Cuộc thi này đã không còn gì hồi hộp nữa, chỉ là, vẫn còn thiếu chút nghi thức cuối mà thôi!

Ban giảm khảo nhìn Trương Trần đầy kính phục, sau đó một người đại diện trực tiếp đi xuống, cầm lấy micro định công bố người chiến thắng trong cuộc thi lần này.

"Không cần đâu", Trương Trần đột nhiên lên tiếng, làm cho vị giám khảo ngẩn người.

Trương Trần thu gọn kim vàng của mình, nói: "Tôi đối với thắng thua không quá quan tâm, và tôi cũng chỉ là đại diện cho chính mình mà thôi, về phần mọi người có mặt ở đây, tôi không xứng, và cũng không dám đại diện cho Long Quốc, lần này tới tham dự chỉ là vì một lòng hướng về đông y, giờ đây đã làm được rồi, vậy nên cũng không làm phiền mọi người nữa".

Khi micro vừa hạ xuống, mọi người đều trừng mắt ngạc nhiên, rõ ràng giờ đã thắng rồi, mà lại không công nhận, như vậy không phải là công cốc sao!

"Kẻ nào trước đây nói thần y Trương không xứng đáng đại diện cho Long Quốc, cậu ấy không xứng đáng thì mày xứng đáng chắc, rốt cuộc là kẻ nào, tốt nhất là tự mình cút ra đây xin lỗi mau!".

"Xin lỗi không đủ, quá nhẹ rồi, hắn dùng những lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương thần y Trương, Long Quốc của chúng ta không có loại rác rưởi như vậy, đi chết đi!".

"Đúng rồi, đi chết đi!.

".

"Mày không chịu ra cũng không sao hết, sớm muộn cũng sẽ điều tra ra thôi! ".

Đám đông liên tiếp mắng chửi người lúc đầu phát ngôn, mà mục tiêu chính của họ là mấy người ngồi phía cuối kia.

Bởi vì bọn họ vốn đã ở đây từ đầu, và bọn họ hoàn toàn không biết Trương Trần là ai.

Cho đến khi một nhóm người đi vào, những nhận xét tiêu cực về Trương Trần mới bắt đầu nổi lên.

Trong đám người, một thanh niên đến từ thủ đô rùng mình, không dám ngẩng đầu lên, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là nguyên nhân của sự chế giễu lúc ban đầu.

Lúc này, trong lòng hắn rối như tơ, sắc mặt khó coi đến mức chẳng thể hình dung nổi!

Còn bên này, Tiền Sinh Bình và bộ trưởng Vương giữ Trương Trần lại, hai người cười khổ nhìn Trương Trần, vào thời khắc như thế này, cậu làm sao có thể bỏ mặc rời đi thế chứ?

"Những điều tôi vừa nói, cần tôi phải nhắc lại một lần nữa sao?", Trương Trần bình thản nói.

Sau đó, Trương Trần liền mở cửa bước ra, bên ngoài ánh mặt trời vẫn chói mắt như vậỵ, anh hoàn toàn không quan tâm đến việc lúc này trong hội trường giờ đang loạn lên như một nồi cháo!

Lúc này người nước Hàn mới nhớ lại, khi Trương Trần mới tới cũng đã nói là đại diện cho bản thân ứng chiến, điều này cũng có nghĩa là đại diện của Long Quốc vẫn chưa xuất hiện, bọn họ vẫn có cơ hội để lật ngược tình thế!

Kết quả là bầu không khí trong hội trường trở nên kì quái, người Long Quốc ánh mắt như muốn giết người, ai nấy đều im bặt, mưu đồ tìm ra kẻ muốn đẩy Trương Trần ra khỏi vị trí người đại diện cho Long Quốc!

