7 giờ sáng tôi rời bàn làm việc, đầu óc cứ choáng váng quay cuồng. Suốt đêm dài bụng tôi reo lên từng cơn đói cồn cào, lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ là ra ngoài ăn sáng.

Thói quen biến bản thân thành mẹ thằng nhóc vẫn không thay đổi.

Nhanh chóng rửa mặt rồi lấy dao cạo hết râu, sau đó tôi đi hâm nóng bánh mì, sữa và chiên trứng. Em trai chưa dậy nhưng vệ sĩ thì dậy rồi.

Tôi nói với vệ sĩ: "Tôi có chuyện nhờ anh."

Vệ sĩ hỏi: "Chuyện gì?"

Tôi suy nghĩ, lắc đầu: "Thôi, lúc sau tôi nói."

Em trai hiển nhiên cả đêm không ngủ, lịch học và nghỉ ngơi của nó rất điều độ, khi suốt đêm không ngủ thì nhìn một cái là biết. Tôi nhìn thoáng qua hai quầng thâm nhạt dưới mắt nó, nói: "Ăn xong thì đến phòng đọc sách tìm anh."

Lúc này tôi mới có thể vào phòng thay bộ quần áo khác.

Thằng nhóc để một tờ giấy nhắn lại cho tôi: Anh, em không đùa.

Tôi vò tờ giấy nhưng không đành lòng vứt vào thùng rác, tôi vuốt phẳng rồi để lại trên bàn.

Hiện tại nhìn mấy thứ tôi chuẩn bị cho nó vào mấy tháng trước, trong mắt tôi giờ không khác gì chứng cứ phạm tội. Tôi thay ga trải giường, giấy dán tường, thậm chí cả tờ bài tập tối hôm qua nó cầm đi hỏi, trong mắt tôi toàn là tội không thể tha.

Đáng lẽ mọi chuyện không nên thế này.

Ngày hôm qua nó còn ngồi chung ghế với tôi, tôi chỉ nó xem chế độ thuế mới, dù sao sau này nó cũng tiếp nhận sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Nhạc, học thêm chút kỹ năng này cũng không hại gì. Em trai tôi sẽ thuận lợi lớn lên, thằng nhóc sẽ học thêm được càng nhiều tri thức, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nắm trong tay gia tài bạc triệu. Mà thằng nhóc lại đẹp trai như vậy, nhất định sẽ có một cô gái xinh đẹp giỏi giang bên nó, yêu đương, kết hôn rồi sinh con đẻ cái, nó sẽ có một hoặc hai ba đứa con cũng không chừng, tay này là con gái tay này là con trai, có khi mấy đứa nhóc sẽ giống nó hồi nhỏ thích quấn lấy tôi, gọi tôi là bác.

Tôi ngồi trong phòng đọc sách, em trai đi vào đứng đối diện tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau trong giây lát, tôi nói: "Em quên hết mấy câu mình nói tối qua đi, cũng quên hết chuyện tình cảm không nên có này, anh sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì cả."

Nếu là lúc trước nhất định hốc mắt thằng nhóc sẽ đỏ lên, vừa nhìn tôi vừa xin xỏ. Nhưng giờ nó lại bình tĩnh vô cùng, chỉ lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu anh."

Từ tối hôm qua khi nó nói với tôi những câu đó, tôi đã ý thức được rằng em trai mình đã trưởng thành nên một hình hài mà chính tôi cũng không tài nào hiểu được, chẳng qua trước giờ chưa cho tôi thấy thôi.

Sự thay đổi của nó đột ngột được phơi ra ngoài ánh sáng khiến tôi như người bị sét đánh giữa trời quang.

Tôi không biết mình nên đau lòng hay giận dữ, xoa giữa mày: "Em có biết mình đang làm gì không?"

"Em biết rõ." Nó nói một cách đầy hùng hồn, "Em thích anh."

"Em thì biết cái gì?!" Tôi không nhịn được mà rống lên với nó, "Anh là anh trai em, đây là lσạи ɭυâи!"

Lần đầu tiên tôi lớn tiếng, ánh mắt nó hơi ảm đạm, không khỏi lui về sau một chút sau đó lại tiến lên trước một bước. Tôi không nhìn thằng nhóc, nó đi đến gần tôi, không làm gì chỉ hơi khom lưng, "Anh, em không sai, em chỉ là thích anh thôi."

