Sau khi tiễn anh đi làm như mọi hôm xong Mẫn Nhi lên phòng soạn đồ ra sẵn để tối cô còn phải đi dự tiệc cùng bà Hoắc và anh.

Biết là còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng tính cô trước giờ hay lo xa nên cô phải thu xếp mọi thứ ổn thoả trước.

Vả lại cô đâu chỉ làm mỗi việc này còn khá nhiều công việc đang chờ cô nữa.

" Mẫn Nhi, em có ở đó không? " giọng của Thu Hoài vang lên.

Nghe quản gia Lê nói phòng cô ở lầu một nên cô ta cũng muốn lên xem thử.

" Có, chị vào đi " cô đáp.

Võ Thu Hoài mở cửa bước vào, cô ta phải ngỡ ngàng trước căn phòng ngủ của Mẫn Nhi, nó quá rộng, còn được trang trí rất đẹp mắt, căn phòng đôi khi còn to hơn nhà của cô ta ở quê.

" Phòng của em thật sự rất đẹp " cô ta lên tiếng khen ngợi.

Sau đó cô ta không ngần ngại gì mà ngồi lên chiếc giường mềm mại của cô, ngay cả giường ngủ thôi cũng lớn, nệm thì lại rất êm.

" Chị đừng ngồi lên đó, thiếu gia không thích người lạ ngồi lên giường đâu " cô liền phản ứng gay gắt.

Đừng nói là anh ngay cả cô cũng không thích, tại sao cô ta lại tuỳ tiện như vậy chứ, Mẫn Nhi cực kỳ không thích người khác động chạm vào đồ của mình.

" Chị xin lỗi, em đừng giận "

Cô ta nhanh chóng đứng lên, vẻ mặt hối lỗi bày ra nhưng trong lòng lại thầm mắng chửi cô, chỉ là ngồi lên chút thôi mà cô có cần phản ứng mạnh vậy không?

Đây cũng không phải là phòng cô tự xây lên làm gì mà dám lên giọng với cô ta chứ, cô ta nhịn sau này cô ta sẽ trả lại cho cô.

Lưu Mẫn Nhi không nói không rằng cô đi tới gỡ bỏ ga giường cũ ra sau đó thay lại bộ ga giường mới, cô cho cô ta vào phòng nhưng không đồng nghĩa cô ta có thể ngồi hoặc chạm lên mọi thứ ở đây.

Có lẽ cô ở cạnh anh lâu nên cô học được tính sạch sẽ của anh, cô cực kỳ khó chịu với hành động của Võ Thu Hoài, lần sau cô sẽ không để cô ta vào đây.

" Mẫn Nhi, chị chỉ mới ngồi lên một chút thôi em có cần làm vậy không? " cô ta thấy hành động của cô thì cất giọng nói.

" Cần chứ, nếu thiếu gia biết được sẽ mắng em, sau này chị đừng như vậy " cô nhàn nhạt trả lời.

" Đây là phòng em mà làm sao thiếu gia biết được "

Cô ta đi lên thì thấy có hai phòng và Mẫn Nhi ở phòng thứ hai, vậy tại sao cô lại lấy anh ra để nói?

" Em và thiếu gia ngủ chung " cô cũng không còn e ngại gì mà nói cho cô ta biết luôn.

Từ ngày chuyển đến đây là mỗi đêm anh đều ngủ cùng cô, dù cô có đuổi anh cũng chẳng thèm để ý tới, anh càng ngày càng mặt dày.

Ngủ chung?

Hai người đã ngủ chung rồi sao? Anh và cô tiến triển nhanh vậy à, nếu như cô ta không vào đây thì có lẻ cô ta chẳng biết được chuyện này.

Chắc chắn cô đã dùng thân để mê hoặc anh, đúng là ghê tởm mà.

" Em làm việc của mình đi, chị xuống nhà đây " cô ta nói xong thì quay người đi, cô cũng chỉ gật đầu mà không đáp.

Trước khi cô ta đi thì mắt đã liếc nhìn qua chiếc váy mà cô treo ở trước tủ, nếu cô ta nhớ không lầm đây là bộ váy mà bà Hoắc đã mua cho cô, trong đầu cô ta chợt nghĩ ra một cách.

Lần này cô ta sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời.

Rất nhanh đã đến giờ trưa, đợi Lưu Mẫn Nhi đi thì cô ta nhanh chân đi lên phòng của cô, thử đưa tay mở cửa nhưng không ngờ là cô không khoá cửa, Võ Thu Hoài không do dự gì mà tiến vào trong.

