Thẩm Thi Quân đến Tân Phong Trấn đã được nửa ngày, mệt mỏi nằm trên giường trong một hắc điếm. Không có cách nào khác, thân thể của nàng hiện tại rất yếu ớt, đi một đoạn xa từ kinh thành đến đây đã là rất quá với nàng rồi, nàng không thích hợp với những trò tốn sức lực thế này.

Nghỉ ngơi được nửa ngày, Thi Quân liền rời hắc điếm. Vốn dự định điều tra một chút về Phong Lai Quán để thuận tiện cho hành động sắp đến, ngoài ý muốn vừa ra khỏi hắc điếm liền có một đoàn người chặn đường nàng.

Nàng nhíu chặt cặp mày liễu. Không phải chứ! Đây là lần đầu nàng đến đây đấy, cũng chưa có gặp qua người nào huống chi là đắt tội với ai. Trong tâm trạng đề phòng, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Không biết các vị đây là có ý gì?”

Một vị nam tử bước ra từ trong đám người. Vừa nhìn thấy hắn, tâm Thi Quân dường như nhảy lên một cái. A? Người trước mặt nàng cư nhiên có thể suất đến như vậy? Mày kiếm cương nghị, mũi cao thắng tắp, môi mỏng hồng hào, mọi thứ phối hợp cực kỳ ăn ý trên khuôn mặt không chút tỳ vết kia. Kỳ thực nhìn đến dung nhan của hắn, đến một nữ nhân như ta cũng phải nhỏ dãi thèm thuồng mà phát sinh ghen tỵ.

Nam nhân bước lên đối diện với ta chấp tay lại lịch sự chào hỏi:

“Đổng tiểu thư, xin thứ lỗi vì sự tiếp đón chậm chập của Cẩm Niên. Đã để tiểu thư phải đợi lâu”

Đầu ta hiện lên một ngàn dấu chấm hỏi. Nếu có thể mô tả gương mặt ta lúc này bằng một chữ, có lẽ đó là chữ “Ngu”.

Ta ho khan một tiếng dè dặt hỏi lại:

“Vị công tử đây là?”

“Tại hạ là Phù Cẩm Niên! Được biết Đổng tiểu thư hôm nay đến Tân Phong Trấn, gia phụ liền sai ta đến đón tiểu thư”

Phù Cẩm Niên? Đổng tiểu thư? Cái này...nhầm lẫn to rồi đấy!

Ta biểu tình méo xẹo bất đắc dĩ mà lên tiếng:

“Phù công tử, làm sao ngài biết ta là Đổng tiểu thư?”

Trả lời ta là bức hoạ trên tay của vị công tử họ Phù kia. Trên bức hoạ ấy đích xác là ta, mà ba chữ Đổng Ngạc Yên trên bức hoạ ấy lại làm ta một trận choáng váng. Như thế nào trên bức hoạ dung mạo của ta lại xuất hiện ba chữ Đổng Ngạc Yên đó chứ? Hai cái đó không có một chút liên hệ nào có được hay không?

“Sáng nay bức hoạ được gửi đến cho gia phụ, giúp ta có thể nhận diện tiểu thư, nhân tiện mời tiểu thư đến phủ làm khách”

Đánh chết ta cũng không tin đây vụ này không có sự nhúng tay Đổng Ngạc Yên kia. Hôm trước nàng cả một ngày léo nhéo bên tai ta 3 chữ Phù Cẩm Niên đến nhứt óc nhứt tai hết cả lên. Hiện tại không biết đây là tình huống gì, ta mới là kẻ ngốc.

“Đổng tiểu thư, thỉnh”

Thi Quân định mở miệng giải thích, lại nghĩ đến tình cảnh của Đổng Ngạc Yên mà im lặng. Nếu bây giờ mở miệng giải thích, sợ rằng Phù gia sẽ cho rằng Đổng gia cố ý trêu đùa mà quay sang làm khó Đổng gia. Như vậy, Ngạc Yên cũng sẽ bị liên luỵ.

