-Thập Tam Phủ-

"Vương gia, ăn cơm ạ."

Nam nhân nghe được bên tai truyền đến thanh âm sợ hãi, không nhịn được phất tay một cái:

"Cút."

Những lời như thế Yên Hà tuyệt không ngoài dự tính của Yên Hà sẽ nghe được, trước kia nghe không quen, hiện tại phát hiện chỉ cần không nghiêm túc nghe là được.

Hắn dường như từ sau khi buổi sáng đùa giỡn với nàng, dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, động cũng không động qua không hề nhúc nhích.

Phụ thân nói người sử dụng trí nhớ óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực thì có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng suy nghĩ đầu óc mà bị suy nhược thì cần phải có một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.

Nàng quyết định nhất định phải làm cho hắn ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc.

Yên Hà cầm món cháo thịt nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng đến bên cạnh Mạc Nhược Băng, sau đó dùng thìa múc một miếng, cũng thổi cho nguội.

Trong lúc này, hắn ngay cả đầu cũng không có hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như không khí.

Như vậy tốt hơn.

"Tới đây nào, ngươi cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." - Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội không thích ăn cơm của mình, ôn nhu nói.

Chỉ thấy hắn giống như đang rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào.

Bút trong tay chưa hề dừng lại, thìa đưa lên miệng cũng không hề dừng lại.

Vốn định đi vào, Tuyền Nương vừa nhìn thấy, lập tức dừng bước, khiến cho bọn nha hoàn đi theo phía sau bà thiếu chút nữa té bổ nhào vào người bà.

"Tuyền Nương, sao vậy?" - Tiểu Châu vội vàng bảo vệ cái mâm trong tay, tránh cho thức ăn nghiêng ngã.

"Suỵt! Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"

"Dạ?"

"Người đang giận ta hay vương phi?" - Yên Hà lại nói.

"Nàng ấy vẫn chưa về? " - Hắn lại ngẩng đầu lên nói.

"Chưa... Vương phi đi từ xế chiều tới giờ đã về đâu " - Yên Hà nhún vai.

"Rốt cuộc nàng ấy có thể đi đâu chứ?" 

Nửa tháng sau, trên quan đạo hai con tuấn mã chạy gấp. Đột nhiên một tiếng thét dài, ngựa dừng lại ở một đầu đường, dừng lại hồi lâu.

Một con ngựa trong đó, đột nhiên quay đầu ngựa lại, hướng đường hẻm hai bên vách đá xa xa mà đi, một con ngựa khác theo sát ở phía sau.

Lại đi đến sơn cốc này, cảnh sắc như trước. Hắc đồng tựa hồ đang tìm cái gì, vây quanh sơn cốc u tĩnh liếc mắt một cái, thẳng đến khi xác định sơn cốc cũng không những người khác.

Đáy mắt xẹt qua một chút phức tạp, đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc đồng rồi đột nhiên mở to, xoay người xuống ngựa, chậm rãi hướng đến tảng đá đó nơi dòng suối nhỏ.

Một cái tay tuyết trắng mềm mại nằm ở ven dòng suối, theo nước suối róc rách mà đung đưa, thân hình cao lớn đi đến sau tảng đá.

Khi nhìn bóng dáng nằm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú biến động, sững sờ đứng nhìn, thẳng đến khi nữ tử ở phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi, mới làm hắn đột nhiên hoàn hồn lại.

Thân mình cao lớn ngồi xổm xuống, bàn tay to chạm đến thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng của nàng, ngực chặt cứng đến khó có thể hô hấp. 

Ngón tay khẽ run di tới dưới mũi nàng, một cỗ hô hấp như có như không, làm thân mình cao lớn đột nhiên chấn động, hai tay đồng thời nhanh chóng ôm lấy nàng. 

Vội vàng từ trong áo lấy ra tục mệnh đan đút nàng ăn vào, bàn tay to từ phía sau nàng vận khí. 

Thẳng đến khi người trong lòng khí tức tương đối ổn định, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.