Hồ nước đường kính chưa tới mười trượng, nước trong suốt thấy đáy, hai chú cá bạc trong nước chơi đùa, xung quanh hồ nước là bụi cây cao đến nửa người, không ít loài thú tản mác bốn phía tới uống nước.

“Ném pháp bàn này vào trong nước!” Tào Phẩm ngồi dưới một gốc đại thụ, lấy từ trong nhẫn ra một pháp bàn màu trắng đưa cho Chung Kỳ Nguyên.

Nhìn đôi môi đã biến thành màu đen của Tào Phẩm, Chung Kỳ Nguyên không dám chần chờ lập tức ném pháp bàn vào trong nước.

Pháp bàn lặng im chìm xuống đáy hồ.

Không biết Tào Phẩm tác động gì, một luồng sáng trắng đột nhiên phóng mạnh lên từ hồ nước, một hồ nước giống hệt xuất hiện phía bên trái mấy chục thước, mà tiểu sơn ban đầu ở cách mấy chục thước kia lại xuất hiện tại chỗ này.

Hồ nước cùng tiểu sơn vậy mà thay đổi vị trí cho nhau!

“Được rồi!” Tào Phẩm kinh hô, thanh âm suy yếu.

Hai canh giờ sau, thương thế của Tào Phẩm đột nhiên chuyển biến xấu, trên người nổi một mảng hắc ban lớn, linh khí cũng bị hắc ban ăn mòn chậm rãi suy giảm. Tào Phẩm suy đoán, đối phương hẳn là tu sĩ độc ma kiêm tu, công kích của hắn không chỉ dùng ma khí xâm nhập cơ thể đối thủ, hơn nữa kịch độc cũng theo ma khí song song tiến nhập thân thể đối thủ.

Ngay cả Tào Phẩm thân thể cường hãn cũng không chống lại được ma khí cùng kịch độc song song ăn mòn, chưa đến hai canh giờ, linh khí của hắn đã bị ăn mòn gần phân nửa.

“‘Thâu thiên hoán nhật trận’ này là pháp trận tâm đắc của đại sư phụ ta, cho dù là nguyên anh tu sĩ cũng không qua nổi. Thiếu sót chính là pháp trận tiêu hao rất nhiều linh thạch, số linh thạch còn lại trên người chúng ta chỉ có thể duy trì được pháp trận trong khoảng ba ngày thôi.”

Tào Phẩm để Chung Kỳ Nguyên dìu hắn ngồi xuống bên bờ hồ nước, cười nói, “Chúng ta trong trận cùng ngoài trận hoàn toàn trái ngược, người ở ngoài trận nhìn thấy tất cả đều là cảnh sắc dùng chướng nhãn pháp (thủ thuật che mắt) hình thành, chúng ta nơi này là hồ, bọn họ thấy là núi, chúng ta nơi này là núi, bọn họ lại thấy là hồ, cho nên mới gọi là ‘thâu thiên hoán nhật’ (đổi trắng thay đen).”

Chung Kỳ Nguyên mới không quan tâm là thâu thiên hay hoán nhật, điều y quan tâm chính là thương thế của Tào Phẩm “Thời gian ba ngày huynh khôi phục nổi không?”

“Hô, nói thật ra chỉ có thể tốt lên phân nửa. Nếu như không trúng độc, hai ngày là ta có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hiện tại ma khí và độc khí cùng một chỗ, tình huống lại phức tạp hơn rất nhiều. May mà nơi này có một hồ nước, thủy nguyên khí rất có lợi cho chữa trị thân thể, dù không thể hoàn toàn khôi phục, đối với thân thể cũng trợ giúp rất nhiều.”

“Phân nửa?” Chung Kỳ Nguyên chau mày, vẻ mặt lo lắng.

“Yên tâm đi, phu quân của đệ khôi phục phân nửa đã rất mạnh rồi, chỉ cần không phải đụng tới nguyên anh tu sĩ như lần này, ta khẳng định có thể bảo vệ đệ chu toàn.” Tào Phẩm đối với năng lực bảo vệ vợ yêu của mình rất tự tin, đại sư phụ đã nói, an toàn của vợ yêu mãi mãi đặt ở vị trí thứ nhất.

Chung Kỳ Nguyên sợ lại gặp phải nguyên anh tu sĩ, địch nhân bày ra đại trận truy sát y như vậy, trước khi đắc thủ nhất định sẽ không chịu buông tha.

Vỗ vỗ mu bàn tay Chung Kỳ Nguyên, Tào Phẩm nói, “Đừng nghĩ nhiều, người tu tiên chúng ta thuận theo thiên thời, là phúc hay họa, hãy xem ý trời an bài đi!”

Chung Kỳ Nguyên bừng tỉnh, đúng vậy, nghĩ càng nhiều càng lo được mất, tâm tính đã thành trái với nguyên tắc tu tiên rồi!

“Vậy phiền Nguyên Nguyên giúp ta hộ pháp vài ngày!” Tào Phẩm nói xong bèn cởi xiêm y lộ ra thân thể trần trụi, lảo đảo bước vào hồ nước.

