quẹo trái, ra khỏi cửa hông. Đổng Chí Cương vẫn còn sững sờ, anh cảm thấy, lời nói vừa rồi không phải không có lý, hai người kia, thật không sao? Mặc dù anh thô lỗ, nhưng vẫn cảm thấy không đơn giản.