Không biết đã bước qua cánh cửa thứ bao nhiêu, không gian trước mặt Úc Dạ Bạc bỗng nhiên trở nên sáng sủa rộng rãi.

Đôi mắt đan phượng vốn đã quen với ánh sáng tù mù lúc này phải híp lại để thích nghi với ánh sáng mạnh, cửa kính rộng mở…

….Đây là trung tâm thương mại, cậu “quay xe” rồi.

“Úc Dạ Bạc!” Lý Thi Nhân từ phòng bảo vệ bên kia hành lang chạy qua quan tâm hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”

Buổi sáng sau khi đầu đinh ra ngoài, chẳng mấy chốc Thân Quân cũng rời đi. Hắn ngồi trong góc lầu một hút thuốc rồi ăn chút đồ lót bụng, xong xuôi tất cả mới đi tìm nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu. Kết quả vừa đẩy cửa đã bị cuốn vào chiều không gian bệnh viện.

Dẫu sao cũng là người từng trải qua hai nhiệm vụ, dù là Thân Quân với châm ngôn sống “tích tiểu thành đại, còn thở là còn gỡ, giá trị tâm nguyện từ từ gom góp” thì ắt hẳn cũng có một phần kinh nghiệm.

Tuy không đến nỗi như đầu đinh bị dọa khóc cha gọi mẹ nhưng hắn cũng sợ điếng người. Hiển nhiên hắn không có ý định thăm dò bối cảnh nhiệm vụ như Úc Dạ Bạc, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thoát khỏi nơi này.

Kế đó hắn cũng giống Úc Dạ Bạc bị kéo vào mấy gian phòng khác nhau, bị quỷ dọa chạy mất dép. Không những bả vai bị cắn mà còn phí hoài hai tấm thẻ đạo cụ, vất vả lắm mới giữ được cái mạng quèn.

Điều duy nhất đáng để ăn mừng là độ may mắn của hắn.

Là kẻ duy nhất ẵm giải tư giữa đám số nhọ, Thân Quân chỉ cần mở đến cánh cửa thứ năm là đã quay về được trung trung tâm thương mại. Sau đó hắn phi như bay trốn vào phòng bảo vệ.

May thay căn phòng không phát sinh biến hóa.

Lý Thi Nhân nghe kể vội vàng ra ngoài tìm Úc Dạ Bạc, thấy cậu bình an trở về chú thở phào nhẹ nhõm: “May cậu không có việc gì, Thân Quân kể suýt chút nữa đã tưởng mình chết kẹt bên trong không ra ngoài được. Nhân tiện, cậu có gặp Lưu Dũng không?”

Lưu Dũng là tên của đầu đinh.

“Có… nhưng hắn…” Úc Dạ Bạc lắc đầu.

Khả năng cao đầu đinh không giữ nổi mạng, vốn dĩ bị quỷ bắt đi đã lành ít dữ nhiều huống hồ hắn còn bị bắt trong cơn hoảng loạn, điều tối kị nhất trong lúc làm nhiệm vụ là không giữ vững bình tĩnh.

“Haizzz.” Lý Thi Nhân thở dài: “Đúng rồi Úc Dạ Bạc, lúc trước tôi thấy cậu có hộp sơ cứu, Thân Quân bị thương, cậu có thể cho hắn mượn tạm không?”

“Được.”

Hai người về phòng bảo vệ, Lý Thi Nhân giúp Thân Quân xử lý miệng vết thương.

Người đàn ông lùn đột nhiên lên tiếng: “Mọi người qua xem nhanh, màn hình máy giám sát tự dưng biến thành thế này.”

1/3 trong số hơn bảy mươi màn hình giám sát nhỏ trên tường bên phải biến thành màu đen. Từ hình ảnh giám sát có thể thấy ngoại trừ đại sảnh và nơi có không gian rộng ngoài hành lang thì một nửa các khu vực khác đều biến mất.

Thân Quân suy đoán: “E rằng đám quỷ hồn đang cắn nuốt trung tâm thương mại, do đó mới khiến thời gian đêm hôm nay mới kéo dài. Bây giờ rất nguy hiểm, chúng ta chỉ còn cách ngồi chờ trong phòng bảo vệ đến khi an toàn mới ra ngoài.”

Úc Dạ Bạc đáp: “Không, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.” Hiếm khi giọng cậu trở nên nghiêm trọng: “Bây giờ không gian chỉ mới sai lệch ngẫu nhiên, chúng ta còn có thể trở về trung tâm thương mại. Nhưng nếu cứ để chuyện này tiếp tục thì chỉ trong ngày mai hoặc ngày mốt, sẽ càng có nhiều quỷ quái thoát ra hơn, đợi đến khi toàn bộ màn hình giám sát biến thành màu đen chắc chắn chúng ta không thể rời khỏi chỗ này.”

