Chị không bị làm sao, vậy thì tôi cũng chẳng dùng dằng ở đây làm gì nữa. Tôi nói: “Cảnh sát Lưu, em còn có chút việc, em đi trước đây.”

Lưu Dĩnh chẳng hiểu tôi định giở trò gì nữa, tôi quay ra làm cái mặt hề với chị ta rồi rời khỏi sở cảnh sát. Mụ nha đầu này chắc phải bực mình lắm đây, nhưng đâu có vấn đề gì, tôi còn phải đi xem tình hình chị tôi thế nào đã.

Vừa ra đến cửa tôi nhìn thấy trước có một dáng người trông rất quen, hoá ra là chị. Tôi sung sướng định chạy lên phía trước hỏi chuyện chị thì bỗng thấy một người đàn ông đi bên chị, cả hai đều cúi gằm mặt bước đi, chẳng ai nói với ai lời nào.

Tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau họ từ xa, khi hai người rẽ sang ngã tư tôi nhìn thấy mặt người đàn ông đi cạnh chị, trông quen quen, và tôi chợt nhớ ra đó chính là bạn trai chị, tôi đã nhìn thấy anh ấy trên tấm ảnh ở bàn làm việc của chị.

Tôi thấy trong lòng trào dâng một nỗi tủi thân, bọn bằng tuổi tôi trong thị trấn, đứa nào có chị gái chưa lấy chồng thì tự hào lắm vì chốc chốc lại kiếm được một món hời lớn từ anh rể tương lai, còn anh rể tôi thì chẳng biết đến sự tồn tại của ông em vợ tiềm năng này.

Họ vẫn im lặng một cách kỳ lạ, tôi nhớ lại hôm đó chị đã kể với tôi món tiền hỗ trợ đầu tiên trong hoạt động từ thiện của chị là do công ty bạn trai chị ủng hộ. Xảy ra sự việc lớn này chắc anh ấy cũng phải chịu rất nhiều áp lực nhưng chẳng lẽ người đnà ông này lại định đổ trách nhiệm với những sai lầm ấy lên đầu chị tôi sao?

Lại qua một con phố nữa, họ dừng lại, nhìn nhau nhưng vẫn không nói một lời, bỗng người đàn ông quay đầu bỏ đi về phía trái con đường.

Tôi đã đến rất gần phía sau chị, thấy chị tôi như một kẻ mất hồn, tôi thấy lòng mình xót xa, ông anh rể không xứng đáng này lại nỡ đối xử với chị của Trương Tiểu Cường như thế ư?

Và tôi chạy đuổi theo hướng của anh chàng kia, chạy đến gần anh ta tôi lớn tiếng gọi: “Này!” Anh ta vẫn bước tiếp không hề có phản ứng gì.

Tôi đuổi đến tận nơi, vỗ vỗ sau lưng, anh ta giật mình quay lại, đây là lần đầu tiên tôi tiếp cận gần với anh ta thế này. Đó là một khuôn mặt điển trai, khí chất nho nhã, nếu như lúc bình thường chắc chắn tôi sẽ cảm thấy vô cùng tự hào về ông anh rể này, nhưng hôm nay tôi chỉ cảm thấy một cảm giác đáng ghét không biết diễn tả thế nào. Trông bộ dạng anh ta thật thảm hại, tôi không kìm nén nổi sự phẫn nộ của mình bèn cho anh ta một cú đấm giữa mặt, bị tôi tấn công mạnh quá anh ta suýt ngã ngửa. Tôi lại ra một đòn nữa nhưng anh ta kịp thời né tránh, tôi ra một đòn tiếp theo, anh ta không thèm tránh nữa mà trả lời tôi bằng một cú giáng trời, dường như anh ta muốn trút hết cơn thịnh nộ lên tôi không bằng, dần dần tôi không chống đỡ lại nổi anh ta.

