Tôi có quyền được chấp nhận lời thách đấu của Thần Sơ. Chỉ là khi vừa nói xong tôi thấy hơi hối hận. Không phải là thực lực của tôi kém cô ấy mà tôi chợt thấy Hàn nhìn tôi hơi đáng sợ. Cho đến khi tôi chân vững vàng trên sàn đấu, tim tôi mới dừng lo sợ lại, thay vào đó cảm giác chiến đấu tăng vọt. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại bị kích thích như thế này nữa. Dường như có cái gì đó đang cuồn cuộn như vũ bão trong trí não của tôi, nó dần dần nhen lên ngọn lửa tham chiến để càn quét hết tất thảy đối thủ trên võ đài.

- Ngươi là bạn gái của Tử Vĩ ca ca hả? Ta nói cho ngươi biết Vĩ ca ca là của ta, ngươi tốt nhất là từ bỏ đi.

Dạ Thần Sơ một tay hoá lửa một tay hoá gió, khiêu khích tôi và sức mạnh của cô ta khiến tôi hơi lo ngại. Cô ta có thể mau chóng thì triển phép thuật của mình đó nó vốn tồn tại trong chính thân thể và linh hồn của cô ta. Còn tôi, sức mạnh của tôi tuy biến hoá đa dạng, bất kì thuộc tính nào tôi cũng có thể dễ dàng thi triển nó. Song cách thức ấy lại phụ thuộc vào khả năng tạo pháp trận. Điều này sẽ khiến tôi mất khá khá thời gian chuẩn bị.

Còn có một điều nữa...

Cô ta vừa nhắc tới Vĩ ca ca? Là Đường Tử Vĩ? Dạ Thần Sơ chắc chắn có liên quan đến cậu ta, có thể là người thân hoặc là hôn thê gì đó. Nhưng cái tin tôi là bạn gái của của cậu ta thật nực cười. Tôi khẽ dao động, thi triển căn nguyên của pháp trận, một khi cô ta đã chiến, tôi vẫn có thể đảm bảo chống trả lại được. Tuy nhiên vì không muốn cô ta hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Tử Vĩ, tôi khẽ lên tiếng giải thích.

- Tôi không phải là bạn gái của cậu ta. Thần Sơ, cô đã hiểu lầm tôi rồi.

Dạ Thần Sơ có vẻ không tin tưởng tôi cho lắm. Nhưng cô ta vẫn chỉ đứng yên không hề manh động, bình tĩnh trò chuyện:

- Vũ Băng Vy, cô bảo không phải thì là không phải chắc. Tôi không tin cô đâu.

Vũ Băng Vy tôi lấy trời xanh ra thề, nếu tôi có dối gian lời nào liền bị sét đánh chết. Vả lại Đường Tử Vĩ dù có tốt thế nào đi nữa cũng không thể thay thế người kia. Đến đây tôi cố gắng âm thầm kéo dài thời gian để triển khai triển khai trận pháp, đây là thời cơ xào lãng hiếm có của cô ta. Những trận chiến trước Dạ Thần Sơ đã chiến thắng đối thủ bằng cách liên hoàn tấn công đối thủ đến nỗi họ không có sức phòng thủ nào cả. Để khắc phục điều đó, tôi cần lập trận pháp liên hoàn. Nó cũng tiêu tốn khá nhiều thời gian.

Tôi nói với cô ta rằng:

- Tôi có người trong lòng rồi. Chắc chắn không phải Đường Tử Vĩ. Cô yên tâm đi.

Nói rồi bất giác nhìn anh ở trên bục giảng. Có lẽ lúc này anh không hài lòng với hành động của tôi. Và có khi tối nay tôi sẽ lại có một cuộc giáo huấn đấy. Nhưng tôi vốn không sợ. Tôi chắc chắm không hối hận vì quyết định của mình. Năng lực của tôi cần phải được chứng minh. Tôi cũng rất muốn xem khả năng của mình sẽ đến đâu nữa. Tôi phải mạnh mẽ hơn.

Cả hội trường ồn ào lên. Lúc đầu xôn xao như thế này: Hai mỹ nhân hoá ra là đánh ghen a, Đường Tử Vĩ đúng là tốt số. Sau đó nghe tôi nói thì lại xì xầm thế kia: Oa, Đường thiếu hụt hẫng rồi ha ha... Tất nhiên là sau khi về phòng Ngọc Anh kể lại tường tận cho tôi rồi.

