Edit: Đầm♥Cơ Tôi trầm mặc hồi lâu, sau đó nói với anh:

“Chú đã hơn 20 tuổi rồi, không phải là một đứa bé nữa. Những lời này cháu không nên nói với chú, nhưng mà. . . . . .”

Tôi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà cháu không nói thì ai tới quản chú đây?”

Mạnh Khung nhắm mắt lại, xối sạch bọt trên đầu, nói: “Cháu nói đi, chú nguyện ý để cháu quản chú.”

“Chớ lắm mồm.” Tôi cau mày liếc anh một cái, nói,”Thế mà lại chạy đi đánh nhau với người ta, chú nói, hắn ta trêu chọc chú cái gì?”

Mạnh Khung không lên tiếng, tôi cứ chờ anh nói, sau đó anh bị tôi ép hỏi nóng nảy, xoay người, nhỏ giọng nói với tôi:

“Bởi vì chú hận hắn ta.”

Lúc nói lời này, vẻ mặt của anh vừa đau lòng lại uất ức, giống như đánh người nọ cũng không đủ để bình ổn lửa giận trong anh. Mạnh Khung như vậy khiến tôi không còn lời nào để nói. Bản thân anh là một người đàn ông thực tế lại dịu dàng, nếu như có người có thể khiến anh hận, vậy nói rõ người nọ không phải là thứ gì tốt.

Tất cả mọi người cảm thấy anh gây đại họa, lúc này tôi không đứng ở bên anh, thì ai đứng đây?

Vì vậy tôi không khiển trách anh nữa, cầm khăn lông ướt chà lưng cho anh.

Mạnh Khung đưa lưng về phía tôi, rất dịu ngoan.

Tôi rất ngạc nhiên muốn biết người đàn ông bị Mạnh Khung đánh đó là ai, tôi không biết một người đàn ông thế nào mới có thể khiến Mạnh Khung ghi hận, quan trọng nhất là, người nọ còn có địa vị rất cao, sao lại có liên quan tới Mạnh Khung?

Trương Mông càng vì chuyện này sứt đầu mẻ trán, Mạnh Khung mặc dù được thả ra, nhưng nguời bị đánh lại không buông tha. Trương Mông vốn muốn tôi mang theo chút trái cây đi thăm hắn, nhưng người nhà của hắn lại từ chối. Nghe nói chuyện này, Trương Mông vội vàng chạy tới bệnh viện, đứng bên ngoài nửa giờ với tôi cũng không ai mở cửa.

Trương Mông cười khổ một tiếng, nói: “Cha nhóc thật có thể gây chuyện, đáng ghét, nếu không hay là nhóc gọi anh ta tới cửa tạ tội đi.”

Tôi nói: “Không, hắn ta muốn gặp thì gặp không muốn gặp thì thôi, còn có thể làm gì tôi?”

Chuyện này cuối cùng vẫn không giải quyết được gì, không ai đòi tiền chữa bệnh, tôi còn tưởng rằng ngày sau còn có bao nhiêu nguy hiểm chờ tôi và Mạnh Khung. Ai ngờ không có gì cả, không ai tìm chuyện cũng không có người trả đũa. Hình như trong chỗ tối đã có người sắp xếp tất cả, sau sóng gió, cuộc sống còn phải tiếp tục.

Lúc tôi sắp quên chuyện này thì lại sắp đến ngày đi học.

Trương Mông mời người mở ra một khối Phỉ Thúy lớn nhất, vốn không có báo hy vọng, nhưng vừa mở ra liền phát hiện lớp đá phía ngoài cùng mỏng giống như giấy, đá bên trong lại vô cùng tốt, màu sắc đậm, dường như không có tỳ vết nào. Trương Mông bỏ ra nhiều tiền mời người điêu khắc, còn chưa thành hình đã bị người mua đi rồi.

Tôi đã thấy hòn đá kia, hình dáng rất rõ ràng, Trương Mông nói y muốn điêu khắc thành nhìn Bán Bích Giang Sơn.

So với giang sơn của y, tôi càng quan tâm khối đá này có thể bán bao nhiêu tiền hơn. Trương Mông nói người nọ nguyện ý ra 50 vạn, nhưng nộp thuế phải nhức đầu một hồi.