Vì bình tĩnh mà nhìn nó có vẻ tàn nhẫn, hô hấp của tôi dần dồn dập, cơ bắp trên người run rẩy theo, tôi cắn môi mình theo bản năng. Tôi không trách nổi nó, nôn nóng đến mức mũi chân hơi đè về phía trước, tôi nói: "Tại sao em lại đột nhiên nói với anh?"

"Không nói thì không kịp mất. Trông anh và cô nàng kia rất thân thiết, mà người ta lại thích anh." Nó ngồi xổm xuống, từ phía dưới nhìn lên tôi, "Cô ta là cái thá gì? Em mới là người quan trọng nhất trên đời này với anh, em còn không nói ra thì sẽ có người nẫng anh đi mất."

Trong từng chữ nó nhả ra đều không mang ý nhõng nhẽo cũng không có chút cảm xúc gì, tức khắc nó như tách ra khỏi cái người mà tôi hằng quen biết, như thể đây là một người khác. Nó nói tiếp: "Không lẽ anh ghét em sao? Nhìn khiếp sợ như vậy … Y như bị người mình ghét tỏ tình."

Tôi không nỡ nhìn thẳng mà nhắm mắt lại: "Không thể chấp nhận và ghét là hai chuyện khác nhau. Cứ cho là nữ thì cũng yêu đương tìm hiểu một thời gian. Mà em thì nói thẳng ra, anh bị em dọa tới mức sắp ra bệnh tim luôn rồi."

Ngay lúc này đầu óc nó như bị thiếu dây: "Em có thể yêu đương tìm hiểu với anh mà."

"Em!" Tôi tức đến nghẹn lời, "Em tránh xa anh ra, đừng ngồi đây!" Nó không chút dao động chỉ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi tự đứng lên rồi đá ghế dựa ra, hô hấp dồn dập, "Em là em trai anh, anh mãi mãi là anh trai em. Anh không biết em tại sao lại lớn lên thành thế này , nhưng Tiểu Trăn anh nói em nghe." Tôi trừng nó, "Chuyện em muốn là không thể. Đừng nói tới việc em chỉ mới mười lăm tuổi."

Thằng nhóc đứng lên, tới gần tôi lần nữa, "Mười lăm tuổi thì sao?"

"Mười lăm tuổi là ngay cả cấp ba em còn chưa lên!"

"Vật thì sao?" Nó nói, "Bạn học em đã có người quen nhau rồi lên giường."

Tôi như bị sét đánh vào người, rống giận: "Anh mà biết là ai thì sẽ đi nói với giáo viên bọn em! Mẹ nó dạy hư em trai anh … "

Nó nhìn tôi chăm chú, rồi đột nhiên nhón chân lên hôn một cái lên môi tôi. Toàn thân tôi chợt đông cứng, nó lại ôm cổ tôi, giọng dịu hẳn: "Anh, không liên quan đến người khác, em thích anh. Dù ngày hôm qua không nói, hôm nay không nói, về sau sớm hay muộn cũng có một ngày em nói cho anh … "

Xúc cảm từ đôi môi truyền đến khiến tôi chỉ muốn mình chết đi trong nháy mắt.

Tôi đẩy thằng nhóc ra, sức nó làm sao bì với tôi, bị đẩy nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước, tông vào kế sách bên cạnh. Tôi nhấn giọng:  "Chuyện cần nói anh đã nói xong, em cần bình tĩnh lại một thời gian." Tôi nặng nề đấm lên tường, nghiêm túc nhìn nó, "Nếu em dám để người khác biết chuyện này anh sẽ không tha thứ, anh không muốn bị người chỉ trỏ nói mình chơi biếи ŧɦái với em trai."

Đồng tử thằng nhóc hơi co lại, cuối cùng cũng lộ ra sự mờ mịt và đáng thương nên có ở tuổi này. Nó còn tính nói gì đó, tôi liền cất bước ra ngoài, tôi đóng mạnh cửa lại không cho nó đuổi theo rồi khóa trái cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên từng chút một, xen lẫn đó là âm thanh nó gọi tôi. Tôi lạnh lùng không để ý. Vệ sĩ nghe tiếng chạy đến, tôi ra dấu bảo anh đừng xen vào, tôi mở miệng, hạ giọng: "Phiền anh lấy vé máy bay đã mua, trong hôm nay hoặc ngày mai dẫn nó về. Tôi … Tấm vé kia của tôi cứ bỏ đi."

Vệ sĩ hơi ngạc nhiên. Tôi lấy đại một cái cớ: "Tôi muốn đi học lại mà thằng nhóc không đồng ý, chúng tôi cãi nhau. Anh dẫn nó về đi, phiền anh rồi."