Vậy là thời gian cũng khiếntôi quen dần với ngôi trường Special Ability kì lạ này. Mỗi ngày học là một ngày đầu óc tôi được khai sáng ra rất nhiều. Tôi biết thế giới xung quanh không hề tĩnh lặng.

Đó chỉ là trong thoáng chốc mà thôi. Hay nói một cách khác là khi tôi thoát khỏi đôi cánh bảo vệ của trường, của các giáo sư và đặc biệt là của Hàn, tôi mới chính thức cảm nhận rõ hơn về nguy hiểm rình rập trong cuộc sống.

Ngày ngày tôi thường đi từ kí túc xá đến lớp học vào sáng sớm, trưa dùng bữa tại phòng ăn, chiều hối hả đến lớp pháp trận.

Lại nói đến lớp pháp trận này, đây là lớp có dân số ít nhất trong các lớp, chỉ có bốn thành viên, bao gồm cả tôi. Vì vậy chúng tôi được học kĩ hơn và nhiều hơn bình thường. Sau một tháng kèm cặp tôi, giáo sư Thục Vân cho chúng tôi một bài kiểm tra.

Tôi nhăn mặt nhìn ba người còn lại.

Chị cả Victoria cười to nhất khi đọc đề.

Cậu bạn cùng tuổi tôi, Sang Woo thì chẳng nói gì hơn, cậu ta gõ tay nhè nhẹ lên bàn học.

Còn cậu em nhỏ tuổi nhất Martin, há hốc mồm miệng rồi chớp mắt nhìn giáo sư.

Nó nói:

- Giáo sư, giáo sư con có thể không kiểm tra không? Con sợ…

Tôi nhìn bà, mong muốn thay đổi đề:

- Phải đó. Đề khó thế này sao con vượt qua được.

Thục Vân giáo sư nhìn hai đứa bọn tôi, nghiêm giọng:

- Băng Vy và Martin, các trò không muốn được thăng cấp à.

Tôi và Martin đồng thanh:

- Có chứ, giáo sư.

Bà nói tiếp:

- Yêu cầu của đề là phong ấn ba yêu thú, ma quỷ thuộc: Mộc tính, Băng tính và Kim tính. Thời gian của các trò là ba ngày. Tính từ lúc các trò rời khỏi trường. Một tuần sau nộp lại cho tôi các viên linh yêu cho tôi. Trong quá trình làm bài, tôi cho các trò nghỉ để chuẩn bị. Các trò rõ chưa?

Chị Victoria hình như chẳng sợ gì, vui vẻ hô to nhất nhóm, át đi giọng bé tí của tôi, chính xác là giọng ba thành viên còn lại:

- Rõ ạ.

Giáo sư hài lòng gật đầu với chúng tôi, bà cho phép chúng tôi nghỉ. Tôi lưng thững đi tìm nước uống, vừa đi mấy bước tôi đã nghe giọng lanh lảnh của chị Victoria. Vì thế tôi lại quay lại chỗ ngồi với cổ họng khát khô nước.

- Bây giờ chúng ta phải thỏa luận xem nên đi vào lúc nào. Đi rời hay theo nhóm. Ok, chị nói trước nhá!

Martin gật đầu lia lịa.Còn Sang Woo, chống cằm lắng nghe, cậu ta có vẻ chuyên tâm lắm. Tôi thì im lặng nhìn xa xăm… nơi bình nước. Chị vẫn nói tiếp bằng giọng Anh chuẩn của mình:

- Thế này, cá em biết thế giới bên ngoài là như thế nào chưa?

Martin nhanh nhảu nói:

- Nguy hiểm ạ. Chị ơi, giáo sư sao lại đáng sợ như thế chứ…

- Đúng đấy Martin.E hèm, chị là nhiều tuổi nhất nhóm, chị giờ 23 tuổi rồi. Vì thế hơn ai hết chị hiểu rõ thế giới này rình rập nguy hiểm gì. Chúng ta nên đi theo đoàn, cùng phong ấn, vừa tiết kiệm công sức lại vừa an toàn hơn. Còn thời gian thì các em nghĩ sao?

Tôi gật đầu, đoàn kết mới làm nên sức mạnh, tôi rất. Người xưa bảo "Một cây làm chẳng nên non- Ba cây chụm lại nên hòn núi cao", hay sao? Chúng tôi, bốn người, bốn cây thì lo sợ gì bão tố nữa. Chị Victoria thích thú, mỉm cười vui vẻ nhìn bọn tôi. Tôi chắc canh một điều là chị rất rất muốn đi ra bên ngoài trường dạo chơi. Tôi giơ tay vàlên tiếng:

- Em nhất trí đi tập thể. Nhưng chúng ta cũng phải cần thời gian chuẩn bị đồ đạc nữa chứ. Đồ ăn này, quần áo này, túi ngủ này,… Còn gì không nhỉ?

- Vậy thì một ngày sau đi đi.

Sang Woo phát biểu ngắn gọn. Chị Victoria đập bàn sung sướng, đảo mắt nhìn ba chúng tôi đang ngán ngẩm than vãn.

- Còn ai có ý kiến gì không? Martin, tuy em chỉ có 16 tuổi nhưng cũng đừng rụt rè nhé!

Martin gân cổ cãi:

- Ai rụt rè. Em chỉ là hoàn toàn đồng ý với ý kiến các anh chị thôi mà.

Chúng tôi quyết định như vậy. Chị Victoria hào phóng,kề vai bá cổ tôi và Sang Woo, đi đến phòng ăn của trường đãi một bữa to.

- Chị khao, hôm nay chị khao, ăn uống no say đi nào…

- Ái chà thế phải ăn tích cực chứ. Ha ha

Tôi ha ha cười.