Editor: Jesse Tran

Doãn Kha Cẩn nhìn Đa Bảo say khướt còn hung dữ mắng anh ta, chẳng những không tức giận mà khóe miệng còn hơi nhếch lên.

“Không thể uống rượu cũng không cần cố đấm ăn xôi.” Doãn Kha Cẩn tùy ý đút một tay trong túi quần Tây như người qua đường, giống như tất cả không có quan hệ gì với anh ta.

“Doãn Kha Cẩn, anh chính là dùng việc công báo thù riêng, từ khi điều tôi đến Tổng bộ Giang thị huấn luyện anh vẫn đang trả thù tôi, anh không tìm được cơ hội hãm hại tôi khai trừ tôi nên cho tôi vào Giang thị, muốn mượn Giang thị đá tôi, anh không ngờ thực lực lão tử chứ gì, Giang thị cảm thấy tôi là tài năng đáng được bồi dưỡng nên không sa thải tôi, cho anh tức chết, tức chết đi!” Đa Bảo uống nhiều rượu gan cũng lớn, cô đã say nhưng nói chuyện cũng không hồ đồ.

Lông mày Doãn Kha Cẩn hơi nhếch lên, đứng tại chỗ có chút hăng hái chờ đợi cô nói tiếp.

“Lão tử chiến thắng trở về khiến cho anh thất vọng, nên anh thay đổi biện pháp làm khó lão tử, vừa tiếp khách vừa tiếp rượu, anh chính là muốn tôi mất mặt trước mặt mọi người để còn tìm cớ đuổi tôi, tôi không để cho anh có cơ hội đâu! Tôi sẽ không để cho anh được vừa lòng đẹp ý! Anh chơi tôi thì tôi chơi lại! Lão tử liều mạng với anh!” Đa Bảo nói rồi liền đứng dậy muốn đánh anh ta, nhưng hai chân vốn đã mềm nhũn, hơn nữa ngồi xổm thật lâu có chút đã tê, trọng tâm cô không vững suýt ngã.

Doãn Kha Cẩn nhạy bén đưa tay kéo cô, vô ý kéo cô vào ngực mình.

Mặc dù Đa Bảo đang say nhưng ý thức vẫn còn, đẩy anh ta ra, hơi sức vẫn còn lớn, Doãn Kha Cẩn lui về phía sau hai bước thiếu chút nữa ngã xuống.

“Anh dám sờ ngực tôi! Tôi...tôi, tôi muốn nói cho Cọc Gỗ nhà tôi biết!” Đa Bảo kêu la cảm thấy cực kỳ uất ức, cầm túi xách của mình lục tìm điện thoại di động.

“Hứa Đa Bảo, đừng mượn rượu mà phát điên, cô có đậu hũ à? Tôi muốn chỉnh cô, còn mang cô đi bệnh viện làm gì? Hứa Đa Bảo, cô suy nghĩ nhiều quá đấy.” Doãn Kha Cẩn sửa sang bộ tây trang bị Đa Bảo làm nhăn nhúm, từ trên cao nhìn xuống cực kỳ vênh váo.

Nhưng Đa Bảo uống say cũng sẽ không nhớ được mình làm gì, không nghe lọt tai bất kỳ lời nào yêu nghiệt nói, cô vẫn quyết giữ ý mình, “Tôi muốn nói cho Cọc Gỗ nhà tôi biết, để cho Cọc Gỗ nhà tôi khai trừ anh! Hừ!” Cô lục túi, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

Doãn Kha Cẩn nghe được lời của cô, ánh mắt trầm xuống, sau đó thừa dịp Đa Bảo vẫn còn lục túi trực tiếp kéo cô đi về con xe Riese của mình.

“Doãn Kha Cẩn, anh làm gì thế! Cẩn thận tôi kiện anh lừa bán con gái đàng hoàng!” Đa Bảo liều mạng phản kháng, không muốn ngồi lên.

Doãn Kha Cẩn cảm thấy buồn cười, “Hứa Đa Bảo, tôi phát hiện da của cô không phải dày bình thường, bán cô cũng chẳng được đồng nào, cô cho rằng ai cũng không có mắt như Giang Mộ Hi sao?” Giễu cợt nói, sau đó thặt chặt dây an toàn cho cô ở ghế sau.

“Đồ buôn người nhà anh nói gì Cọc Gỗ nhà tôi!” Đa Bảo uống rượu say mèm nên không quan tâm vì sao yêu nghiệt biết quan hệ giữa cô và Cọc Gỗ, cô nghe được yêu nghiệt nói Cọc Gỗ nhà cô rồi, ai cũng không thể nói Cọc Gỗ nhà cô, anh ta dám nói! Không thể tha thứ!

“Ta muốn thay ông trời tiêu diệt ngươi! Yêu nghiệt trốn chỗ nào!” Đa Bảo nói xong liền cầm túi của mình lên đập mạnh vào đầu yêu nghiệt.

Doãn Kha Cẩn còn đang mải khởi động xe tự dưng bị đập cho một phát, đau đớn giương mắt nhìn người phụ nữ đã say mèm bên cạnh.

“Hứa Đa Bảo, cô mà động chân động tay lần nữa tôi lập tức bán cô cho bọn buôn người, tiễn cô sang Tây phương cô có tin hay không.” Doãn Kha Cẩn cao giọng hù dọa cô, không ngờ có tác dụng thật, Đa Bảo lập tức yên tĩnh trở lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất, núp ở tay lái phụ dáng vẻ rất đáng thương.