Cô không có thói quen khoá cửa nên dù cô ở nhà hay ra ngoài cũng không khoá, cô cứ nghĩ là sẽ không ai vào đây.

Trên tay cô ta cầm theo một cây kéo từ từ đi tới chiếc váy của cô, Thu Hoài thẳng tay cắt một đường sau lưng váy của cô sau đó trên môi cô ta nở nụ cười mãn nguyện.

Váy rất đẹp đó nhưng cô ta phải tự tay mình phá huỷ nó.

Để xem tối nay cô đi bằng cách nào?

Cô ta làm xong thì nhanh chóng rời đi, tới cửa cô ta đưa đầu nhìn xung quanh xem là có ai ở đây không? Thấy không ai nên cô ta vội vàng chạy khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra.

" Ăn cơm đi Thu Hoài, con vừa đi đâu vậy? " quản gia Lê thấy cô ta thì cất giọng gọi.

" Con đi vệ sinh ạ "

Nghe tiếng của quản gia Lê làm cho cô ta có chút giật mình, may mà cô ta phản ứng nhanh nếu không chắc ông sẽ nghi ngờ mất.

" Vào ăn cơm chung với mọi người đi "

" Vâng "

Mỗi bữa trưa những người hầu trong nhà đều tập trung lại với nhau để dùng cơm, ngay cả quản gia Lê cũng vậy.

Lưu Mẫn Nhi chờ anh làm xong rồi cùng nhau về chung luôn, trong thời gian đó cô đã ra ngoài tìm đến thư ký Nguyễn để nói chuyện cho đỡ buồn.

" Chị Thi, những sấp tài liệu này là công việc hằng ngày của chị sao? " cô nhìn sấp hồ sơ được chất cao như núi bên cạnh bàn làm việc của thư ký Nguyễn thì tò mò hỏi.

" Đúng vậy, bấy nhiêu vẫn còn ít đấy, đôi khi chị còn phải tăng ca tận 9 giờ tối mới về "

Hằng ngày thư ký Nguyễn cùng trợ lý Phùng còn phải còn xử lý nhiều hơn những gì mà cô thấy, chưa kể phải làm báo cáo mỗi tuần cho anh nữa, công việc quả thật rất nhiều.

" Vậy à, công việc nhiều nhưng em thấy thiếu gia về rất sớm, làm em cứ tưởng anh Phùng và chị cũng như vậy "

Đúng thật là như vậy mà, hơn hai ngày nay anh đều về rất sớm, cô cứ tưởng công ty ít việc không đấy, ai ngờ là mỗi ngày hai trợ lý bên cạnh anh đều phải tăng ca.

" Chủ tịch về sớm là muốn ở cạnh em thôi, em còn đòi gì nữa " thư ký Nguyễn lên tiếng trêu chọc cô.

" Ở cạnh gì chứ? Chị đừng chọc em nữa mà " cô ngại ngùng đáp.

" Được rồi không chọc nữa "

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô rất buồn cười lại vừa đáng yêu, cô như vậy làm sao chủ tịch sống nổi đây.

" Mẫn Nhi, chủ tịch gọi em " trợ lý Phùng từ phòng anh ra, hắn đến gần cô nhỏ giọng nói.

" Vâng "

Cô nhanh nhẹn đi về phòng xem anh gọi mình có chuyện gì?

" Thiếu gia gọi em ạ " cô đi tới cạnh bàn anh dịu dàng hỏi.

" Không thấy nên tìm vậy thôi, em đi đâu? " anh dừng động tác của mình lại, ngước mắt lên nhìn cô giọng trầm ấm vang lên.

" Dạ em ra ngoài chơi với chị Thi "

Hoắc Cảnh đưa tay vỗ vỗ đùi mình ra hiệu cho cô, Mẫn Nhi từ từ ngồi xuống theo hành động của anh, cả cơ thể nhỏ bé của cô được anh ôm chặt lòng vào mình.

" Sau này không được làm phiền bọn họ làm việc, em muốn nói chuyện thì anh có thể nói với em " anh ôn nhu nói.1

Anh bỏ tiền ra để trả công cho bọn họ chứ không phải ngồi đó nói chuyện chơi rồi công việc ai làm đây?

" Vâng "

Anh và cô thì có chuyện gì để nói chứ? Thường thì nữ với nữ sẽ dễ dàng trò chuyện hơn là nam, bộ anh không hiểu điều đó à.