Thở một hơi dài, Thẩm Thi Quân cất bước theo Phù gia thế tử.

Đổng Ngạc Yên đưa nàng vào thế bí chắc chắn không phải để hại nàng. Vậy rốt cuộc là vì điều gì? Mà khoan! Làm sao Ngạc Yên biết nàng đến đây? Không lẽ nàng ta đã biết? Nếu vậy vụ nhầm lẫn này là cố ý để giữ chân nàng? Lấy tính cách của Ngạc Yên thì dám lắm. Nhưng mà vẫn còn rất nhiều hoài nghi nàng vẫn chưa giải thích được. Điều đó khiến nàng khó chịu vô cùng, mặt mày bỗng chốc của trầm xuống, trông u ám vô cùng.

Phù Cẩm Niên đi đằng trước dường như cảm giác được sự thay đổi của nàng liền xoay người lại nhìn người phía sau. Không nhìn thì thôi vừa nhìn liền thấy nàng một thân lạnh lẽo làm hắn giật mình. Vị tiểu thư này, vừa rồi biểu tình ôn nhu bất đắc dĩ, lại bỗng chốc trở nên lạnh lẽo như Tu La địa ngục, làm hắn không kịp thích ứng.

“Đổng tiểu thư có chỗ không khoẻ sao?”

Nghe được giọng nói nam tính ẩn chứa chút quan tâm nàng liền giật mình tỉnh lại.

“À không sao, Phù thế tử đừng bận tâm”

Nàng lịch sự đáp lại. Có lẽ vì quá lo lắng nên nàng quên mất có người bên cạnh. Giờ để ý liền nhận ra nãy giờ nàng cùng Phù Cẩm Niên song hành trên phố. Nhìn quanh quất xung quanh sầm uất khiến nàng không khỏi trầm trồ.

“Ở đây náo nhiệt xem ra không kém gì ở kinh thành”

Phù thế tử nãy giờ vẫn quan sát nàng, nghe nàng hỏi liền trả lời: “Ừm! Tân Phong Trấn là nơi hoa lệ, có khi còn hơn cả kinh thành. Những người kinh thương thường đều đến nơi này phát triển”

“Ra là vậy”

Kinh thương dưới chân hoàng đế, e là chỉ có vương tôn quý tộc hay quan to chức lớn mới dám làm. Những người bình thường không qua lại với vương quyền, kinh thành e rằng là nơi họ gạch bỏ đầu tiên.

“Phù gia là kinh thương về thứ gì?”

Nam tử bên cạnh khẽ cười một tiếng đáp: “Cũng không có gì đặc biệt, một số thứ thông dụng thôi”

Nghe thấy thế nàng liền bĩu môi, trong lòng âm thầm thêm vào cuối câu “mới là lạ”. Thế nhưng hắn đã không muốn trả lời, nàng cũng không cần phải đào hỏi thêm. Nhà hắn giàu đến mức Hoàng đế trên kia cũng có chút e dè, cho thấy thứ nhà hắn kinh qua cũng không phải bình thường.

Nhưng mà qua vài câu hỏi, nàng đánh giá họ Phù này cũng không phải là kẻ tầm thường. Đổng Ngạc Yên gả cho hắn, chắc cũng không tệ lắm?

Đi được một đoạn nàng liền chú ý khắp phố được treo rất nhiều đèn lồng. Hiếu kỳ nổi lên nàng liền hỏi:

“Tại sao lại nhiều lồng đèn như thế?”

Nam tử bên cạnh một thân nguyệt bào, hai tay chắp ra sau lưng, toả ra khí chất vô cùng cao quý, không biết có phải nàng có nhìn lầm hay không mà nàng thấy trong mắt hắn xuất hiện một tia ưu thương.

“Sắp đến tiết tháng ba, ở đây có truyền thống treo đèn lồng với ngụ ý dẫn dắt người nhà trở về”

Nghe giọng của hắn rất bình tĩnh nhưng dường như nàng cảm nhận được sự run rẩy bên trong lời nói của hắn. Cũng phải thôi, đến tiết tháng ba, mấy ai vui vẻ được đâu?