Tôi âm thầm than thở, tôi vốn nghĩ tên tiểu tử trông nho nhã thế này chắc không biết đánh nhau hoặc nếu có biết đánh thì lúc này cũng đang bị nỗi dày vò trong lòng làm cho rã rời nên không thể lấy tôi ra đánh túi bụi như trút đau khổ thế này. Nhưng tôi đã coi nhẹ con người khi thoái trào thường có hai trạng thái, một loại tay đánh miệng chửi, một loại lồng lộn lên như sư tử, mà rõ ràng tôi đã gặp phải loại thứ hai.

Thêm vài chiêu nữa, tôi đã sơ hở bị hắn đánh ngã, tôi lăn trên mặt đất để tránh đòn, hắn vẫn không tha cho tôi. Mặc dù chẳng còn sức lực đâu mà đuổi đánh tôi nữa.

Cuộc sống hiện đại ngày nay thật nhiều áp lực nên cần tìm một số việc khác để xả ra, đánh người chính là một phương pháp giải toả hiệu quả, vì bạn có thể chuyển tất tật những áp lực của mình sang kẻ bị đánh.

Tôi gượng được dậy đang định bỏ chạy thì nhìn thấy Tiểu Hân đã đến chỗ chúng tôi từ lúc nào, anh ta nhìn thấy Tiểu Hân nên không còn ra tay nữa mà cứ đứng như trời trồng ở đó.

Tiểu Hân nói: “Tần Hạo Vĩ, em biết trong lòng anh có nhiều chuyện không hài lòng, đúng vậy, anh đã luôn nhắc nhở em phải cẩn thận với công ty xây dựng đó, nhưng em lại vộI vã cuốn vào cuộc. Em biết anh đã phải gánh chịu nhiều áp lực, chuyện xảy ra lần này cũng ảnh hưởng nhiều đến hình ảnh công ty anh, nhưng cái giá em phải trả cũng đâu có nhỏ? Công ty bố em cũng vì thế mà uy tín bị lung lay, còn em thì phải gánh chịu sự hổ thẹn trước anh.”

Tiểu Hân cúi gằm mặt nói trong đau khổ: “Anh chịu nhiều thiệt thòi, nhiều áp lực như thế sao anh không trực tiếp nói với em mà lại đến đây trút giận lên bạn em?”

Chị ngẩng lên nói với Tần Hạo Vĩ: “Chúng ta chia tay đi!”

Tay Tần Hạo Vĩ này vẫn nhất định không hé răng nói một lời, tôi nhìn thấy nỗi đau khổ dày vò trên khuôn mặt anh ta, nhưng nỗi khổ và day dứt trong lòng tôi nào có kém gì. Tôi biết mình đã gây hoạ, thực ra căng thẳng giữa Tiểu Hân và anh ta không nghiêm trọng như tôi tưởng, có lẽ chỉ cần bình tĩnh lại một chút là mọi việc sẽ ổn cả, vậy mà tôi lại tưởng mình thông thái lắm xông vào đánh người ta, không ngờ làm mọi chuyện rối tung lên thế này.

Tần Hạo Vĩ không hề giải thích, chỉ lặng lẽ bỏ đi, tôi rất muốn kéo anh ta lại và nói: “Anh đúng là một thằng ngốc, chị ấy chỉ muốn anh làm lành thôi, anh không thể bỏ đi như thế được!” nhưng tôi lại không mở mồm ra nổi, cứ đứng nhìn anh ta thất thểu bỏ đi như một con gà chọi thua trận.

Nước mắt Tiểu Hân rơi lã chã, chị ấy quay người bỏ đi, chỉ có điều lần rời đi này càng tuyệt vọng hơn.

Tôi cứ lặng lẽ theo gót chị, bỗng chị dừng bước nói: “Trương Tiểu Cường, chị muốn yên tĩnh một mình, em đừng theo chị nữa.”

Ai cũng tưởng rằng mình là một chuyên gia pha rượu, đều muốn đem mọi hương vị ngon ngọt của cuộc sống này lắc thành một ly cốc tai thật ngon, nhưng đến cuối cùng bạn mớI phát hiện ra rằng thứ mình lắc nên chỉ là một ly rượu đắng.