Nếu suy đoán của cậu chính xác, dù cho quỷ quái không có cách nào phá cửa xông vào nhưng bọn họ cũng không còn đường rút lui, sẽ phải chịu cảnh bị vây khốn vĩnh viễn trong bệnh viện tâm thần!

Thẳng cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

“Sao lại…” Giờ đây Lý Thi Nhân mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, chú vội vã hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì?”

“Mặc dù ban ngày trung tâm thương mại không còn an toàn, nhưng xét theo một khía cạnh khác thì thời gian chúng ta tìm blind box cũng được kéo dài.”

Ban đầu blind box chỉ xuất hiện vào buổi tối, nhưng hiện giờ cả khi trời sáng nó cũng xuất hiện, có nghĩa ngay lúc này bọn họ cũng có thể tìm kiếm các blind box còn lại.

Về phần bối cảnh nhiệm vụ – Úc Dạ Bạc có chút suy đoán riêng, nhưng vẫn phải đặt việc tìm blind box lên trước.

Thân Quân hoảng sợ: “Vậy chúng ta thật sự phải đẩy nhanh tiến độ sao?”

Lý Thi Nhân: “Giờ chúng ta đến rạp chiếu phim tìm blind box ư?”

Hai người nói xong đồng loạt quay đầu nhìn Úc Dạ Bạc, chờ cậu lên tiếng phát biểu.

Luận về tuổi tác đám người có mặt làm nhiệm vụ đều lớn hơn Úc Dạ Bạc. Nhưng kể từ khi bắt đầu Úc Dạ Bạc luôn thể hiện sự bình tĩnh gan dạ trước mọi khó khăn, do đó không biết từ lúc nào những người đứng đây đã coi cậu thành người chỉ huy.

Rốt cuộc miễn là sống sót trở về, ai đâu rảnh hơi bận tâm chuyện này?

“Ừm, nhưng trước hết cần phải nghỉ ngơi.” Vốn dĩ Úc Dạ Bạc là một trạch nam lười biếng, ban nãy chạy đôn chạy đáo khiến cậu có chút mệt mỏi, nếu không nhờ Tần Hoài Chu e rằng cậu đã gục ngã từ lâu.

Lúc đang ngồi nghỉ, Úc Dạ Bạc vừa châm điếu thuốc đã bị Tần Hoài Chu nhét kẹo vào mồm.

Cậu nhíu mày bất mãn: “Tần Hoài Chu, anh muốn tạo phản à?”

Suốt ba ngày liền, cứ hễ thấy cậu châm thuốc là con hàng này lại nhét kẹo không cho hút.

Ông đây méo phải mấy thằng nít ranh, ai mà chẳng biết hút thuốc có hại cho sức khỏe. Thức đêm còn có hại nữa chẳng là, nhưng cậu có thể tránh việc thức đêm ư? Hiển nhiên là không.

Tần Hoài Chu: “Anh không thích mùi thuốc lá.”

Úc Dạ Bạc khịt mũi một cái: “Xùy, ai thèm vào quan tâm anh thích hay không.”

Vừa định nhổ viên kẹo, màn hình điện thoại hiện lên một câu: “Chủ nhân, em lại bắt nạt anh rồi.”

Úc Dạ Bạc:???

Lại cái gì cơ? Mà khoan, cậu bắt nạt con hàng kia lúc nào? Tần Hoài Chu như vậy đứa nào dám bắt bắt nạt?

Tần Hoài Chu: “Em có.”

Úc Dạ Bạc: “Không.”

Tần Hoài Chu: “Em có mà.”

Úc Dạ Bạc: “Đã nói là không có mà.”

“Mỗi lần anh gọi em dậy em toàn tức giận làm mình làm mẩy, ít nhất nửa tiếng không thèm nhìn anh.”

“Ai kêu anh mới 7 giờ sáng đã bắt tôi dậy tập thể dục.”

“Anh muốn ra ngoài mua đồ nhưng em nói quá phiền, không đi với anh.”

“Mấy thứ kia đều mua được trên mạng sao cứ nhất thiết phải ra ngoài?”

“Anh muốn đánh CS với em nhưng em chê anh quá gà, mang theo chỉ tổ vướng chân.”

“Nói không đúng à?”

Dắt gà rù chơi Esports là tội đồ đấy anh giai.

“Còn nữa, rõ ràng đã hẹn xem phim với nhau nhưng lần nào em cũng khất hẹn lần sau, lần sau là lần nào thì em lại chẳng nói rõ.”