Còn đám người nước Hàn thì lớn tiếng, đòi người đại diện Long Quốc ra chịu chết, thi đấu cá nhân thì bọn họ thua rồi, nhưng còn trận đấu vì danh dự đất nước bọn họ vẫn chưa thua, thậm chí trận đấu đó còn chưa bắt đầu nữa!

Với việc 3 hiệp càn quét áp đảo của Trương Trần, bọn họ nào dám cho Tiền Sinh Bình lên nữa, thế là, người đại diện của Long Quốc bị tính là chủ động bỏ tư cách thi đấu, trận đấu vì danh dự đất nước này, chưa bắt đầu đã định sẵn là thua rồi!

Mặt khác, đại diện của nước Hàn, Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc căn bản không quan tâm tới Tiền Sinh Bình, phía dưới làm loạn như thế nào cũng đã có người sắp đặt, chẳng cần lão phải bận tâm, lão đi lên chính giữa đài thi đấu, trực tiếp lên tiếng muốn nhận Trương Trần làm sư phụ, chỉ cần anh đồng ý gia nhập nước Hàn, tuyệt đối không để anh chịu bất kì ấm ức nào, việc bị xua đuổi khinh thường giống như ở Long Quốc cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ diễn ra!

Những lời này của Kim Lăng Quốc làm những người Long Quốc vốn đang cố gắng kìm nén cơn giận lập tức nhảy dựng lên, bọn họ bắt đầu điều tra người đã lan truyền những tin tiêu cực đó, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều là đối tượng tình nghi của bọn họ.

Và thế là, trận chiến của đông y kết thúc như vậy, đa phần mọi người đều phụ trách tìm ra kẻ chủ mưu, còn một vài người máu mặt khác thì bắt đầu đi tìm kiếm Trương Trần.

Trên đời này không bức tường nào mà không có kẽ hở, những việc diễn ra ở đây nhanh chóng bị truyền khắp ra bên ngoài, tức khắp, khắp các trang mạng lại bắt đầu mắng mỏ, chửi rủa.

Không giống như việc trước đó lên án người Hàn, lần này bọn họ trực tiếp chống lại là kẻ chủ mưu khiến cho vinh quang của Long Quốc vừa chiến thắng trở thành vô nghĩa.

Cổng nhà của bộ trưởng Vương dường như sắp bị đập nát rồi, tới hỏi thăm tin tức về Trương Trần đều là người nước ngoài, mà ông thân là bộ trưởng, không thể nào không tiếp được, ông đành nhẫn nại tiếp đón lấy lệ mà thôi!

Ở Hoài Bắc, khách sạn tiếp đón những vị khách đông y tới từ thủ đô, những người tới từ thủ đô đều tụ tập tại đây, từ 20 cho tới 80 tuổi đều có.

Bọn họ lúc này đều đang nhìn về phía người đàn ông trung niên cường tráng kia!

"Lần này tôi đến là để điều tra về kẻ đã bài xích người đại diện của Long Quốc, mọi người biết được những gì thì hãy nói hết ra đi!", người đàn ông cường tráng kia nói.

Đám đông xì xào bàn tán, một lúc sau, ánh mắt của bảy người đồng loạt hướng về một người đàn ông mặc áo sơ mi xanh dương, bọn họ từ đầu đã đi cùng nhau, vừa bước vào hội trường thì tiếng hét vang lên, người khác có thể không biết, nhưng bọn họ biết rất rõ.

"Tiêu Lượng?", người đàn ông trung niên nhìn về phía chàng trai bị đám đám chỉ điểm, hỏi.

"Đúng, là tôi, tôi không biết cậu ta lại lợi hại đến vậy, không thì tôi cũng sẽ không nói ra những lời đó, tôi cũng là sợ cậu ta làm mất mặt mà", chàng trai tên Tiêu Lượng run rẩy giải thích.

"Tao đánh chết mày cái đồ ngu này, chỉ mình mày biết mất mặt à, người khác không biết à, giờ thì hay rồi, đẩy thần y của Long Quốc đi, rồi nước Hàn lợi dụng việc này mà kêu gọi, chỉ cần thần y đông y gia nhập nước Hàn, đảm bảo chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa!"