Yêu nghiệt hung dữ với cô, cô phải nói cho Cọc Gỗ!

“Tôi không muốn ngồi xe của anh tôi muốn xe của Cọc Gỗ nhà tôi, tôi sẽ bảo Cọc Gỗ nhà tôi đưa anh đến châu Phi đào than đá!” miệng Đa Bảo không ngừng cùng anh đấu khẩu, tay liên tục vung loạn xạ.

Mở miệng một tiếng Cọc Gỗ, cơ hồ như không thể rời Cọc Gỗ ra vậy.

Doãn Kha Cẩn cười lạnh phát động xe, Đa Bảo vẫn còn định móc di động ở trong túi xách, nhưng hôm nay cô vốn không biết rằng điện thoại di động của cô rơi vào phòng làm việc, cho nên móc nửa ngày cũng không thấy.

Đầu càng ngày càng nặng, Đa Bảo hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, “Tôi muốn về nhà, Cọc Gỗ ở nhà chờ tôi......” Cuối cùng mệt mỏi không chịu nổi, cái miệng nhỏ nhắn của Đa Bảo lẩm bẩm câu này xong không khống chế được từ từ lăn ra ngủ.

Doãn Kha Cẩn nhìn dáng vẻ của cô chìm trong giấc ngủ, ánh mắt quét qua gương bởi vì uống tượu mà trở nên hồng hồng.

Gương mặt giống không có gì nổi bật, vóc người bình thường, trí thông minh hơi thấp, thật sự không tìm ra một chỗ nào khiến người ta say mê.

Tầm mắt chuyển hướng về con đường phía trước ánh mắt Doãn Kha Cẩn từ từ tập trung vào một nơi nào đó khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.

Giang Mộ Hi...... Cô ấy là tử huyệt của cậu ta sao?

......

Đa Bảo bị đuổi về ký túc xá lúc sau đã ngủ được trời đất u ám, mang theo mùi rượu nồng nặc trong miệng vẫn còn lầm bầm lầu bầu.

“Đôi thỏ đi ngang qua Doãn Kha Cẩn cũng có thể phân biệt con nào đực con nào cái.”

Lúc Bát Bảo và Tứ Hỉ xuống đỡ Đa Bảo vừa vặn nghe thấy câu này, mặt Doãn Kha Cẩn trong nháy mắt liền tối đi chỉ là nhẫn nhịn không thèm chấp.

“Cám ơn quản lý, Đa Bảo cô say khướt đang nói mê sảng ngài ngàn vạn đừng để trong lòng!” Bát Bảo am hiểu nhất chính nhìn mặt nói chuyện, nhất là lãnh đạo.

Thấy nét mặt đó của Doãn Kha Cẩn cô liền vội vàng giảng hòa.

Doãn Kha Cẩn không để ý tới, khẽ giơ tay lên ý bảo họ có thể đi.

Lúc này Bát Bảo cùng Tứ Hỉ mới mang Đa Bảo say mèm trở về phòng ký túc xá.

Vừa về ký túc xá Bát Bảo cùng bạn cùng phòng liền bắt đầu chăm sóc cho Đa Bảo, thật vất vả để cô nằm lên giường rồi họ còn phải báo cho Giang Mộ Hi.

“Giang tổng, Đa Bảo mới trở về, uống nhiều say quá nên đã ngủ thiếp đi.”

Hôm nay điện thoại di động của Đa Bảo rơi ở công ty, Giang Mộ Hi gọi bao nhiêu cuộc cũng không có người nhận, cuối cùng gọi cho Bát Bảo nếu thấy Đa Bảo trở lại lập tức liên lạc với anh.

Nghe cô nói Đa Bảo say anh lông mày Nhị hotgirl lập tức nhíu chặt.

“Cô ấy về bằng cách nào?” Âm thanh ủ dột hỏi.

“Tổng giám đốc của chúng tôi đưa cô ấy trở về.” Bát Bảo thành thật trả lời.

Giang Mộ Hi ánh mắt hơi trầm xuống, bên đầu điện thoại kia anh giờ phút này mặt không chút thay đổi, thậm chí dẫn theo có chút thâm trầm.

Trầm mặc hồi lâu sau anh mới mở miệng lần nữa, “Chăm sóc cô ấy thật tốt, hôm nay để cô ấy ngủ ở ký túc xá.”

“Được ạ.”

Cúp điện thoại Giang Mộ Hi một mình ngồi trong thư phòng trầm tư nhìn vào khoảng không bất định.

Trong thư phòng đồng hồ trên vách tường vẫn đếm “Tí tách” ( ở nơi tĩnh mịch chìm trong màn đêm như thế này âm thanh đó có vẻ hơi huyên náo, cũng từ từ nhiễu loạn suy nghĩ của anh.

Bỗng dưng sực nhớ đến điện thoại bên cạnh mình, Giang Mộ Hi giơ tay đưa đến trước mặt mình, lật xem tất cả tên trong danh bạ đột nhiên xuất hiện ba chữ.

—— Doãn Kha Cẩn

Nhìn ba chữ này lại mất hồn rất lâu, cuối cùng mới mở nhập một dòng tin nhắn.

—— Chỗ cũ, bây giờ.

Gửi xong không bao lâu sau điện thoại di động lại lần nữa sáng lên

—— Tôi đã đến.

Ba chữ rõ ràng rơi vào trong mắt anh, sau đó không do dự, thu điện thoại di động thay đồ rồi trực tiếp ra khỏi nhà......