Đi qua thôn trang, Tào Phẩm dẫn Chung Kì Nguyên đi vào phía sâu trong đại sơn.

Chỉ thấy hắn lượn bên trái, lượn bên phải, rồi lại di chuyển vị trí mấy tảng đá, trước mắt trở nên trống trải, cảnh sắc đột ngột biến đổi, linh khí màu trắng nhè nhẹ bay luợn trong không trung, ba chữ Như Ý Cốc liền khắc lên một khối cự thạch dựng đứng cực lớn.

Chung Kì Nguyên khiếp sợ trong lòng, linh khí nơi này quả nhiên dày đặc, không cần phải cảm giác mà chỉ riêng mắt thường đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Chúng ta vào thôi!”

Tào Phẩm ấn lên cơ quan ẩn trong cự thạch, trên sườn núi bên cạnh cự thạch xuất hiện một cổng vòm vô cùng rộng lớn.

Tưởng tượng đến việc phải đi gặp hai vị sư phụ của Tào Phẩm, Chung Kì Nguyên căng thẳng đến chảy mồ hôi đầy lưng, đó chính là lão tiền bối sống lâu hơn, tu vi cao hơn cả lão tổ tông.

“Ta như thế này có thể vào chứ?” Chung Kì Nguyên rất ít chú trọng bề ngoài cũng không tránh được sửa sang lại quần áo.

“Có thể, đừng lo lắng, sư phụ ta rất hiền hòa.” Tào Phẩm một mặt kéo Chung Kì Nguyên vào cửa, một mặt an ủi.

“Con đã về rồi!” Vừa bước vào cốc, Tào Phẩm đã hưng phấn hô to lên.

Chung Kì Nguyên thì lại bị cảnh sắc hoa mỹ của Như Ý Cốc mê hoặc, những đóa hoa bay lượn đầy trời, mặt cỏ nở đầy những đóa hoa nhỏ ngũ sắc, hoạt tuyền trong suốt róc rách chảy, còn có đại thụ cao chọc trời xanh um tươi tốt, “Hả, đó là –––?”

Dưới một gốc cây đại thụ ở xa xa, vật thể tròn tròn trắng trắng kia là cái gì vậy? Còn đang hơi hơi lắc lư nữa!

Chung Kì Nguyên vừa định nhìn rõ một chút, thứ tròn tròn kia lại đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, chợt lóe lên rồi không thấy tăm hơi.

“Lão nhân chết tiệt, ban ngày ban mặt phát tình mà cũng không lập kết giới –––” tiếng mắng tức giận của Tào Phẩm làm Chung Kì Nguyên đỏ bừng cả mặt.

Hóa ra…

Không nghĩ tới hai vị sư phụ của Tào Phẩm lại là một đôi bạn lữ song tu!

Chẳng qua, trong đầu Chung Kì Nguyên hiện ra chính là: một lão nhân gia tóc bạc da dẻ hồng hào, chòm râu trắng phau dài hơn nửa thước đang đong đưa thắt lưng, vuốt mồ hôi như mưa vất vả cần cù ‘cày cấy’.

Eo, lạnh quá –––

“Đại sư phụ ta là dã thú hàng năm động dục, quen là tốt rồi, a nha, đau quá –––” đỉnh đầu của Tào Phẩm bị cốc cho một cái.

“Tiểu tử thối, chuyên môn nói xấu sau lưng sư phụ.”

Chung Kì Nguyên lúc này mới phát hiện, hai người không biết đã đứng ở phía sau bọn họ không biết từ lúc nào.

“Gặp qua Lữ tiền bối, Tống tiền bối.” Chung Kì Nguyên không dám ngẩng đầu nhìn, vội vàng chắp tay thi lễ chào hỏi.

“Con chính là Kì Nguyên hả, không cần câu nệ, giống Phẩm nhi gọi ta nhị sư phụ là được rồi. Thời gian trôi qua thật là nhanh, đứa bé năm đó chỉ chớp mắt đã lớn như thế này rồi, năm đó ta còn ôm con nữa đấy, việc hôn nhân của con cùng Phẩm nhi chính là do ta quyết định!” Tống Tử Như cười ha ha nói.

Chung Kì Nguyên nhìn về phía Tào Phẩm, đây là nhị sư phụ huynh?

Tào Phẩm gật đầu.

Chung Kì Nguyên choáng váng, nam tử phong thái ngời ngời này chính là tiền bối không biết sống bao nhiêu trong truyền thuyết? Cũng quá là trẻ tuổi đi, nhìn giống như ca ca của Tào Phẩm. Còn có nam tử đẹp trai bên cạnh kia cũng giống nhau đều trẻ tuổi quá mức.

Bình thường luôn nghe Tào Phẩm gọi ‘lão nhân lão nhân’, hại y vẫn tưởng tượng hai người thành bộ dáng tiên nhân trong các bức họa, tiên phong đạo cốt, tóc trắng xóa.

Lão nhân tóc trắng hoan ái đồ vừa hiện lên trong óc lập tức bị mĩ nam đồ thay thế!