Người đàn ông trung niên vừa nói vừa tát mạnh vào miệng Tiêu Lượng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ kẻ khởi xướng lại không phải là người Hoài Bắc, mà lại là người tới từ thủ đô của bọn họ!

Có vẻ cảm thấy chỉ tát thôi không đủ trút giận, người đàn ông trung niên còn tiếp tục đá mấy phát!

Còn những người khác, nhìn thấy quân hàm thiếu tướng trên vai người đàn ông kia, không một ai dám đứng ra ngăn cản.

"Tao không cần biết mày dùng cách nào, nhất định phải ngăn được việc Trương thần y gia nhập nước Hàn, dù mày có bán thân làm người hầu tao cũng mặc kệ, nếu không làm được, thầy mày ở đâu tao sẽ tới tìm, còn thủ đô giờ không còn chỗ nào chứa chấp mày rồi!"

"Còn không mau cút đi", người đàn ông trung niên đá thêm một phát nữa.

Còn lúc này nhân vật chính Trương Trần, bản thân là đương sự lại đang thoải mái nằm trên sofa, đối với những chuyện đang diễn ra bên ngoài kia anh hoàn toàn không hay biết.

Anh lúc này đang ôm lấy điện thoại, chờ người vợ đã mấy ngày không gặp về nhà, cũng không biết bên bố mẹ vợ bây giờ đã ổn định chưa.

Huh Huh!

Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên, Trương Trần đặt điện thoại xuống nhìn về phía người đang tiến vào.

"Thế nào rồi?", Trương Trần hỏi.

"Mẹ tôi nói sẽ dùng dây thừng trói anh lại nhốt vô lồng heo, sau đó quăng xuống giếng!", Phương Thuỷ Y mím môi nói.

Trương Trần cười cười, không dám trả lời, vội vàng nói: "Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"

"Không ăn gì hết, lát nữa phải ra ngoài bàn công việc rồi!", Phương Thuỷ Y đáp.

"Muộn vậy vẫn phải đi sao?", nhìn bầu trời bên ngoài, Trương Trần quan tâm hỏi han.

"Bà nội đuổi chúng ta rồi, giờ không tự kiếm mối làm ăn thì lấy gì ăn, lấy gì uống?", giọng nói của Phương Thuỷ Y có chút lạnh nhạt, mấy ngày này cô và Trương Quốc Hồng ôm nhau khóc không biết bao nhiêu lần, mà tất cả đều là do người đàn ông trước mặt cô gây ra!

Không thèm ngó ngàng tới Trương Trần, Phương Thuỷ Y vào phòng thay một bộ đồ chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng!

"Chi bằng anh tới công trường làm phụ hồ đi, tuy rằng bỏng tay, nhưng kiếm được nhiều.

Giờ trong nhà đang rất cần tiền!", đi tới bên cạnh Trương Trần, Phương Y Thuỷ nói một câu.

"Cần bao nhiêu tiền vậy?", Trương Trần vội vã hỏi, giờ anh cũng xem như không phải người nghèo rồi, trên người ít nhiều gì cũng có tiền dự phòng.

Sau đó, đáp lại anh chỉ có tiếng đóng cửa rất mạnh!

Trương Trần không kìm được mà cười khổ một tiếng, anh không hề nói đùa, anh thật sự có tiền mà!

Cảm thán vài câu nhàm chán, Trương Trần cũng chẳng buồn nói nữa, mở tủ lạnh lấy đồ chuẩn bị cho bữa tối, ngay lúc này, lại một tiếng gõ cửa vang lên!

"Có khi nào là đi vội quá quên chìa khoá không nhỉ?", Trương Trần tự lẩm bẩm một mình, lấy ra chiếc thẻ vàng của mình ra rồi nhanh chóng đi mở cửa, muốn cùng Phương Thuỷ Y nói chuyện một cách nghiêm túc.

