Editor: Meng

Tề Trăn về đến nhà, nằm ngửa lên cái sô pha rối tung bừa bộn của mình, anh ta nhìn thấy mấy cái bình rượu rỗng, và đồ ăn chưa ăn hết trên bàn. Tròng mắt anh ta hơi chuyển động, hoảng hốt nhớ tới việc dì giúp việc trong nhà vừa xin nghỉ.

Anh ta đứng lên đi về phía thư phòng của mình, bên trên chất đống một vài thứ lung tung lộn xộn, trên mặt bàn là mấy tờ tư liệu của Lý Diễm, còn bên cạnh là một là thư tay đã bị phong ấn, đây là bức thư phải chuyển cho Lục Liễm Ninh, đến từ Tống Nguyễn.

Một tháng trước Tống Nguyễn hồng mắt đi tìm anh ta, đưa cho anh ta một bức thư, bảo anh chuyển đến cho Lục Liễm Ninh. Bức thư này dĩ nhiên chưa vào tay Lục Liễm Ninh, đã nằm trong thư phòng của Tề Trăn hơn một tháng, bên trên đã đóng một lớp bụi mỏng.

Tề Trăn không quan tâm lắm mà mở thư ra xem, những dòng chữ tinh tế đoan chính lọt vào tầm mắt anh ta "Lục tiên sinh đáng quý, em là Tống Nguyễn, thật có lỗi khi làm phiền đến anh......" Tề Trăn đợc lướt qua một lần, đôi mắt dừng ở mấy chữ mấu chốt "Tưởng niệm" "Khó quên" rồi không kiên nhẫn mà lướt qua.

Tống Nguyễn này cứ như một trang giấy trắng, hiểu chuyện quá mức.

Khuôn mặt nhìn cũng rất ngoan ngoãn, hơn nữa trong nhà rất có tiền, tính cách cũng tương đối dễ khống chế, Tề Trăn nghĩ như vậy xong thì tiện tay ném lá thư kia lên bàn, nhưng lá thư đụng vào cạch bàn phát ra một tiếng động nhỏ, rồi rớt xuống đất.

Tề Trăn cũng lười lại gần khom eo nhặt lên, tầm mắt anh ta lại rơi xuống tấm ảnh chụp trên bàn, là anh chụp chung của anh ta và Lục Liễm Ninh lúc còn học cấp ba.

Khi đó Lục Liễm Ninh vẫn còn giữ lại cảm giác ngây ngô của một thiếu niên, cho dù sắc mặt rất lạnh lùng, trông có vẻ không muốn chụp ảnh cùng anh ta lắm, nhưng vì Tề Trăn yêu cầu, nên cuối cùng Lục Liễm Ninh vẫn đứng trước máy ảnh.

Tề Trăn đứng bên cạnh cười ôm lấy bờ vai của cậu ta.

Tề Trăn nửa híp mắt ngả người ra ghế, di động lại đột ngột reo vang.

Là cuộc gọi từ một Omega, vừa mới thu vào được vài ngày, có hơi chán.

Anh ta ấn tắt cuộc gọi, ngay sau đó bên kia lại gửi tin nhắn tới.

"Sao lại không để ý đến em vậy? Em đã làm gì sai rồi hả?" Đằng sau còn đình kèm mấy icon khóc lóc.

"Em xin lỗi, xin lỗi mà, xin chủ nhân hãy phạt em đi."

"Rất muốn gặp anh, huhuhu."

"......" Mấy tin nhắn tiếp theo Tề Trăn cũng không thèm xem cái nào, đã thẳng tay chặn số điện thoại.

Anh ta có hơi bực bội khép hai mắt lại, cảm thấy cực kỳ cô đơn, cảm giác này thật sự làm cho người ta rất đau khổ, không giống như Lục Liễm Ninh, lúc này có lẽ cậu ta đang ôm Beta nhà mình đi ngủ rồi.

...