“Tôi bận…”

“Còn nữa…”

Người đàn ông như cô vợ nhỏ lải nhải từng “chiến tích huy hoàng” của Úc tra nam, nói đến độ Úc Dạ Bạc cạn lời phản biện.

Úc Dạ Bạc: “….”

Chột dạ.jpg

“Khụ.”

Thôi, Úc tra nam cất điếu thuốc lá, không hút thì không hút, gì căng.

Người đàn ông thực hiện thành công gian kế, chân chó đưa cho boss Úc ly nước.

Đôi môi nhạt màu của cậu thanh niên mím chặt miệng ly, cậu cúi đầu, mái tóc đen mềm mại xõa xuống cần cổ trắng nõn, trái lại vành tai đầy đặn hồng nhuận vô cùng đáng yêu, khiến người ta nảy sinh ham muốn nhéo lên nó một cái.

Tần Hoài Chu tay nhanh hơn não vươn móng heo thực hiện ý xấu.

Xong xuôi còn khẽ dụi đầu mũi lên mái tóc mềm mại của chàng trai hít sâu một hơi sâu, mùi hương ngọt ngào quẩn quanh chóp mũi.

Câu dẫn yết hầu anh khẽ động, đầu lưỡi liếm qua răng nanh sắc nhọn.

Thật muốn nuốt vào bụng.

Úc Dạ Bạc nhạy cảm khẽ run nhưng cũng không nghĩ nhiều, cậu mặc kệ ai kia đùa dai chỉ trợn trừng mắt nhìn màn hình điện thoại.

Sau đó cậu tiếp tục ngồi chiến đấu với đống đồ mang từ nhà để lấp đầy khoảng trống dạ dày.

Sáu người ban đầu giờ chỉ còn bốn, trong đó Thân Quân bị thương, số người hành động cũng chỉ có ba.

Người đàn ông lùn vô cùng nhát gan, kể từ khi bắt đầu nhiệm vụ đã ru rú trong phòng bảo vệ, nhìn tình hình trước mắt cũng không có ý định rời khỏi khu vực an toàn, lí do lí trấu: “Tôi ở lại chăm sóc Thân Quân, tiện thể giúp mọi người nhìn màn hình giám sát.”

Trước khi xuất phát, thông qua màn hình giám sát Úc Dạ Bạc tìm một con đường đi đến lầu ba, tuy vòng vèo khá nhiều nhưng họ may mắn bình an vô sự đi đến rạp chiếu phim tầng ba.

Kết cấu của rạp giống hệt các rạp chiếu phim thường thấy bên ngoài, có quầy bán bắp rang bơ, máy bán vé tự động, màn hình LCD chiếu trailer, poster quảng cáo, cổng soát vé,…

Song nơi đây lại vắng tanh không một bóng người, chỉ có màn hình trên bức tường cạnh lối soát vé lẳng lặng chiếu đoạn trailer của bộ phim nào đó.

Cũng không biết do màu phim ban đầu vốn vậy hay nguyên nhân gì khác, hình ảnh trong phim chỉ toàn màu đen trắng.

Úc Dạ Bạc muốn đi qua nhìn kĩ, chợt nghe thấy tiếng “bộp bộp” vọng từ đằng xa ngay khi đến gần lối soát vé. 

Hai người đồng loạt quay qua, đèn hành lang sâu bên trong vụt tắt.

“Bộp”, một tiếng nữa vang lên, đèn hành lang chính giữa cũng tắt.

“Bộp, bộp, bộp…” Một tiếng nối tiếp một tiếng, bóng đèn liên tục tắt ngúm!

Bóng tối bủa vây ngày càng gần.

Lý Thi Nhân sợ hãi lùi về sau.

Khi tiếng thứ sáu vang lên, tất cả đèn trong rạp vụt tắt, bóng tối bao trùm nuốt gọn hai người.

Xòe bàn tay không thấy năm ngón.

Úc Dạ Bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhanh chóng bật đèn pin điện thoại di động. Ánh sáng quét qua, rạp chiếu vẫn là rạp chiếu, đồ vật chung quanh vẫn không thay đổi, song lại có một ngọn đèn le lói phát ra nơi cuối hành lang.

“Qua xem.” Úc Dạ Bạc hạ giọng, cầm đèn pin đi phía trước.

Hành lang rạp chiếu phim cũng rất rộng, hai bên tường retro giả gỗ dán đầy poster phim hoạt hình, còn có một vài tủ kính bên trong chứa mô hình nhân vật.

Mô hình rất tinh xảo khéo léo, nhìn qua không khác gì người thật.