Sau đó, cửa vừa mở, xuất hiện trước cửa đúng là một cô gái, nhưng lại không phải là Phương Thuỷ Y.

Nhìn cô gái tóc vàng có khuôn mặt phương Tây điển hình, Trương Trần ngờ vực hỏi: "Cô là?"

"Bác sĩ Trương, anh không nhận ra tôi sao.

Hôm đó ở bệnh viện thành phố tôi làm trợ lý cho anh đó!", người tới chính là Nhược Tuyết, cô ta có chút oán trách nói, cô ta dù gì cũng là một mỹ nhân hiếm có, vậy mà tên Trương Trần này lại không có chút ấn tượng nào!

"Ồ, hoá ra là cô à!", Trương Trần giờ mới chợt nhớ ra, tuỳ ý hỏi một câu: "Cô làm sao mà biết được địa chỉ nhà tôi, Tiền Sinh Bình nói cho cô biết à?"

"Cái này anh không cần quan tâm, sao nào, anh định để tôi cứ đứng vậy mà nói chuyện à, không tính mời tôi vào nhà ngồi chơi ư?", Nhược tuyết mỉm cười, đôi mắt đẹp hướng về phía Trương Trần, mí mặt anh giật một cái, cười haha và nói: "Cái này chắc không nên đâu, cô nam quả nữ giữa đêm như này cũng không tiện lắm!"

"Tôi cũng không có ăn thịt anh, anh sợ cái gì chứ!", Nhược Tuyết vẻ mặt đầy oán trách, Trương Trần nhìn một hồi không nói nên lời, ánh mắt này là ý gì đây, anh thấy mình giống như một kẻ phụ bạc vậy, anh và Nhược Tuyết cũng có thân thiết gì đâu chứ!

"Thôi vậy, nếu như anh đã không muốn mời tôi vào nhà, vậy tôi mời anh đi ăn được không, cái này anh không được từ chối tôi đâu đó, người ta cố ý tới tận đây để gặp anh mà!", Nhược Tuyết tiếp tục nói.

Trương Trần ngây người một chút, sau đó dùng ánh mắt kì lạ nhìn Nhược Tuyết, nhàn nhạt nói: "Từ bao giờ cô học được cách nói chuyện của người Long Quốc vậy, sợ là muốn vào nhà nói chuyện chỉ là cái cớ thôi, mời tôi đi ăn mới là mục đích chính!"

"Vâỵ rốt cuộc anh có đi hay không, người ta phải lấy hết dũng khi mới dám tới đó, hôm đó vốn là muốn cùng anh nói chuyện, học hỏi chút kinh nghiệm, ai ngờ tôi vừa bước ra thì đã không thấy người đâu rồi!.

", Nhược Tuyết cười hihi, vừa cười vừa nói, trông rất phóng khoáng, không có chút nào vẻ rụt rè giống phụ nữ phương Đông cả.

"Được thôi!", Trương Trần do dự một hồi rồi cũng đồng ý, cứ coi như là ăn trực một bữa đi, vừa hay anh cũng không phải tự nấu cơm nữa!

Nhược Tuyết lái một chiếc BMW tới, đây là xe mà bộ trưởng Vương sai người chuẩn bị cho bọn họ trong những lúc cần thiết, điều này khiến Trương Trần thở dài, danh tiếng của Hiệp hội Y khoa Quốc tế đúng là lớn, phải biết là cả nhà họ Phương cũng chỉ có ba chiếc BMW mà thôi!

Trên đường, Nhược Tuyết nói chuyện không ngừng, Trương Trần bất lực trả lời những câu hỏi của Nhược Tuyết, còn điều đang làm Trương Trần lo lắng lúc này là kĩ thuật lái xe không ra gì của Nhược Tuyết!.