“Hả?” Lữ Thiên Vũ vẫy tay một cái, ngọc long phối đeo ở bên hông Chung Kì Nguyên đã bị hắn hút về lòng bàn tay, “Trên đường các ngươi trở về gặp phải nguy hiểm?”

Trên ngọc long phối có một sợi chân nguyên của hắn, bị hắn hạ cấm chế, vào lúc Chung Kì Nguyên gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cấm chế sẽ tự động giải trừ, chân nguyên chủ động ngăn địch, nhưng chỉ có thể bảo vệ mạng cho Chung Kì Nguyên một lần duy nhất. Hiện giờ chân nguyên đã mất, chứng minh Chung Kì Nguyên gặp phải nguy hiểm vạn phần.

“Ta đã nói là đại sư phụ ra tay mà. Đại sư phụ, người thật sự rất có khả năng dự đoán, lần này ít nhiều có ngọc bội này mới cứu con cùng Nguyên Nguyên một mạng.

“Có chuyện gì vậy? Các ngươi một nguyên anh một kết đan, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng? Nói ra xem có chuyện gì!” Tống Tử Như hỏi.

Thế là Tào Phẩm đem những chuyện gặp phải trên đường kể đầu đuôi ngọn ngành cho hai vị sư phụ.

Sau khi nghe xong, Tống Tử Như nhíu mày nói, “Lại đã đến lúc chính ma giao chiến sao?”

“Ngươi cứ thích bận tâm lo nghĩ, cứ cách trăm năm bọn họ lại đánh nhau một lần, chỉ cần không phá vỡ cân bằng nguyên khí thiên địa, ngươi quản bọn họ nhiều như vậy làm gì!” Lữ Thiên Vũ chịu không nổi nhất là tính hay bao đồng của y, có rảnh quan tâm đến người khác còn không bằng…

“Cái tên nhất giới chi chủ nhà ngươi rất vô trách nhiệm, sao có thể trơ mắt nhìn sinh linh đồ thán chứ!” Tống Tử Như trái lại khiển trách hắn.

Cái gì!?

Nhất, nhất giới chi chủ?

“Này, hai người các ngươi, không được dọa Nguyên Nguyên nhà con, xem đi làm Nguyên Nguyên sợ tới mức trắng bệch cả mặt mũi rồi này. Nguyên Nguyên, chúng ta đi, ta đưa đệ đi phòng ta nghỉ ngơi, không cần lo cho hai tên điên này!” Tào Phẩm vội vàng kéo Chung Kì Nguyên còn đang khiếp sợ lẩn mất.

Tống Tử Như nhìn hai người đi xa, thở dài, “Đồ đệ có vợ rồi thì không cần sư phụ nữa!”

“Không tốt sao? Ta đã sớm ngại hắn vướng chân vướng tay, dạy hắn công pháp, đốc thúc hắn tu luyện, cũng không biết chiếm dụng bao nhiêu thời gian của ta, hại ta thiếu nhiều thời gian cùng đệ như vậy —” Lữ Thiên Vũ vừa nói vừa sờ, ngón tay đã kẹp lấy một đầu núm vú, “Vừa rồi bị tiểu tử thối kia cắt ngang, chúng ta tiếp tục đi…”

Tống Tử Như bị hắn sờ động tình, đã nhũn thành một bãi bám sát trên người hắn.

Lữ Thiên Vũ lần này không quên mở kết giới trước, nếu lại bị cắt ngang một lần nữa thì hắn sẽ không lên được mất.

“Huynh… Ưm… Huynh cái tên lão bất tu này… A…”

Áo choàng tơ lục của nam tử bị vén cao lên lộ ra cái mông cong vểnh, cái miệng nhỏ nhắn nơi khe mông đã sớm hé ra rụt lại vẻ cơ khát, “Chậc chậc, nhìn cái miệng nhỏ nhắn này của đệ xem, nước miếng đã chảy đầm đìa như thế rồi, rốt cuộc ai là lão bất tu.”

“Ưm a… Huynh, huynh nếu không cho nó ăn… Cẩn thận nó đi đánh dã thực…” Tống Tử Như cũng không chịu yếu thế.

“Đánh dã thực? Mỗi ngày có thịt heo lớn cho nó ăn, nó còn nuốt trôi dã thực? Được rồi, hôm nay phải cho ăn no một chút, cho ăn đến nỗi nó ăn không nổi nữa!” Túm một cái đùi thon dài kéo cao lên, làm cho côn th*t nhắm ngay huyệt khẩu, ‘sụt’ một tiếng, cả cái liền đâm vào hoàn toàn.

“A… Sâu quá…” Tống Tử Như vòng hai chân quanh eo Lữ Thiên Vũ, cả người nhẹ nhàng bám lên người hắn, “Trách không được… Ưm… Đồ đệ nói huynh vạn năm động dục… A…”

“Hừ, hắn bớt giễu cợt ta đi, hắn chưa chắc đã kém ta bao nhiêu đâu!” Bất mãn bạn lữ không đủ chuyên tâm, hắn xuất ra mười tám loại kỹ xảo, muốn cho y vì hắn mà điên cuồng!

Ta đã vì ngươi mà phát điên, cho nên ngươi cũng chỉ có thể nghĩ đến ta, nhìn ta, nhớ ta, yêu ta…