Ở nhà còn có công việc phải giải quyết nên Lữ Tư Nguy không thể ở nước ngoài thêm nữa, sau khi lễ cưới xong xuôi, cậu vội lên máy bay về B thị, phải mất vài ngày để vận chuyển đống đồ đến nhà mới, lại dùng cả ngày mở gói hàng ra, treo từng bức tranh lên trên tường.

Hết bận đã đến đêm khuya, Lữ Tư Nguy gọi thức ăn ngoài, cùng mấy người bạn giúp dọn dẹp vừa ăn vừa nói chuyện, không biết là ai nói trước, tán gẫu chuyện hôn lễ vừa qua của Trần Chương, kết quả nói đến tận đâu ——

Đầu tiên là mỹ nữ trợ lý tự tiết lộ sắp cùng bạn gái đi đăng ký kết hôn, tiếp đến là bạn tốt của cậu tiết lộ đã từng giao du với mấy người bạn trai.

Lữ Tư Nguy nghe được trố mắt ngoác mồm: "Những thứ này là chuyện khi nào vậy, sao tôi không biết?"

Mỹ nữ trợ lý một mặt ghét bỏ: "Anh suốt ngày cắm mặt vào tranh thì biết gì chứ?"

Bạn tốt cũng bị cảm động lây: "Đúng rồi, ông chỉ biết vẽ vời, tôi quen biết ông lâu như vậy mà ông cũng không biết, còn xưng huynh gọi đệ."

Mỹ nữ trợ lý: "Anh thật là đáng thương, khi đó em cũng nhìn ra rồi."

Bạn tốt: "Ai nói không, lúc đó anh còn cho là đụng phải cao thủ, không ngờ cũng chỉ kẻ ngốc."

Lữ Tư Nguy nghĩa chính nghiêm từ: "Nói chuyện thì nói, công kích người khác có gì hay!"

Mỹ nữ trợ lý cùng bạn tốt trăm miệng một lời: "Chính anh công kích đầu tiên đó!"

Lữ Tư Nguy: "..."

Buổi ăn cơm nói chuyện lại biến thành cuộc họp phê bình Lữ Tư Nguy, một nam một nữ một xướng một họa liệt kê từng hành vi thẳng nam của cậu, những câu xuyên thẳng buồng tim.

Ăn xong bữa cơm mà Lữ Tư Nguy cảm giác mình già đi mười tuổi, chỉ hận miệng mình tiện, tự nhiên lại nhắc đến đề tài này, sau khi bạn bè cậu một mặt buồn bực chưa hết thòm thèm rời khỏi nhà, cậu ngâm mình trong nước nóng hơn hai mươi phút, lê cái thân đau nhức và cái đầu đầy dấu chấm hỏi nằm trên giường.

Lữ Tư Nguy có thói quen trước khi đi ngủ phải suy nghĩ một vài chuyện, ví dụ có muốn gia hạn hợp đồng với phòng trưng bày hay không, tỉ như ngày mai ăn gì, vô số ý nghĩ trong đầu hiện lên khiến cậu chìm vào suy nghĩ.

Song tính luyến.

Không biết sao, trong tầm mắt đen tối bỗng nhiên nhảy lên ba chữ này, Lữ Tư Nguy hơi mở mắt ra.

Trong phòng không phải tối hoàn toàn, có ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chui vào, phản chiếu trong phòng ngủ một mảnh sáng nhẹ mông lung, có thể nhìn thấy đường viền đồ đạc trong phòng.

Theo sát ba chữ này xuất hiện là cảnh tượng mấy ngày trước Trần Chương đưa cậu đến sân bay.

——

Trần Chương thấy biểu tình cậu thâm trầm, trêu ghẹo nói: "Còn chưa hồi sức được à? Xem ra cậu là người chưa thấy cảnh đời!"

Lữ Tư Nguy có chút trào phúng: "Vẫn là tầm nhìn của ngài rộng."

Trần Chương rất tán thành: "Chính xác chính xác."

Lữ Tư Nguy nhíu mày: "Em có khen anh đâu?"