Lúc này Lục Liễm Ninh đang nằm trên giường, nhìn Lý Diễm nhắm hai mắt, hô hấp lại không ổn định cho lắm, hơi có bộ dáng tinh thần bất ổn.

Cậu ta ghé người lại gần dùng giọng nói rất khẽ: "Sao thế? Không ngủ được à?"

Lý Diễm không đáp lại, anh cảm giác được Lục Liễm Ninh đang ghé người vào sát bên mình, mùi pheromone trên người cậu ta làm cho cơ thể Lý Diễm dễ chịu hơn một ít.

Đối với loại phản ứng tự nhiên của cơ thể này nỗi bi ai trong lòng Lý Diễm càng trở nên nặng nề hơn nữa.

Khoảng bảy tháng rưỡi thai kỳ, Lý Diễm lần đầu trải nghiệm cảm giác tự sát tại nhà.

Đứa nhỏ trong bụng anh đang dần lớn lên, thỉnh thoảng còn đá vào bụng Lý Diễm, đến cả việc xoay người mỗi đêm của anh cũng trở nên khó khăn, sắc mặt rất kém, trông anh như thể đã bị đứa con trong bụng hút hết sức sống.

Hôm đó cũng là một hôm Lý Diễm mất ngủ, gần đây anh rất hay mất ngủ, mỗi đêm đều không có cách nào ngủ ngon, đôi lúc anh chỉ nhắm mắt để lừa Lục Liễm Ninh, nhưng việc cả tinh thần và thể xác của anh đều kiệt quệ lại thể hiện khá rõ.

Lục Liễm Ninh đẩy cửa tiến vào, ngồi ở mép giường nhìn anh, sau đó hỏi: "Có chỗ không thoải mái sao?"

Cậu ta lại thử phóng thích một ít pheromone có tác dụng trấn an, nhưng không ngờ vừa phóng ra, Lý Diễm đã lập tức mở to đôi mắt đang khép hờ.

"Nồng quá không ngủ được."

Lục Liễm Ninh sửng sốt trong một chớp mắt, bộ dáng nghe không hiểu lắm: "Cái gì cơ?"

Đôi mắt Lý Diễm rất sáng, rất có hồn, anh lặp lại từng chữ rõ ràng với Lục Liễm Ninh: "Mùi pheromone của cậu, nồng nặc đến mức khó ngủ."

Lục Liễm Ninh đột nhiên mím chặt môi, biểu cảm như thể đang kiềm chế thứ gì đó, nhưng ngay sau đó cậu ta đã tự điều chỉnh trạng thái, rồi ra vẻ tự nhiên buông cái tay đang nắm chặt tay Lý Diễm, nói: "Vậy thì..., đêm nay em ra phòng khách ngủ, không ngủ cùng anh." Cậu ta biết bây giờ Lý Diễm cực kỳ ghét bỏ mình, nên anh không thể nào ngon giấc lúc ngủ cùng cậu ta.

Cậu ta đi tới cửa, lại quay đầu nói với Lý Diễm: "Có chuyện gì thì gọi em, nếu không muốn gọi em, thì anh có thể gọi quản gia." Thời điểm quản gia vào đưa cơm Lý Diễm đôi lúc sẽ cho quản gia một ít mặt mũi, ăn nhiều hơn một chút.

Lục Liễm Ninh dặn dò như thế, nhưng Lý Diễm lại trực tiếp quay đầu đi.

Lục Liễm Ninh thật sự không biết phải làm gì mới tốt, cậu ta đã đoán được Lý Diễm sẽ phản ứng lớn khi biết bản thân mang thai, nhưng lại không ngờ anh lại kháng cự mãnh liệt như vậy.

Cậu ta chỉ có thể lừa mình hết lần này đến lần khác, sinh ra thì sẽ tốt lên, chờ sinh đứa nhỏ ra mọi thứ sẽ dần tốt lên......