Còn Thần Sơ ngây người nhìn tôi một lúc lâu. Sau dịu dàng tươi cười nói:

- À. Trông cô thật hạnh phúc khi nói về người đó nha. Ok tôi quyết định tin cô... Vậy ra cô không thích Vĩ ca ca ư? A... Tôi biết đó là ai rồi... Chúc cô may mắn nhá.

Thần Sơ tinh nghịch nháy mắt cười. Lúc này vẻ hung hăng như sư tử ghen tuông kia chợt biến mất, cô ta dễ thương hơn rất nhiều. Nhưng không hiểu sao trong tôi như có gì đó thúc đẩy mình rằng phải đả thương khuôn mặt tươi cười kia.

Dường như không gian chợt mờ ảo đi, bên tai văng vẳng tiếng ai đó kêu: "Sát, sát, sát. Giết cô ta, xé nát cái mặt cô ta ra". Tâm trí của tôi như bị ai đó thôi miên, mọi đúng sai như không còn tồn tại, tất cả chỉ còn lại âm Thanh ồm ồm của một người nào đó thôi... Tôi. Không. Tôi không muốn nghe nữa. Không. Đừng nói nữa.

Là ai? Ai đang thúc giục tôi? Là ai? Giết ai? Ai giết? Tôi? Thần Sơ? Không, không, không... Tôi không phải kẻ giết người.

" Giết cô ta thì cô sẽ là người mạnh nhất"

" Giết cô ta thì ta sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn"

" Hãy tế máu cô ta cho ta"

Không. Là ai? Là ai đang nói?

Tôi hơi hoảng nhìn xung quanh. Mọi người vẫn đang cổ vũ cho tôi và Dạ Thần Sơ náo nhiệt. Ngay cả Dương Ngọc Anh cũng ra sức vẫy vẫy tay cùng kêu gào cổ vũ:

- Băng Vy! Cố lên! Cố lên nha!

" Kìa họ đang cổ vũ cô kìa... Đừng làm họ thất vọng chứ?" Phải tôi sẽ không làm họ thất vọng. Phải. Dạ Thần Sơ phải biến mất. Phải rồi tôi sẽ là người mạnh nhất. " Đúng! Tiếp tục đi! Hãy giết cô ta!".

Chút lí trí cuối cùng của tôi như đang tan thành nhiều mảnh nhỏ.

- Băng Vy? Cô ổn chứ? Cô không khoẻ ở đâu à? Trông mặt cô đang tái nhợt đấy?

Tôi thoáng giật mình và tự cười đắc ý hất cánh tay của Dạ Thần Sơ ở vai tôi ra, tôi lùi lại phía sau trừng mắt nhìn cô ta. Không hiểu sao nhưng cô ta lúc này thật đáng ghét.

- Tất nhiên rồi. Ta sẽ giải quyết cô nhanh thôi. Dạ Thần Sơ. Cô rất vinh hạnh là người đầu tiên bị ta hạ gục... Là bàn đạp cho ta mạnh mẽ hơn ha ha...

Thần Sơ lui lại mấy bước, hai tay vung nhẹ ra. Như nhận thấy sự chuyển biến của tôi, cô ta hơi bàng hoàng rồi nhanh chóng tự tin cười nói:

- Không ngờ khi chiến đấu cô lại điên cuồng như vậy. Nhưng tôi rất thích những đối thủ như vậy. Thật hợp khẩu vị của Dạ tiểu thư ta nha.

Ta hơi nhếch môi:

- Tất nhiên. Cô yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng với cô thôi.

Tôi đứng im nhìn ngọn lửa và những cơn lốc xoáy nhỏ phóng tới đây. Sân đấu một màu đỏ rực. Thực lực của cô ta thật không thể khinh thường một chút nào. Tốt lắm. " Ngươi đã thấy chưa! Nếu không giết cô ta thì cô ta sẽ giết chết ngươi, nướng chín ngươi rồi xé xác cả thân xác ngươi ra. Nói theo ta: Giết".

- Cuồng diễm hoả- Nộ Thần Phong.

Tên đặt cũng nói rõ rồi. Không hổ là người xếp hạng thứ hai. Tôi híp mắt lại thi triển phòng hộ pháp trận. Một màu tròn sáng lánh dần hiện ra. Xong rồi.