Trần Chương gật đầu, qua ôm Lữ Tư Nguy: "Chẳng lẽ không đúng?"

"..."

"Có cần anh dẫn cậu đi xem thế giới bên ngoài không? Khi cậu đem đồng tính nhét vào phạm vi kén vợ kén chồng, cậu sẽ phát hiện thế giới mới, nói không chừng cậu chỉ là không nhận ra được mình cũng thích nam nhân."

"Anh đi ra chỗ khác đi."

Lữ Tư Nguy chẳng hề bài xích đồng tính luyến ái, bên cạnh cậu có rất nhiều người không câu nệ nam nữ trong mối quan hệ, bản thân cậu cũng nhiều lần nhận được ám chỉ từ người cùng giới, được rồi, khả năng mắt cậu mù điểm này, nhưng trước và sau khi tìm hiểu nguyên tắc "giống" và "khác nhau" thì cậu vẫn thủ vững trận địa, nhiều năm qua vẫn duy trì hứng thú và tính thú đối với nữ nhân, còn nam nhân, xin miễn cho kẻ bất tài.

Không nhận ra được mình thích nam nhân?

Tại sao có thể có người ngu xuẩn như vậy?

Lữ Tư Nguy âm thầm cảm thấy lời Trần Chương nói quả nhiên là một chuyện hết sức ngu ngốc, cậu dùng sức nhắm mắt lại, để cho ý nghĩ hỗn loạn đó bị nghiền nát dưới mí mắt, trở mình chỉnh chỉnh vị trí gối cho tốt, chuẩn bị ngủ, lại phát hiện còn đang mệt mỏi, buồn ngủ lại không thể ngủ được.

Ba phút, năm phút, mười phút, nửa tiếng... lời nói của Trần Chương, mỹ nữ trợ lý còn có bạn tốt cứ tái hiện không ngừng trong đầu cậu.

Cậu hết lần này tới lần khác cầm điện thoại di động lên xem thời gian, theo thời gian trôi qua càng ngày càng lo lắng, đến hai giờ sáng cậu mới nhắm mắt, vứt điện thoại di động trên thảm trải sàn, gối lên hai tay nằm ngang, trong lúc rảnh rỗi, suy nghĩ câu mà Trần Chương nói kia.

Yêu thích một người, một cách tự nhiên mà muốn cùng người đó phát triển đến giai đoạn cuối cùng của tình yêu, cho nên muốn biết mình có không thích nam nhân hay không thì phải xem cậu từng có tình thú với nam nhân nào hay chưa.

Lữ Tư Nguy chưa bao giờ hoài nghi tính hướng bản thân nên không ngại thử một lần.

Trần Chương đứng mũi chịu sào, cậu hơi hơi suy nghĩ cảnh tượng lúc hai người bọn họ hôn môi, nhất thời như bị ô nhiễm tinh thần, hận không thể nhảy xuống giường rồi dùng nước xối hết suy nghĩ trong đầu, mấy phút sau mới có thể khôi phục không quá chán ghét như cũ.

Có lẽ là bởi vì màn đêm quá tẻ nhạt làm cho Lữ Tư Nguy cho dù bị thương tổn lớn lao vẫn tiếp tục thử suy nghĩ, từ mấy người cùng giới từng ám chỉ cậu đến mấy bộ sưu tầm trong nhà cậu, lại ngược dòng đến bạn học thời đại học, làm cho đầu óc cậu lúc này vô cùng mệt mỏi.

Uể oải xen lẫn chút đắc ý, cậu đã thử thách tính hướng thẳng nam của bản thân.

Còn có gì cần phải tìm hiểu sao?

Trí nhớ của Lữ Tư Nguy không ra sao, mười năm trôi qua, ngoại trừ Phương Đình Việt, tướng mạo những bạn học khác đã mơ hồ từ lâu.

Phương Đình Việt...Gần như xuất phát từ quán tính, trong đầu tự động xuất hiện đồng phục học sinh màu lam, thiếu niên lạnh lùng, thân hình cao to.