Nước không sâu lắm, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới ngực.

Tào Phẩm tay nắm pháp quyết, nhắm mắt khoanh chân nổi trong nước, chỉ lộ ra cái đầu.

Chốc lát sau, vô số hắc ti bị Tào Phẩm bức ra khỏi người. Những hắc ti sau khi bị đàm thủy hòa tan chỉ trong chỗ lát, cá bạc đang chơi đùa trong nước toàn bộ lật mình trắng bụng.

Độc chất thật là lợi hại!

Theo hắc ti bị bài ra ngày càng nhiều, hắc khí trên mặt Tào Phẩm cũng biến mất không ít, nhưng biểu tình thống khổ của Tào Phẩm ngày càng sâu, dường như đang chìm trong đau đớn vô tận.

Ma khí nhập thể đối với tu sĩ tu luyện chính đạo công pháp từ trước chính là ác mộng, trong quá trình bài ma khí ra khỏi cơ thể chỉ sơ ý một chút sẽ có thể bị ma khí đồng hóa, theo đà nhập ma.

Nhìn Tào Phẩm vẻ mặt thống khổ, Chung Kỳ Nguyên quyết định…

“Rầm” một tiếng nước truyền đến.

Tào Phẩm kinh ngạc vừa định mở mắt nhìn xem chuyện gì, một thân thể ướt đẫm trơn bóng đã dán sát vào, thanh âm như muỗi kêu “Không phải huynh nói thủy nguyên khí có thể giúp thân thể khôi phục sao? Ta là thủy linh căn, vừa vặn có thể giúp huynh ngưng tụ thủy linh khí.” Giống như gánh nặng bất kham mà thở nhẹ một tiếng “…Song tu đi!” (tèn tèn ten =))~ phần các bạn chẻ nhễu nước miếng chờ mong =))~)

“Nguyên Nguyên đệ –––” nói giỡn, thân thể hắn hiện còn ma khí sót lại, hắn sao dám cùng Nguyên Nguyên song tu, Nguyên Nguyên không giống với hắn, tu tập chính là đạo môn công pháp chính thống, công pháp loại này ở trước ma khí chống cự yếu nhất.

“Nguyên Nguyên đừng xằng bậy!” Tào Phẩm muốn đẩy người dính trên người ra.

Chết tiệt! Hắn không muốn làm Liễu Hạ Huệ đâu, vợ yêu đã cởi hết, hắn còn phải kìm nén đẩy ra –––

Còn nữa, tiểu Nguyên Nguyên đệ có thể đừng lộn xộn nữa được không…

Đáp lại Tào Phẩm chính là đôi môi mỏng lạnh lẽo.

Đầu lưỡi bướng bỉnh xuôi theo khe hở trên môi trượt vào, lại như chim sợ cành cong lui ngược về.

Tào Phẩm sao chịu được khiêu khích chết người như vậy, giữ lấy sau đầu Chung Kỳ Nguyên không cho y né tránh, hung hăng hôn lại.

Nước hồ lạnh buốt bỗng chốc trở nên nóng cháy!

Lượng lớn thủy nguyên khí màu lam cấp tốc tụ lại phía trên hồ nước, hình thành một đám mây thật lớn, giữa đám mây mưa như trút nước dội xuống.

Hai người trong màn mưa xối xả hoàn toàn không coi mưa to ra gì, còn đang đem đầu lưỡi trở thành đường quả mỹ vị nhất, mút rất chi nồng nhiệt, nước bọt không nuốt kịp xuôi theo khóe miệng lướt qua cằm nhỏ giọt trên mặt nước…

Dưới gột rửa của mưa to, hắc khí trên người Tào Phẩm biến mất tốc độ nhanh hơn rất nhiều, hắc ban cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được giảm nhỏ.

Tiếc là, Chung Kỳ Nguyên hiện tại đã không còn tâm tư đi quan tâm mấy chuyện này, y càng quan tâm côn th*t nóng bỏng trong tay lúc nào có thể đi vào thân thể mình.

Thân thể đã hưởng qua tư vị tình dục, y biết thế nào mới có thể có được hoan lạc lớn nhất.

“Nguyên Nguyên, buông tay ––– a, như vậy không được –––” Tào Phẩm bị dọa đến tim cũng muốn nhảy ra ngoài, bạn lữ cầm cự đại của hắn, đã định ngồi lên. Tiểu huyệt chưa mở rộng, sao có khả năng dung nạp cự đại của hắn!

Xong! Tào Phẩm kêu rên trong lòng. Chủ động nhiệt tình của Nguyên Nguyên chính là độc dược trí mạng nhất, so với độc của ma tu chó má kia còn lợi hại hơn, độc của ma tu còn có thể vận công bài ra, độc của cái tên gọi Chung Kỳ Nguyên này căn bản không có giải dược, hơn nữa, độc tính còn chuyên biệt khắc chế hắn…