Một người ngồi làm việc còn một người thì ngồi coi, dù là không hiểu nhưng cô vẫn mãi mê chăm chú nhìn anh làm.

Cho đến 5 giờ chiều hai người trở về biệt thự, bà Hoắc nói tầm 6 giờ sẽ tới đây nên cô mau chóng tắm rửa còn phải thay đồ nữa chứ, cô không muốn bà Hoắc ngồi chờ mình.

Sau khi cô tắm xong thì với tay lấy chiếc váy để thay nhưng đến khi cô kiểm tra lại thì phát hiện ra váy đã bị rách một mảng rất lớn.

Mẫn Nhi giật mình, tại sao lại bị như vậy? Rõ ràng lúc sáng nó vẫn còn nguyên vẹn mà, cô cũng cất giữ nó rất kỹ sao bây giờ lại thành ra vậy chứ?

Làm sao bây giờ, trong tủ đồ của cô thì lại không có váy đi tiệc, phải làm sao đây?

" Có chuyện gì? " thấy cô đang ngồi lo lắng thì anh nhẹ giọng hỏi

" Thiếu gia, váy....!váy rách rồi " hai mắt cô ngấn nước nhìn anh.

Cô chỉ sợ rằng mẹ anh lại trách mắng cô, với lại cô còn thương sót cho chiếc váy nữa, mẹ anh đã mua rất nhiều tiền, vậy mà cô lại bất cẩn làm rách nó.

" Mang giúp tôi chiếc váy mới lại đây " anh nhấc máy lên gọi cho trợ lý Phùng.

" Vâng chủ tịch "

Hoắc Cảnh ôm cô an ủi, nhìn chiếc váy trong tay cô thì trong đầu anh cũng hiểu ra vì sao nó lại thành như vậy, anh biết tính cô rất cẩn thận không thể nào tự làm rách nó được.

Chuyện này anh sẽ tự mình làm rõ.

" Không sao, anh đã chuẩn bị váy khác cho em rồi " anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

" Mẹ Hoắc biết sẽ mắng em "

" Sẽ không, sau này anh sẽ mua cái khác cho em, ngoan "

Làm sao mà bà Hoắc có thể mắng cô được chứ, trong khi bà thương cô hơn cả anh.

" Không cần, váy của em rất nhiều "

Cô đâu có đi dự tiệc thường xuyên đâu mà cần váy mới làm gì?

Ít phút sau, quản gia Lê mang lên một bộ váy màu trắng khác cho cô, bộ này còn đẹp hơn bộ mà bà Hoắc đã mua.

Lưu Mẫn Nhi nhanh chóng thay đồ, tóc cô cũng xoả dài tự nhiên, chỉ thoa chút son và đánh nhẹ phấn lên thôi mà cũng khiến cô trở nên xinh đẹp, vốn làn da của cô đã mịn màng nên không cần phải đánh phần nhiều làm gì.

Những đồ mỹ phẩm cô có đều do một tay bà Hoắc mua cho và bà dạy cô cách trang điểm nên mỗi thứ cô đều biết một chút.

" Mẫn Nhi, con xong chưa? " bà Hoắc lên phòng gọi cô.

" Dạ, xong rồi " cô đáp.

" Con thật sự rất xinh đó, mà váy mẹ mua đâu tại sao không mặc? "

Bộ váy dài trể vai này quả nhiên rất hợp với cô, Mẫn Nhi mặc lên không khác gì một cô công chúa nhỏ cả, và đây cũng là lý do bà thích con gái là vậy.

" Là con bảo cô ấy mặc váy này, váy của mẹ không hợp với cô ấy " thấy cô do dự chưa trả lời nên anh đã lên tiếng thay.

" Thằng này, con biết gì chứ nhưng không sao miễn Mẫn Nhi của mẹ đẹp là được " bà Hoắc liếc mắt nhìn con trai mình.

Nhưng anh nói cũng đúng, bà phải công nhận rằng hôm nay cô thật sự rất đẹp.

" Nào đi thôi " bà nắm tay cô đi.

" Mẹ và Mẫn Nhi đi trước đi, lát nữa con sẽ tới sau " anh nói.

Anh còn có chút việc phải làm nên đến sau, cứ để cho bà Hoắc và cô đi trước.

" Được "

Mẫn Nhi cùng mẹ anh đi trước, thấy xe chạy đi thì Võ Thu Hoài mới bước ra, hai tay cô ta nắm chặt, xem như lần này cô may mắn, có phải cô ta ra tay quá nhẹ với cô rồi không?.