“Hàn nhi,rốt cục con cũng tỉnh lại,làm mẫu phi sợ hết hồn”_một nữ nhân mặc cung trang màu xanh nhạt tiến tới nắm tay hắn.Đây chính là người đầu quả tim của phụ hoàng hắn_hoàng quý phi-Bạch Ý Lan,tuy bà đã gần tứ tuần nhưng vẫn hay giở ra thói trẻ con với phụ hoàng,mà mẫu phi rất yêu thương hắn,có đôi khi làm cho phụ hoàng phải ghen tỵ.Phụ hoàng vì độc sủng mẫu phi mà không lập hậu ai ai cũng biết.Còn hắn vì nàng...vì nàng...haizz...hình như cho đến giờ hắn cũng chưa từng vì nàng làm gì cả.Thậm chí hắn còn không bảo vệ được nàng!Để nàng phải chết thảm trong tay đám nữ nhân đó!Nghĩ đến đây lòng hắn đau nhói...

“Lan nhi...đừng đau lòng!Chẳng phải Hàn nhi giờ đã không sao rồi à?”_Phụ hoàng hắn-Âu Dương Tuấn Ngạo lên tiếng an ủi.

“Hừ...tất cả chẳng phải đều tại chàng hay sao?”_bà hờn giận liếc xéo ông.

“Tại ta?Lan nhi...cũng không phải ta làm Hàn nhi té ngựa!Nàng như thế nào liền không nói lý...”_ông ra vẻ uất ức.

“Ta không nói lý!Được lắm Âu Dương Tuấn Ngạo...chàng giỏi lắm!Hừ...nếu không phải chàng trêu hoa ghẹo nguyệt thì Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử ở đâu ra chứ?”_bà tức giận nói.

“Haizzz...Lan nhi!Ta đã phạt chúng thật nặng rồi!Nàng đừng giận nữa được không?Vả lại lúc ấy là trước khi nàng vào cung...nàng cũng biết ta đối với nàng ra sao mà...”

“Hừ...Có ma mới tin chàng”

“Lan nhi...”

“Lan nhi...”

“...”

Trời ạ!Không biết từ khi nào tiết mục thăm bệnh trở thành tiết mục của hai người họ...phụ hoàng cùng mẫu phi cũng thật là...

“Khụ...khụ...”_tiếng ho của hắn vang lên phá vỡ bầu không khí kì dị.

“Hàn nhi...con có sao không? Cũng tại ta tùy hứng,con cảm thấy thế nào rồi”_bà hướng hắn ân cần hỏi.

“Hàn nhi,mẫu phi con đã mất ngủ mấy ngày nay rồi!Con tỉnh lại ta và mẫu phi cũng an tâm”_phụ hoàng hắn nói.

“Ta làm sao hôn mê!Còn có năm nay là năm mấy?Ta bao nhiêu tuổi?”_hắn hướng phụ hoàng cùng mẫu phi hỏi.

“Ây...con làm sao vậy Hàn nhi?Con đừng làm mẫu phi sợ...”_bà nhìn đứa con trai tuấn dật,trong lòng vô cùng lo lắng.

“Không phải là té ngựa hỏng cả đầu óc chứ?Người đâu...mau truyền thái y”_vẫn là Âu Dương Tuấn Ngạo bình tĩnh nhất.Ông là hoàng đế,có gì mà chưa từng thấy qua chứ?Mong là Hàn nhi không có chuyện gì!Nếu không thì có chút phiền phức rồi...

“Ta không có việc gì!Chỉ là có chút mơ hồ”_hắn vội nói.

“Phụ hoàng,mẫu phi...hai người mau trả lời ta năm nay là năm bao nhiêu?”_hắn nói tiếp.

“Năm nay là năm Ngạo Hiên Đế thứ 20!Sao vậy?”_mẫu phi hắn nhíu nghi hoặc hỏi.

Thì ra,hắn đã trở về năm hắn 18 tuổi!Nhưng sao lại có chuyện thần kì như vậy chứ?Rõ ràng hắn đã chết rồi mà!Chẳng lẽ ông trời thương xót cho hắn một cơ hội chăng?Đúng...đúng...chắc chắn là vậy rồi!Lăng nhi...Lăng nhi của ta! Nàng hãy chờ ta,rất nhanh thôi chúng ta sẽ lại bên nhau...Nhưng lần này,ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu bất kì thương tổn nào nữa!

“Hàn nhi...Hàn nhi...Con có ổn không?”_Thấy hắn im lặng hồi lâu,nghiêng mắt đăm chiêu nhìn xa xăm liền lên tiếng hỏi...

“Con không sao!Chỉ là đầu có chút choáng váng,có lẽ là do mới tỉnh lại”_hắn nói

“À...vậy thì tốt!Con cố gắng nghỉ ngơi cho mau hồi phục!Bên phủ Thái tử ta đã cho người báo với mấy trắc phi của con rồi.”_mẫu phi hắn nói.

“Chúng ta trở về thôi!”-phụ hoàng hắn ôm vai mẫu phi nhẹ giọng.

“Dạ...”

----------------------------