Hai người đi một lúc thì đến Phù gia. Nhìn 4 chữ vàng “Nguyệt Hạ Sơn Trang” trước cửa lớn nàng liền cảm thán. Cho dù nàng không rõ về thư pháp, nhưng bốn chữ này, nét chữ uy vũ mà tao nhã, vừa mềm mại vừa cứng rắn. Người viết chữ lên tấm bảng này, hẳn là một người bất phàm.

“Đổng tiểu thư, mời”

Nàng theo Phù Cẩm Niên bước vào nhà chính, ở đó có một đôi phu phụ dường như đang đợi nàng. Nhìn vẻ ngoài nàng đoán có lẽ là Phù lão gia Phù Chấn Ngạo cùng Phù phu nhân Lục Uyển Đồng.

Thẩm Thi Quân hữu lễ ra mắt hai vị chủ nhân Phù gia: “Đổng Ngạc Yên gặp qua Phù lão gia cùng Phù phu nhân”

Mắt thấy Thẩm Thi Quân ôn nhu lễ nghĩa đoan trang, Phù phu nhân liền thân thiết đến nắm tay.

“A đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn, vừa nhìn ta liền thấy thích. Nào, lại đây ngồi!”. Phù phu nhân vừa nói vừa lôi kéo nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Đi đường xa có phải rất mệt mỏi hay không? Con đi một mình sao? Sao ta không thấy người hầu của con đâu cả?”

Nàng vừa dứt lời phía ngoài cửa liền truyền đến một trận hoan náo. Sau đó liền thấy một đám người tiến vào, trên tay họ là hộp lớn hộp nhỏ một đoàn dài.

“Phù lão gia, Phù phu nhân! Đây là lễ vật lão gia tự tay lựa chọn để ra mắt, mong Phù lão gia Phù phu nhân không chê”

Dứt lời liền một đám người phía sau lần lượt mở hộp ra. Bên trong đều là những thứ quý giá nhân sâm, trang sức… Đổng gia lần này xem ra cũng rất xem trọng cuộc hôn nhân này. Nếu như Đổng lão gia biết sự tình tráo gà thành phượng hôm nay, không biết có giận run chòm râu hay không? Không khéo trực tiếp đem dao đuổi giết nàng cùng Đổng Ngạc Yên luôn đi?

“Tiểu thư vội vã gặp Phù lão gia cùng Phù phu nhân nên đến trước, bọn nô tài đến sau, hy vọng Phù lão gia Phù phu nhân không trách phạt”

Quả nhiên nha đầu do Đổng Ngạc Yên đào tạo, rất thuần thục! Để hợp với khung cảnh, nàng trực tiếp cuối đầu tỏ vẻ ngượng ngùng cùng bất đắc dĩ tựa như nữ tử đỏ mặt khi bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

Lúc này Phù phu nhân liền yêu thương cười một tiếng, vỗ vỗ lên bàn tay Thẩm Thi Quân mấy cái, miệng vui vẻ nói:

“Cái đứa nhỏ này, cần gì phải gấp như thế? Bọn ta cũng không có chạy đi đâu”

Phù lão gia ngồi trên phía chủ toạ lúc này cũng gật gù, hài lòng lên tiếng: “Đổng Ngạc Uẩn dạy dỗ nữ nhi cũng thật tốt, tri thư đạt lễ! Cẩm Niên, sau này con phải đối tốt với Đổng tiểu thư đấy, đừng lêu lổng nữa”

“Dạ thưa phụ thân”

Thẩm Thi Quân trong lòng đánh một tiếng không ổn. Cứ như thế này, khi sự thật phơi bày, làm thế nào để giải thích đây? Vị Phù lão gia cùng Phù phu nhân này thoạt nhìn qua rất ôn hoà, nhưng phàm là những kẻ làm kinh thương, mấy ai hiền lành dễ tính đâu? Đổng Ngạc Yên lần này tự đào hố cho mình rồi.