Trong khoảng thời gian này Lý Diễm hầu như không thèm ra cửa, lúc trước Lục Liễm Ninh luôn muốn anh ở yên trong nhà, hiện giờ anh thật sự ở nhà nhưng lại rất uể oải mệt mỏi, cả ngày nằm trên giường, biểu cảm trông như người mất hồn, trong lòng Lục Liễm Ninh cũng thoải mái cho lắm.

Cậu ta ở phòng khách, rất lo lắng về tình trạng hiện tại của Lý Diễm, nhưng hiển nhiên Lý Diễm không thấy cậu ta tâm trạng sẽ tốt lên một chút.

Nhưng cậu ta chịu đựng đến nửa đêm cũng không chịu nỗi nữa mà đi xem Lý Diễm rốt cuộc như thế nào rồi, đã ngủ hay chưa, có xốc chăn ra không, nước ở đầu giường đã lạnh hay chưa......

Kết quả lúc cậu ta đẩy cửa ra, lại không thấy Lý Diễm nằm trên giường.

Cậu ta thấy trong phòng tắm có ánh sáng, còn có âm thanh nước chảy "Tí tách" , mọi thứ còn lại đều rất yên tĩnh.

Là một loại an tĩnh rất sởn tóc gáy.

Đáy lòng cậu ta nổi lên một dự cảm không tốt, nhanh chân chạy đến phòng tắm, đẩy cửa ra.

Hình ảnh kia đã in sâu vào tâm trí của Lục Liễm Ninh đến tận sau này cậu ta cũng không thể nào quên, Lý Diễm nằm trên mặt đất lạnh băng, bụng to ngửa lên, cổ tay bị một mảnh thuỷ tinh cứa qua, máu đã đọng thành một vũng nhỏ.

Chỉ sau một giây toàn bộ tay chân Lục Liễm Ninh đã trở nên lạnh lẽo, quỳ trên mặt đất gọi tên Lý Diễm, lúc bế anh lên, tay cậu ta thậm chí còn run rẩy.

Một cảm giác trái tim bị bóp chặt hít thở không thông, ép Lục Liễm Ninh tới mức toàn bộ mạch máu đều như thể đang đau đớn kêu gào.

Toàn bộ nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng, lúc xe cứu thương tới, quản gia đã băng bó miệng vết thương Lý Diễm xong, lúc đưa anh đến bệnh viện thì đã là 2 giờ sáng.

Cơ thể anh vậy mà lại không có gì đáng lo, nhưng trạng thái tinh thần lại quá kém, Lục Liễm Ninh phát hiện cũng khá sớm, nên không mất máu quá nhiều.

Nhưng Lục Liễm Ninh vẫn không nén được nỗi sợ trào dâng trong lòng.

Nếu tối hôm đó cậu ta không vào phòng xem tình trạng của Lý Diễm như thế nào, hoặc là do dự thêm lát nữa, chỉ muộn một lát nữa thôi, có thể Lý Diễm đã thật sự không còn trên đời nữa.

Tuy rằng lần này Lý Diễm đã được cứu, nhưng chuyện Lý Diễm tự sát quả thật đã để lại một kích thích rất lớn trong lòng Lục Liễm Ninh.

Lý Diễm là dạng người gì chứ.

Lúc anh vừa lọt vào tay Lục Liễm Ninh, bị tra tấn thê thảm đến vậy, anh cũng không nói rằng mình muốn chết, anh bỏ trốn bị cậu ta bắt về, Lục Liễm Ninh giáo huấn anh, làm anh khóc đến như vậy, cuối cùng còn bị cậu ta chơi đến phế, anh cũng chưa từng tự sát lần nào.

Anh sống trong hoàn cảnh áp lực tuyệt vọng đến vậy, mà vẫn có thể kiên cường sống tiếp, vẫn tìm ra được niềm vui trong cuộc sống, đầu óc mơ hồ không tỉnh táo mà vẫn nhớ cứu con mèo béo kia, vẫn nhớ tưới nước cho đám hoa trong nhà kính, sẽ thắt bím tóc cho đèn ngủ.