Tôi có chút thất vọng. Ngày sau thị trường phỉ thúy tăng gấp bội, một khối Phỉ Thúy tốt lại lớn như vậy ít nhất phải trăm vạn, nếu có thể để một thời gian nữa là sẽ có giá tốt hơn. Nhưng Trương Mông đã bán đi rồi, nói điều này cũng vô dụng.

Trương Mông chuyển tiền vào trong thẻ của tôi, khi đó còn không có tiền góp, muốn mua cửa hàng phải trả một lần toàn bộ. Tôi nhìn thẻ cảm thấy chưa đủ, lại mượn Trương Mông chút tiền. Trương Mông lại chuyển tiền vào thẻ cho tôi rất nhanh, nói không cần trả, xem như ứng trước lương cho những tháng sau. Tôi nói cảm ơn, suy nghĩ một chút, hỏi:

“Chú Trương, chú có biết người ba tôi đánh tên gì không?”

Trương Mông đang bề bộn, nói rất qua loa: “Không biết, tốt lắm tốt lắm, tôi cúp.”

Ngày trở lại trường có rất nhiều người, Mạnh Khung theo tôi cùng nhau chen lên xe điện ngầm. Khi đó tuyến xe điện ngầm đã lưu thông, lên xe là có thể trực tiếp tới trường học. Cổng xe điện ngầm đối diện chung cư của Mạnh Khung, bởi vì giao thông thuận lợi, phòng ở của Mạnh Khung đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng tăng giá. Có người liên lạc với Mạnh Khung, hỏi anh có muốn bán nhà hay không. Tôi nói với Mạnh Khung: “Đừng bán, chờ cháu tốt nghiệp rồi hãy tính.”

Mạnh Khung liền không đề cập chuyện này nữa.

Vừa đến trường học, bạn cùng phòng liền nói cho tôi biết: “Trần Khải Minh, thầy hướng dẫn bảo cậu có thời gian thì đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”

Tôi sửng sốt một chút, gật đầu một cái, không vội đi ngay mà mang Mạnh Khung đi ăn cơm trước, lại tiễn anh về mới đi tìm thầy hướng dẫn.

Lúc đến thời gian có chút không thích hợp. thầy hướng dẫn của chúng tôi là nghiên cứu sinh, bây giờ còn đang đi học, tôi chỉ có thể đến dãy phòng của nghiên cứu sinh đứng chờ. Thầy hướng dẫn đi học đến mười hai giờ trưa mới về, nhìn thấy tôi liền trực tiếp dẫn tôi tới phòng ăn, chuẩn bị vừa mời tôi ăn cơm vừa nói.

Ăn được gần no rồi, thầy hướng dẫn mới lau miệng, nói:

“Khải Minh, em có muốn nghiên cứu không?”

Tôi ừ một tiếng.

Anh nói: “Vậy cũng tốt, tôi và em nói chuyện bảo vệ một chút đi. . . . . .”

Ngày đó thầy hướng dẫn nói với tôi rất nhiều chuyện, thầy nói năm thứ nhất đại học lo lắng tôi còn nhỏ tuổi, không thích ứng được với cuộc sống đại học. Không ngờ thành tích của tôi lại tốt vô cùng, mỗi môn đều đạt điểm A. Thành tích như vậy vẫn kéo dài đến năm thứ hai đại học, môn số học của tôi được một con B, thầy hướng dẫn rất sợ tôi không chịu nổi, sau lại phát hiện kết quả tôi vẫn như cũ, thầy mới yên tâm.

Thầy nói tôi có dũng khí đối mặt với thử thách khó khăn, những thử thách khó khăn đó có nhiều người dù lớn tuổi hơn tôi cũng không thể thừa nhận.

Nghe lời của thầy, tôi chỉ có thể cười khổ. Trên thực tế tôi lớn hơn bạn học cùng lớp nhiều, gặp phải thử thách khó khăn lại càng nhiều hơn, mà cuộc sống vẫn phải luôn tiếp tục, thay vì oán trách, còn không bằng tha thứ bỏ qua.

Vì vậy cứ như thế không giải thích được, danh ngạch bảo vệ nghiên cứu liền rơi xuống đầu của tôi.

2h chiều, tôi liền ra khỏi cổng trường, đi dọc theo con đường tương đối phồn hoa tìm xem có cửa hàng nào bán hay không. Phòng ốc gần trường học quá đắt, tôi đi hai con đường cũng không tìm được nơi thích hợp.

