“Từ lúc nào, từ lúc nào hắn lại bị lây nhiễm virus tang thi?”

Dưới khống chế của Mộ Lê Thần, tính toán của ma nhân không thành, ánh mắt gã lạnh toát nhìn đám tang thi thực vật không chút động tĩnh để đoàn người rời đi.

Vốn Mộ Lê Thần và An Dương âm thầm đề phòng gã giở trò, nay gã lại đột nhiên xoay người mặc kệ đám người Tần Minh, tiếp tục đi vào trong núi Vưu Bạc.

Khi đám người Tần Minh đi ra ngoài núi Vưu Bạc, tang thi thực vật không hề công kích bọn họ, kỳ thật trong lòng Tần Minh cũng cảm thấy kỳ quái, không biết có nên tiếp tục hay không?

Bất quá, khi hắn thấy ma nhân lại tiếp tục đi vào trong núi liền bị tang thi thực vật điên cuồng công kích, nhất thời hắn liền vứt bỏ ý nghĩ đi tiếp.

Hắn cũng không có ngu, đương nhiên nhìn ra chuyện khác thường, khi gã ma nhân thu hồi viên ngọc đen thì tang thi thực vật sở dĩ không công kích bọn họ chính là vì bọn họ muốn rời khỏi khu vực núi Vưu Bạc. Chỉ cần hắn dám mang theo thủ hạ tiếp tục đi vào trong núi, khẳng định cũng nhận phải thảm cảnh như gã.

Tần Minh nhìn thoáng qua gã ma nhân đang bị tang thi thực vật công kích mãnh liệt đến mức trở tay không kịp, không thể sử dụng viên ngọc đen nên kết quả là bị tang thi thực vật tầng tầng vây quanh, sau đó không chút do dự mang theo thủ hạ xuống núi.

Có Mộ Lê Thần, dọc theo đường đi đều không phát sinh nguy hiểm gì khiến toàn quân bị diệt, bất quá một ít chướng ngại nhỏ vẫn phải có.

Chung quy, Mộ Lê Thần không thể để người khác cảnh giác, núi Vưu Bạc là nơi mà ai cũng có thể đến, cho dù là khi đi vào rất nguy hiểm nhưng khi rời khỏi lại tuyệt đối an toàn.

Như vậy rất dễ dàng sinh ra hoài nghi, cũng dễ khiến kẻ khác tiếp tục ý định thăm dò núi Vưu Bạc, bọn họ sẽ cảm thấy: Dù sao nếu có nguy hiểm quá mức thì sẽ không tiếp tục đi tới, trở về cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Mộ Lê Thần không thể để cho nhân loại sinh ra cảm giác này, hắn muốn đem căn cứ lâm thời mà mình tạo ra trong mắt nhân loại trở thành một nơi khi tiến vào liền không thể trở ra, tất cả đều phải chết!

Hắn quét mắt nhìn các dị năng giả trọng thương đang nghỉ ngơi xung quanh, ánh mắt lộ ra ý vị tiếc hận, đáng tiếc những người này đều là người của Tần gia, không thể giết chết toàn bộ, bằng không hắn nhất định phải đem đám người xâm nhập khu vực của hắn biến thành phân hóa học tẩm bổ cho tang thi thực vật trên núi mới được.

Mặt khác, Mộ Lê Thần vẫn thi triển dị năng hệ chữa lành cho những dị năng giả thụ thương, rồi trở về lều của mình, hắn còn phải điều khiển tang thi cùng biến dị thú đối phó cái tên ma nhân kia.

An Dương biết Mộ Lê Thần muốn làm gì, biết hắn không thể bị người khác quấy rầy, liền đóng vai môn thần giữ cửa cứ như vậy chắn trước lều Mộ Lê Thần, ai cũng không cho vào.

An Dương cùng Mộ Lê Thần ở chung với đội dị năng giả nhiều ngày như vậy, thái độ ân cần của hắn đối với Mộ Lê Thần cứ ái muội như có như không, trong lòng những người khác cũng đối với quan hệ hai người rõ ràng vài phần.

Dù sao, bây giờ là mạt thế, nữ nhân thân thể yếu đuối chết rất nhiều, nam nhân so với nữ nhân khỏe hơn mấy chục lần, hiện tại đương nhiên là dương thịnh âm suy, loại chuyện nam nam này cũng nhiều lên. Chung quy, thân thể dị năng giả khi biến cường, dục vọng cũng gia tăng.

Về phần An Dương nói Mộ Lê Thần là em trai hắn gì gì đó, ai còn để ý cái này, cho dù bọn họ có thực sự là anh em ruột thịt đi nữa thì cũng sẽ không có người kỳ thị hay phản đối.

Thế giới đã suy tàn, ai còn quản cái chuyện thân tình huyết thống kia nữa chứ. Trong tận thế, đến cả loại người đem thân nhân của mình xem như lương thực dự trữ còn có, đây chỉ là huynh đệ giảo cơ mà thôi, có làm sao chứ!