“Cẩm Niên mau đưa Đổng tiểu thư đến Nhã Viên Các nghỉ ngơi đi. Hẳn là nàng đã mệt rồi! Ngạc Yên, có việc gì cứ tìm Cẩm Niên, cứ xem nơi này là nhà, không việc gì phải ngại cả”

Xưng hô thân mật như vậy, hảo cảm rất tốt với nàng rồi sao?

Cười khổ một tiếng, nàng đứng dậy đáp lễ một tiếng: “Ngạc Yên xin nghe sự sắp xếp của Phù phu nhân”

“Được rồi! Đổng tiểu thư nên nghỉ ngơi trước đi”

Lần này là Phù lão gia lên tiếng nhắc nhở. Nghe giọng điệu, xem ra vẫn còn đang đánh giá nàng. Vấn đề này với nàng không quan trọng, nàng cũng không phải con dâu của ông ta, trực tiếp không cần để ý đến. Việc này Đổng Ngạc Yên gây ra, để nàng sau này tự đi xử lý vậy.

“Đổng tiểu thư mời đi theo ta”

“Ngạc Yên xin cáo từ ạ”

Thẩm Thi Quân lần nữa theo chân Phù Cẩm Niên đến một sương phòng ở phía Tây viện. Trước cửa có đề ba chữ "Nhã Viên Các". Bên trong hoàn toàn hợp với cái tên, mọi thứ bày trí vô cùng trang nhã, dường như là được sắp xếp trước cho nàng ở.

"Đổng tiểu thư nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ việc phân phó cho Tiểu Lan và Tiểu Hồng"

Đồng bộ cùng lời nói với hắn, hai tiểu nha hoàn cùng bước tới ra mắt nàng.

Dặn dò đôi việc xong xuôi, Phù Cẩm Niên liền nhanh chóng rời đi. Nàng bĩu môi, làm gì chạy nhanh như vậy? Đối tượng là lão bà của hắn, cũng không phải cọp cái đi? Mà ví Đổng Ngạc Yên là cọp cái thực ra thì cũng không sai biệt lắm.

Nhắc Đổng Ngạc Yên nàng lại buồn bực, liền bảo Tiểu Lan Tiểu Hồng lui xuống sau đó gọi Lam Lam vào tra khảo: "Rốt cuộc là họ Đổng kia đang âm mưu cái gì?"

Lam Lam vốn là nha hoàn thân cận với Đổng Ngạc Yên, nhưng kì thực tình như thủ túc, hợp với Thẩm Thi Quân tựa như tỷ muội. Đối với bí mật của hai họ Đổng Thẩm nàng đều biết trừ việc hai người họ thật ra không phải là họ. Thậm chí nàng còn là một trong thất sát. Thân phận đặc phù, kỳ thực là do Thẩm Thi Quân đưa đến để giám sát hành động của họ Đổng. Lại không biết họ Đổng kia làm cái gì, lại đem nàng đồng hoá thành người của mình.

Lam Lam bị tra khảo nhưng lại cực kì vui vẻ mà trả lời: "Tiểu thư vốn không thích vụ này, vốn muốn dùng vẻ lạnh nhạt của người để cho Phù thế tử chán ghét nàng a. Như vậy, không cần Đổng gia ra tay, Phù gia sẽ lên tiếng huỷ bỏ hôn ước trước"

"Hừ! Dễ như vậy sao?"

Thẩm Thi Quân ngược lại mới không hề tin chuyện này. Lấy đạo hạnh của họ Đổng kia, muốn làm cho Phù thế tử chán ghét là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ e là có âm mưu khác. Thế nhưng họ Đổng kia đã giấu giếm, thì có cạy miệng cũng không ra. Cứ từ từ điều tra còn tốt hơn. Sau khi xong chuyện, nàng sẽ tính sổ với các nàng.