Cuối cùng ngừng lại ở một nhà tiệm ăn buôn bán tương đối lạnh tanh, khu vực nơi đó cũng không tồi, nhưng thực phẩm làm rất không sạch sẽ, sinh viên bình thường không muốn tới nơi này ăn cơm. Ông chủ cứ oán trách với tôi đã mấy tháng nay ông không có thu được đồng tiền lời nào rồi.

Tôi dừng một chút, dùng giọng thương lượng nói với ông ta:

“Vậy tại sao chú không bán tiệm này cho tôi.”

Lắp đặt thiết bị cho cửa hàng tốn gần hai tháng, tôi lại dựng một gian phòng nhỏ trong góc khuất, chỉ để một cái giường ngủ, nghĩ nếu Mạnh Khung mệt mỏi còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Chuyện mua cửa hàng tôi không nói với Mạnh Khung, chờ tất cả đều chuẩn bị xong, tôi mới dẫn anh tới nơi này.

Tôi nói: “Mạnh Khung, không phải chú muốn mở tiệm bánh gần trường học của cháu sao?”

Mạnh Khung kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nói: “Cái này cho chú.”

Vì vậy Mạnh Khung đem mọi thứ trong nhà trong cửa hàng thuê đến tiệm này. Tiệm rất nhỏ, đồ bày đầy mặt đất. Tôi có chút khó chịu, cảm thấy chỗ này quá nhỏ rồi. Nhưng mà chỉ một tiệm nhỏ như vậy, tôi còn phải mượn không ít tiền, những chuyện khác. . . . . . Sau này hãy nói thôi.

Mạnh Khung thì lại rất vui mừng, anh nói chỉ cần có thể cách tôi gần một chút, là được.

Tâm tình vui mừng của anh cũng ảnh hưởng đến tôi, đêm hôm đó tôi không trở về trường học, ở cửa hàng bánh giúp Mạnh Khung dọn dẹp. Lau sàn nhà ba lần, lại thu dọn một chút, buổi tối hai chúng tôi nằm trên giường đôi ngủ.

Mạnh Khung vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn, anh càng không ngừng hôn trán tôi. Tôi bị anh trêu chọc cứng lên, anh liền với tay dò vào trong quần của tôi, chẳng được bao lâu liền chui vào trong chăn, cúi đầu dùng miệng giúp tôi lấy ra.

Nơi này không có thuốc bôi trơn cho nên tôi không đụng vào phía sau anh mà chỉ cọ giữa hai đùi anh. Mỗi khi đỉnh đụng phải hậu huyệt của Mạnh Khung thì anh sẽ che miệng thật chặt, chỉ sợ âm thanh quá lớn sẽ bị người bên ngoài nghe. Tôi từ phía sau đỉnh lấy anh, Mạnh Khung dường như sắp ngã xuống dưới giường. Vì vậy tôi phải giữ thật chặt hông của anh, hung ác mà thô bạo kéo anh về phía bụng mình.

Nhờ ánh trăng nhìn đường cong sau lưng anh, tôi nhịn không được cắn mạnh một cái lên bả vai anh.

“. . . . . . !”

Mạnh Khung rên rỉ dồn dập thở, tôi dùng ngón tay sờ nếp uốn phía sau anh, dùng đỉnh ướt át chà xát nơi cứ luôn đóng mở đó.

Mạnh Khung nghiêng đầu sang chỗ khác, mắt đều ướt át. Ánh mắt thuận theo cùng thấp thỏm đó khiến bụng tôi tê rần, ngón tay trượt xuống phía dưới nắm lấy hạ thể của anh, dịch bắn ra làm ướt nhẹp phía dưới của Mạnh Khung, bao gồm cả miệng huyệt.

Mạnh Khung ý bảo tôi có thể đi vào, nhưng tôi vẫn do dự. Ngày hôm trước tôi mới đi vào, chỗ này vốn không phải dành để làm sự việc này, đi vào quá thường xuyên có thể mang đến tổn thương cho Mạnh Khung.

Tôi dùng khăn lông lau người cho Mạnh Khung, sau đó nằm ngủ cùng anh. Anh hỏi tôi:

“Tiệm này là thuê sao?”

Tôi nói: “Mua.”

Vì vậy Mạnh Khung không nói nữa, thật lâu sau mới nói: “Mượn tiền Trương Mông?”