Cho nên, khi mọi người đối mặt với bộ dáng hộ thực* của An Dương, đều lần lượt đi lên chúc mừng vài câu, nghĩ nếu vài câu này khiến An Dương cao hứng, nói không chừng khi gặp phải nguy hiểm, còn có thể được hắn cứu cho một mạng.

(*Bảo hộ thức ăn)

Bây giờ người duy nhất còn bình yên vô sự không có nửa điểm thụ thương cũng chỉ có Tần Minh cùng với Mộ Lê Thần và An Dương.

Hai người Mộ Lê Thần và An Dương vừa toàn lực bảo hộ dị năng giả, còn phải bảo hộ chính mình.

Bọn họ đâu có ngu mà chạy đi lấy lòng Tần Minh, tên Tần Minh đó vẫn luôn có khả năng kéo bọn họ ra làm lá chắn nếu gặp phải nguy hiểm, không bị đẩy ra làm kẻ chết thay đã là may rồi, cho nên tất cả mọi người không hẹn mà cùng lấy lòng An Dương.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mặt khác, các dị năng giả vốn đến nịnh nọt An Dương, đem Tần Minh để qua một bên, Tần Minh hẳn là phi thường không vui.

Chỉ là, hắn bây giờ không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, hắn không biết vì sao lại phát hiện trên người mình bắt đầu xuất hiện dị biến.

Tần Minh một mình một người ở trong lều, hắn nhìn đường gân lộ ra trên cánh tay, máu bên trong đã biến thành màu đen, giống một con côn trùng đen đen xám xám du động bên trong.

Loại dị biến này hắn chưa bao giờ gặp qua, cũng không phải biến thành tang thi da thịt thối rữa, cái này đến tột cùng là chuyện gì?

Tần Minh cắn môi, ngoan tâm dùng một con dao sạch sẽ cắt vào đường gân kia, máu đen đậm sệt chậm rãi chảy ra, một cỗ vị tanh tưởi phát tán, so với mùi hôi thối của tang thi không khác nhau bao nhiêu.

May mà bọn họ vừa giết không ít tang thi, bên ngoài còn có rất nhiều tàn chi của tang thi, nên cổ mùi hôi thối này khi tỏa ra đều lẫn vào mùi hôi thối chung quanh do thi thể tang thi để lại, người khác hoàn toàn không phát hiện.

Tần Minh ngửi thấy mùi vị tanh tưởi này, lại không cảm thấy ghê tởm, tâm hắn hiện tại chỉ cảm thấy kinh hãi.

Từ lúc nào, từ lúc nào hắn lại bị lây nhiễm virus tang thi?

Tần Minh liều mạng nhớ lại xem bản thân khi nào bị tang thi cắn trúng, thế nhưng hắn phát hiện, trên cánh tay trái của mình căn bản không có lấy một vết thương ngoại trừ vết thương do chính hắn vừa cắt ra.

Hơn nữa loại dị biến này, tựa hồ cũng không giống như khi bị virus tang thi lây nhiễm.

Sau khi bị virus tang thi lây nhiễm thì sẽ biến dị thành tang thi, da thịt trên người thối rữa bong ra, bốc lên mùi hôi thối, so với xác chết đang phân rữa không có gì khác.

Nhưng loại dị biến này, lại bắt đầu từ trong máu, mùi hôi thối trong máu quá quen thuộc rồi, chính là bốc ra trên người tang thi……

Tần Minh lại nhìn thấy dòng máu chảy ra trên cánh tay dần dần biến thành màu đỏ sậm, trong lòng có chút mừng thầm, vội vàng đem miệng vết thương mở lớn thêm một ít, lấy máu như vậy khiến hắn bắt đầu chóng mặt hoa mắt, nhưng hắn vẫn không dừng lại, thẳng đến khi màu máu biến thành màu đỏ như bình thường hắn mới cầm lại.

Thời gian Tần Minh lấy máu có vẻ như rất lâu, nhưng máu chảy xuống đất cũng không nhiều, mà độ đậm sệt lại cao.

Trong lòng Tần Minh còn bởi vì máu trở về màu sắc ban đầu mà hoan hỉ không chú ý tới, máu hắn chảy ra vẫn đậm sệt như trước……

Tần Minh đứng dậy, lảo đảo hai phát mới đứng vững.

Hắn không ra khỏi lều, cũng không mở cửa lều, chỉ cách tấm vải nói với dị năng giả mang không gian hệ đặc thù cùng một dị năng giả cấp năm khác đang canh giữ ở bên ngoài: “Nhanh đi gọi An Thần qua đây!”

Bên cạnh hắn, người chân chính có thể tín nhiệm được cũng chỉ có hai người này, chỉ là người nọ là cha hắn giao cho, nếu chuyện này để dị năng giả mang không gian hệ đặc thù biết, chẳng khác nào để cha biết.

Không thể để cha biết! Nếu cha hắn biết, ông ta khẳng định sẽ đổi một người thừa kế khác, tuy rằng tiểu tử Tần Chử kia không cố gắng, nhưng so với hắn nay bị lây nhiễm vẫn tốt hơn……

Nếu có thể, Tần Minh cũng không muốn cho ai biết, bất cứ tâm phúc nào đều có khả năng phản bội hắn, hắn chỉ có thể tin được chính mình.