Úc Dạ Bạc vô thức dừng lại liếc mắt nhìn, không ngờ vừa nhìn đã thấy cảnh tượng đáng sợ. Từ hình ảnh phản chiếu trong kính, cậu thấy một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân đang nằm úp sấp trên lưng chú Lý!

“Có chuyện gì sao?” Cơ thể Lý Thi Nhân như rơi vào hố băng khi thấy nét mặt Úc Dạ Bạc đột nhiên thay đổi, dường như chú đã đoán được điều gì.

“Không sao.” Úc Dạ Bạc khống chế nét mặt, bình tĩnh đến gần chú: “Chỉ là… trên lưng chú có người.”

Dứt lời, Úc Dạ Bạc vỗ lá bùa định thân trong tay qua.

Kết quả lại không đánh trúng, nữ quỷ cứ vậy mà biến mất.

“Hả?!” Lý Thi Nhân nghe thấy sau lưng có nữ quỷ sợ đến mức hồn siêu phách lạc, không cần Úc Dạ Bạc nhắc đã nâng chân chạy vội.

Tần Hoài Chu khiêng Úc Dạ Bạc đuổi theo.

Trong bóng đêm, Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn lại, hóa ra là chị gái ngoẹo cổ ver 2.0. Trên cổ đồng dạng bị cắn mảng lớn, cái đầu lệch hẳn sang trái, cần cổ rỗng tuếch chỉ còn cột sống chống đỡ khiến khả năng cân bằng giữa đầu và cổ cực thấp, cô ta nằm bò tay chân chống đất, giống như một con nhện trắng khổng lồ nhanh chóng đuổi theo hai người.

Chả mấy chốc bọn họ đã chạy đến cuối hành lang.

Nguồn gốc của tia sáng phát ra từ cửa phòng chiếu phim khép hờ với dòng chữ đỏ đẫm máu viết bên trên.

Phòng “số 44”.

Một con số vô cùng xui xẻo.

Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác, hai người xông vào nhanh chóng đóng cửa, Tần Hoài Chu thuần thục lấy sợi dây thừng buộc chặt tay nắm cửa.

Rõ ràng ver 2.0 không có điểm nào khác chị em nhà ả, biết xài đúng một chiêu lấy thân tông cửa.

“Rầm, rầm, rầm…”

BGM kinh dị on the mic.

Sau khi đóng chặt cửa Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân theo sát mép tường cẩn thận bước lên bậc thang.

Trước khi đi, Úc Dạ Bạc còn cầm điện thoại đặt sát mép tường đẩy ra ngoài cầu thang, phải phái đồng chí Tần Hoài Chu thám thính tình hình quân địch cái đã.

Tần Hoài Chu đáp hai chữ: “An toàn.”

Khi đã xác nhận an toàn, Úc Dạ Bạc cẩn thận ló đầu nhìn. Chỉ thấy màn hình lớn trong khán phòng cũng đang chiếu một bộ phim câm đen trắng giống bên ngoài.

Nhưng mà sắc mặt đám nhân vật trong phim vô cùng nhợt nhạt, mặt cắt không còn hột máu, hơn nữa biểu cảm cứng đờ, tựa như đang đeo mặt nạ, khuôn miệng ngắc ngứ đóng mở, từng cử chỉ hành động quái dị khó nói thành lời.

Thậm chí kỳ lạ hơn nữa là dù bộ phim đang chiếu nhưng khán phòng vắng tanh không một bóng người.

Không biết từ lúc nào, ngay cả ngoẹo cổ ver 2.0 đã không còn tiếp tục phá cửa nữa.

Tiếng động rầm rầm biến mất.

Cuối cùng giữa khán phòng trống trải không còn bất kì ánh sáng nào khác ngoài ánh sáng màn hình. Sự im lặng khiến bầu không khí áp lực được đẩy lên đỉnh điểm.

Cảm giác bất an như con rắn độc quấn quanh cơ thể, Úc Dạ Bạc nắm chặt tay, dùng sức bóp chặt điện thoại di động, từng bước đi từ cầu thang đến hàng ghế phía sau.

Gần đến hàng cuối, Tần Hoài Chu gửi tin nhắn: “Bên trái có một blind box.”

Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn qua, chỉ thấy hàng ghế cuối cùng bên trái ghế nào cũng có blind box!

Nhiều như vậy?

Úc Dạ Bạc và Lý Thi Nhân đến gần nhìn, hai người đồng loạt hít ngụm khí lạnh.

Bởi vì tất cả nắp hộp đã được mở ra.

Đúng lúc này, khóe mắt Úc Dạ Bạc đột nhiên liếc thấy bóng trắng, ngẩng đầu nhìn một cái, không biết từ lúc nào, hàng ghế giữa rạp đã chật kín người!