“Ừ.”

Mạnh Khung nói: “Chú cho thuê quán bên kia, mỗi tháng có thể kiếm được mấy ngàn, cháu trả lại cho anh ta đi.”

Tôi nói: “Tốt.”

Mạnh Khung thân mật hôn tôi, tôi sờ hạ thể nửa cứng của anh, hỏi anh có muốn tiết ra không. Anh lắc đầu một cái, nói quá mệt mỏi, chỉ muốn trò chuyện cùng tôi.

Tôi ừ một tiếng, nghe anh nói.

Mạnh Khung nói: “Chú nói, cháu đừng tức giận.”

Tôi nói: “Chú nói đi. Cháu đã giận chú lúc nào đâu?”

“Chú muốn cho.” Mạnh Khung thở phào nhẹ nhõm, chần chờ một chút, nói: ” cho Lý Diệp Hà thuê quán. Cháu còn nhớ rõ cô ấy không?”

Vừa nghe đến cái tên ‘ Lý Diệp Hà ’ này, tôi có chút mê mang, nói: “Không nhớ rõ.”

“Chính là đồng hương của chú.” Mạnh Khung nói, “Nữ, rất đen rất gầy, từng ở nhà chúng ta một ngày.”

Tôi nhớ ra rồi, nhìn anh hỏi: “Tại sao lại cho cô ta thuê?”

“Cô ấy. . . . . . Không phải là người quen sao, chú cũng không tiện từ chối, không biết tại sao cô ấy lại biết chú muốn cho thuê quán.” Mạnh Khung nhìn tôi một cái, hỏi, “Không giận chứ?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt.” Mạnh Khung nói, “Còn chưa cho thuê đâu, cháu không muốn cho cô ấy thuê cũng không sao.”

“Không có việc gì.” Anh để ý khiến tôi lại càng không để ý, cho ai thuê cũng như nhau, người quen còn có thể giữ gìn quán hơn. Tôi cầm tay của anh, thả cánh tay vào trong chăn, nhắm mắt lại, nói: “Ngủ đi.”

Về sau mỗi tuần vừa đến thứ sáu tôi liền chạy tới quán Mạnh Khung, quét dọn một tuần lễ liền khai trương. Ngày thứ nhất mua một tặng một, Mạnh Khung làm bánh ngọt ăn ngon hơn nữa không quá đắt, làm sạch hơn quán bên cạnh, cộng thêm sinh viên tương đối hiếu kỳ với quán mới mở, cho nên rất nhanh hấp dẫn không ít người. Mạnh Khung vội quá mức, chỉ mình bánh gato đã bán hơn 100 cái, buôn bán quả thật rất tốt. Hơn tám giờ bánh trong quán vẫn nhiều, buổi trưa tôi đến dường như đã gần hết.

Buổi tối Mạnh Khung đóng cửa, mang theo một hộp đồ ăn vặt đi tới trường tôi. Tôi dẫn anh đến phòng ăn ăn cơm, sau đó ngồi trên bậc thang vừa nói chuyện phiếm vừa ăn.

Những năm này Mạnh Khung học được không ít tay nghề, làm thứ gì cũng ăn ngon, thậm chí anh còn học được cách làm toffee, thêm chút đậu phộng là có thể đem bán. Tôi thật ra không thích đồ ăn vặt ngọt như vậy, nhưng vì là Mạnh Khung làm, cho nên cũng thích theo.

“Chú muốn thuê người làm.” Mạnh Khung nói, “Vừa làm vừa tính tiền vội trở tay không kịp, phải gọi thêm mấy người đến giúp bưng bê.”

“Tốt.” Tôi hỏi anh tiền lời hôm nay, rất giật mình, Mạnh Khung cười cười, nói, “Bởi vì là ngày đầu tiên mà.”

Nhưng những ngày sau tiệm anh buôn bán cũng không hề giảm sút, sinh viên mua bánh ngọt sinh nhật cũng đặt từ chỗ của anh. Mạnh Khung còn đặc biệt chăm sóc sinh viên trường tôi, nếu có thể đưa thẻ học sinh ra, anh sẽ bớt tám phần trăm.

Có người rất tò mò hỏi tại sao chỉ có trường đại học X được giảm giá, Mạnh Khung sẽ nói:

“Bởi vì người tôi yêu cũng học ở trường đó.”