Nhưng hiện tại hắn mất máu quá nhiều, nhất thời không có biện pháp khiến vết thương của mình biến mất, một khi đi ra, mùi máu tươi trên người liền sẽ bị người khác phát hiện.

Cho nên bất đắc dĩ, Tần Minh chỉ có thể để người đi tìm An Thần.

Hắn tự tin với khả năng của mình, quản thúc một dị năng giả không có bối cảnh vẫn không thành vấn đề.

~ ○ ~ ○ ~ ○ ~

Mộ Lê Thần xa xa khống chế thủ hạ của mình cùng ma nhân kia đối chiến, mục đích lớn nhất chính là muốn đem viên ngọc đen trong tay gã đoạt về.

Chỉ tiếc, gã thật sự quý trọng viên ngọc kia, tình nguyện để bản thân bị thương cũng không để viên ngọc bị cướp mất, cuối cùng không biết gã ta sử dụng thủ đoạn gì mà thành công chạy trốn.

Chỉ kém một chút là đã bắt được……

Thất bại trong gang tấc!

Mộ Lê Thần cùng An Dương mặt đối mặt ngồi trong lều, tâm tình Mộ Lê Thần không tốt lắm, sắc mặt âm trầm, trong tay cầm chính là khỏa châu màu trắng sữa tương tự viên ngọc đen của ma nhân.

Thời điểm hắn trầm tư, đột nhiên thanh âm của dị năng giả mang không gian hệ đặc thù chạy đến bên ngoài lều vang lên: “An Thần tiên sinh, đại thiếu gia mời cậu đến.”

Mộ Lê Thần kinh ngạc nâng mắt, Tần Minh tìm hắn? Chẳng lẽ có chuyện gì lớn?

Tuy rằng tâm tình không tốt lắm, không muốn nhúc nhích, nhưng Mộ Lê Thần lại không từ chối.

Trong kế hoạch, Tần Minh là nhân vật mấu chốt, không thể thả lỏng.

Mộ Lê Thần cùng tên dị năng giả mang không gian hệ đặc thù có Duệ Kim chi tâm lướt thoáng qua, sau đó đi đến lều của Tần Minh.

“Đại thiếu gia, An Thần đến.”

Bên trong truyền ra tiếng Tần Minh rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại có vài phần suy yếu: “Các ngươi cách xa một chút, An Thần vào đi!”

Trong mắt người nọ lóe qua một tia nghi hoặc, hắn không biết Tần Minh vì sao muốn ra cái mệnh lệnh kỳ quái này, nhưng hắn là thân vệ trung thành và tận tâm đối với Tần gia, đương nhiên sẽ không phản bác lời nói của chủ tử, cho dù hắn không rõ Tần Minh sao lại làm như thế, hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh.

Mộ Lê Thần liếc mắt nhìn dị năng giả mang không gian hệ đặc thù vẫn luôn chú ý bên này, sau đó xốc cửa lều lên, đi vào.

Trước khi tiến vào, Mộ Lê Thần đã có chuẩn bị tâm lý, bởi vì mũi hắn đối với mùi máu tươi cực kỳ mẫn cảm, dòng máu mới mẻ trong lều lại có rất nhiều, cùng với…… mùi hôi thối của tang thi.

Nhưng đến khi hắn thấy cảnh tượng bên trong không khỏi chấn kinh.

Dưới đất là một vũng lớn máu đen tản ra mùi hôi thối nồng nặc, đậm sệt, cùng với không khí bên trong lều tràn ngập virus tang thi…… Này hết thảy đều rất quen thuộc.

Ánh mắt Mộ Lê Thần rơi xuống cánh tay trên người Tần Minh: “Đại thiếu……”

Tần Minh nói với Mộ Lê Thần: “Cậu lại đây, giúp tôi trị liệu vết thương một chút.”

Mộ Lê Thần đối với yêu cầu của Tần Minh cũng không sửng sốt, nhưng hắn lại đối với miệng vết thương trên tay Tần Minh rất kinh ngạc.

Tuy rằng miệng vết thương chảy máu đỏ, nhưng Mộ Lê Thần vẫn cảm giác màu máu có chút ảm đạm, trọng yếu nhất là, độ sệt của máu so với vũng dưới đất kia không khác biệt lắm, mà cho dù máu Tần Minh có màu bình thường, cũng vẫn tản ra mùi vị của virus tang thi trong không khí.

Mà loại virus tang thi này, tuy rằng không cường đại như Mộ Lê Thần gặp lúc trước, nhưng hắn có thể xác định, loại tình huống này so với khi hắn gặp phải con quái vật bên trong siêu thị hoàn toàn tương tự!

Loại cảm giác này thật sự quá mức quen thuộc.

Mộ Lê Thần đem tâm sự đầy bụng tạm để qua một bên, trước tiên chữa vết thương cho Tần Minh cái đã.

Chỉ là, khi miệng vết thương trên tay Tần Minh vừa khép lại, hắn liền chấn kinh……

Happy Halloween (❁´▽`❁)