- Phòng hộ pháp trận... Chặn... Giết...

Pháp trận vừa hiện hữu, biến thành một dòng sáng trắng ôm tôi vào trong, bảo vệ tôi giữa dòng gió lốc và hoả diễm. Nhưng thế này cũng chẳng phải cách. Tôi không thể né tránh như thế này được. Chà, liệu có thứ gì ngăn cản được hoả cùng gió? Là trường lực, nhưng tôi rất khó để khởi động pháp trận từ trường, lần đầu thi triển vốn xác xuất thành công không cao mà. Ừm,... Là băng. Phải rồi. Rất chuẩn xác.

- Tốt lắm, ta muốn xem lần này cô tránh như thế nào. Liên hoàn pháp trận, Băng trận pháp. Ta muốn xem lửa và gió của cô như thể nào số với băng của ta.

Dạ Thần Sơ dù sao cũng không phải dạng như nhược nữ tử bình thường. Cách đánh nhanh thắng nhanh của cô ta cũng không phải hình thành ngày một ngày hai đâu. Kiểu chiến đấu này có lẽ rất dễ dàng đánh bại đối thủ có sức phòng thủ kém nhưng với tôi có lẽ là khá khó khăn đấy.

Băng sương giá lạnh từ sau lưng tôi mạnh mẽ toả ra tứ phía bao trùm một góc khán đài rồi dần tranh chấp với hoả diễm xung quanh thân thể tôi. Còn lốc xoáy gió kia mau chóng bị hoà tan với khí lạnh lẽo của băng, kết thành những tình thể băng lấp lánh.

- Băng Vy, cô không tầm thường chút nào.

Nói xong Dạ Thần Sơ tập trung tất cả vào hai tay biến lửa cuồn cuộn hướng tới đám lửa đang có nguy cơ bị băng lạnh thôn tính. Hoả diễm bùng cháy như muốn áp đảo lại băng trận của tôi nhưng tôi sao lại để điều đó xảy ra chứ.

Hai luồng một nóng một lạnh tranh chấp mãnh liệt trên võ đài khiến người ngoài cuộc vừa toát mồ hôi vừa run rẩy vì lạnh.

Hai mươi phút tranh giành như vậy, tôi có cảm giác hơi choáng váng. Trận pháp tuy thì triển lâu nhưng rõ ràng lại tốn rất ít năng lượng của bản thân. Dạ Thần Sơ cô ta đã có thể chống cự được như thế là cả một kì tích rồi. Cuối cùng, tôi đánh một trận pháp cấp cao khác trọng liên hoàn trận.

"KẾT LIỄU DẠ THẦN SƠ ĐI"

- Được, ta sẽ kết thúc cô ta. ĐẠI BĂNG HOÀN THÀNH. KẾT.

Vụt. Vụt. Vụt...

Lửa tắt. Không khí hoàn toàn ngập trong giá lạnh.

Dạ Thần Sơ, hoàn hảo chết đi. Không ai có thể sống sót khi bị thôn phệ cả. Chỉ là khi màn sương vừa tản mạn đi mất, một dáng hình thân thuộc đang chắn trước một cô gái đang sững sờ kinh hoàng ngã sóng xoài ở đằng sau. Người đó giận dữ nhìn tôi. Hai bàn tay của anh đang rỏ máu đỏ tươi, rơi xuống đất lẫn với nước băng trên sàn đấu.

- Vũ Băng Vy. Cô đã quá giới hạn rồi.

Anh chảy máu. Tôi tổn thương anh. Không. Không phải tôi. Không bao giờ tôi có thể tổn thương anh. Chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi không nhớ gì hết? Tại sao? Còn Dạ Thần Sơ kia tôi vừa mới chuẩn bị giao chiến thôi mà. Tại sao cô ta lại hoảng sợ nhìn tôi như vậy? Tại sao mọi người nhìn tôi như vậy? Tại sao?

- Không phải tôi. Thực sự không phải tôi...

Tôi giơ hai bàn tay đầy hạt băng lên. Không đúng là tôi làm. Nhưng không phải tôi. Cả người tôi run rẩy, lùi nhanh về phía sau cho đếm khi hết võ đài cao, tôi hụt chân ngã xuống.

Và MẤT Ý THỨC.