Anh cứ sống như vậy chỉ cần một chút hơi nước, thậm chí không cần ánh mặt trời cũng có thể tiếp tục sinh trưởng ổn định.

Bỗng nhiên có một ngày, anh không muốn sống nữa.

Sau đó Lục Liễm Ninh đón Lý Diễm về, mặc kệ buổi tối Lý Diễm có ghét bỏ mình đến thế nào, cậu ta cũng sẽ không rời khỏi phòng ngủ, buổi sáng cũng chú ý đến anh mọi lúc mọi nơi.

Mọi cửa sổ trong nhà đều được đóng chặt, máy lọc khí trong nhà bắt đầu được sử dụng.

Lục Liễm Ninh vốn cực kỳ cứng đầu rốt cuộc cũng nhận thua trước mặt Lý Diễm, cậu ta ôm Lý Diễm vào lòng Lý Diễm nói với anh những từ mà hơn hai mươi năm nay cậu ta chưa từng nói, miệng lưỡi cứng đờ.

Cậu ta nói: "Xin lỗi anh."

Đôi mắt Lý Diễm giật giật, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên mặt Lục Liễm Ninh, anh không nhận ra chút ăn năn thật lòng nào trên khuôn mặt kia, anh nghĩ có lẽ cậu ta chỉ đang sợ hãi.

Cậu ta sợ mình lỡ tay nghiền nát Lý Diễm, thì con người tưởng chừng như không cách nào chơi hỏng như Lý Diễm thật sự sẽ chết.

Từng câu từng chữ đều rất cẩn thận, Lục Liễm Ninh hỏi anh: "Công viên đăng trước dạo này vừa sửa lại có mở thêm suối nước nóng, có muốn ghé qua một lần không?"

Lý Diễm không đáp.

Lục Liễm Ninh lại thử thăm dò: "Có phải anh không muốn bị người khác thấy hay không? Em đã đuổi hết mọi người ra ngoài rồi, cuối tuần này chúng ta đi đến đó chơi thử có được không?"

"Ở nhà buồn chán quá , ở lâu trong nhà cũng không tốt." Lục Liễm Ninh tiếp tục tự quyết định, nhưng Lý Diễm vẫn cứ giữ nguyên bộ dáng không dao động.

Rốt cuộc lúc Lục Liễm Ninh bắt đầu nói đến chủ đề cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp sau khi sinh con ra, Lục Liễm Ninh nói: "Về sau chúng ta sẽ tốt đẹp..." Lý Diễm đột nhiên cắt ngang lời cậu ta.

"Nếu lúc sinh con tôi bị khó sinh, thì cậu không cần cứu tôi đâu." Biểu cảm trên mặt Lý Diễm rất bình đạm, anh rũ mắt nói: "Tôi mệt mỏi quá rồi, thật đấy."

Anh không nhìn biểu cảm của Lục Liễm Ninh, đem sự im lặng dài đằng đẳng của ta như sự đồng ý, sau đó anh dựa theo lễ phép cư xử hằng ngày, mà nói: "Cảm ơn."

...

Sau khi Lý Diễm xuất viện, Trịnh Trì ngồi trong văn phòng tự hỏi rất lâu, cuối cùng vào lúc tan tầm anh cũng không chịu đựng nổi nữa, nhắn một tin cho Tề Trăn.

Tề Trăn trà trộn trong câu lạc bộ xa hoa truỵ lạc, thấy màn hình di động của mình hơi sáng lên, anh ta cầm lấy nhìn thoáng qua.

Đến từ Trịnh Trì.

"Tôi nghe nói cậu đã đến trung tâm khám chữa bệnh tâm lý kia, cậu có thể khuyên nhủ anh em tốt của cậu cùng đi hay không?"