Editor: Meng

Lục Liễm Ninh lập tức nghẹn họng, duỗi tay muốn kéo Lý Diễm vào lòng, kéo hai lần vẫn không lay chuyển được cơ thể anh, Lý Diễm vẫn còn đang thất thần dùng tay nhặt lại từng mảnh vỡ, cậu ta thở hắt ra một hơi, thanh âm mềm đi một chút: "Đừng nhặt, vẫn còn đèn ngủ dự phòng, không cần nhặt đâu."

Cậu ta lặp đi lặp lại mấy lần, Lý Diễm mới như thể bừng tỉnh mà từ từ thả lỏng thân thể căng cứng, để cậu ta ôm anh lên giường.

Lục Liễm Ninh đẩy cửa đi ra ngoài, tìm quản gia lấy đèn ngủ dự phòng.

Quản gia cũng nghe thấy tiếng đồ vật rơi vỡ từ trong phòng, lại thấy Lục Liễm Ninh ra ngoài muốn tìm đèn dự phòng, không nhịn được mà nâng mắt dò hỏi.

Lục Liễm Ninh xoa xoa ấn đường, thấp giọng nói một câu: "Thật là càng ngày càng có bản lĩnh."

Buổi tối hai người không nói thêm một câu nào với nhau nữa, Lý Diễm đưa lưng về phía Lục Liễm Ninh, ánh đèn ngủ màu cam ấm áp, chỉ chiếu sáng lên một vùng nhỏ trên đỉnh đầu Lý Diễm, Lục Liễm Ninh duỗi tay ôm eo anh, kéo anh vào lòng ngực cậu ta.

Lý Diễm giật mình né tránh theo quán tính, Lục Liễm Ninh chuẩn bị nổi lửa, nhưng lại phát hiện Lý Diễm chỉ muốn điều chỉnh tư thế, sau đó lại ngoan ngoãn nằm yên trong lòng hắn.

Những lời răn dạy uy hiếp đã tới miệng Lục Liễm Ninh, lại phải nuốt ngược vào, trong một khoảnh khắc sắc mặt đã thay đổi mấy lần.

Ngày hôm sau lúc Lý Diễm muốn ra ngoài, thì phát hiện cổng chính không cách nào mở ra được.

Anh quay đầu liếc mắt nhìn quản gia đang cắt tỉa cây cối trong sân vườn, quản gia cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của anh.

Ngay khoảnh khắc đó lòng anh lập tức hiểu rõ, lần này Lục Liễm Ninh thật sự không cho anh ra ngoài.

Anh có hơi hối hận vì ngày hôm qua mình đã cãi nhau với Lục Liễm Ninh, lẽ ra anh nên ngoan ngoãn nhận sai.

Lại quay về phòng thay lại quần áo ngủ sau đó ngủ mê mang cả một buổi sáng, buổi chiều làm thế nào cũng không ngủ được, muốn tìm bé mèo mập chơi, nhưng nó cũng trốn đi đâu mất.

Chờ đến buổi tối Lục Liễm Ninh về nhà, thái độ nhận sai của Lý Diễm rất tốt đẹp, lúc lên giường cũng chiều theo để cậu ta muốn làm gì thì làm, cuối cùng anh dùng chút sức lực còn sót lại nhỏ nhẹ mà hỏi cậu ta ngày mai anh có thể ra ngoài không, Lục Liễm Ninh vẫn không trả lời một câu cũng không thả anh ra ngoài.

Cứ như thế cho đến hết một tuần, buổi tối hôm nọ Lục Liễm Ninh đột nhiên trở về bảo anh thay quần áo nói muốn dẫn anh ra ngoài.

Lý Diễm nhìn Lục Liễm Ninh chọn quần áo cho anh, là một bộ âu phục nhìn rất chỉnh tề lịch sự, xem ra lần đi ra ngoài này có vẻ sẽ phải tham dự một dịp rất trang trọng nào đó.

Mà những dịp như thế này, nhiều năm như vậy Lục Liễm Ninh chưa từng dẫn anh đi.

Cho dù chỉ là dẫn đi ra mắt dưới tư cách sủng vật, Lý Diễm nghĩ, có lẽ cậu ta còn chê anh không xứng.

Lục Liễm Ninh nhìn Lý Diễm ngốc lăng ngồi một bên, không khỏi thúc giục mà nói: "Thay quần áo nhanh lên, không phải anh nói ở nhà buồn sao, bây giờ tôi mang anh ra ngoài anh còn chê hả?"

Từ đó đến giờ Lý Diễm chưa từng có quyền lợi tranh luận gì trước mặt Lục Liễm Ninh. Vậy nên anh chỉ đành cầm lấy quần áo nhanh chân chạy đi thay, sau đó theo Lục Liễm Ninh xuống lầu, ngồi vào chiếc Bentley đang mở cửa chờ anh.

Xe chạy khoảng chừng 40 phút, thì bọn họ đến nơi.

Là một trang trại rượu.

Thoạt nhìn vẻ ngoài khá khiêm tốn, biển số nhà được làm từ gỗ chế tác rất đẹp nhìn hệt như đồ trang trí.

Vừa vào thì đã thấy bên trong rộng rãi ngoài sức tưởng tượng, xe không được tiến vào, mà phải để tài xế lái xuống gara dưới tầng hầm, Lý Diễm đi theo phía sau Lục Liễm Ninh.

Đi được vài bước thì Lục Liễm Ninh không hài lòng lắm mà hết kéo rồi túm anh về phía bên cạnh mình: "Anh là vệ sĩ hay sao vậy!"

Như để tránh việc Lý Diễm lại lui về phía sau lưng mình, cậu ta duỗi tay nắm lấy tay anh.

Hai người cùng đi khoảng mười mấy phút mới tới được quảng trường trung tâm của bữa tiệc, Lý Diễm nhìn những người khác đưa cho nhân viên gác cổng xem thẻ mời, thì ra là phải có thẻ mời mới được phép vào trong.

Nhưng không hiểu vì sao mà đến phiên Lục Liễm Ninh lại không cần, cậu ta trực tiếp lôi Lý Diễm đi vào.

Sau khi vào, bên trong chiếu đèn sáng như ban ngày, những vị tai to mặt lớn có tiếng tăm có uy tín của thành phố A đều có mặt, cũng có cả vài vị minh tinh thường thấy trên TV.

Bữa tiệc này, không biết là ai tổ chức nhỉ.

Lục Liễm Ninh thấy ánh mắt Lý Diễm nhìn loạn khắp, thì gọi anh một tiếng, cậu ta đem anh đến cái bàn dài trong một góc khuất, dặn dò: "Ăn một ít đi, đừng chạy loạn, một lát tôi quay lại tìm anh."

Lý Diễm gật gật đầu, nói: "Được, tôi biết rồi."

Thật ra Lý Diễm cực kỳ không quen thuộc thích thú những bữa tiệc như thế này, anh có hơi lo lắng mà cầm lấy hai chiếc bánh nhỏ, muốn tìm một chỗ khuất tầm mắt để ngồi ăn, dù sao anh cũng đã có hơi đói bụng.

Mới vừa cúi đầu đi được mấy bước, đã xém chút va phải người ta, đối phương hô lên một tiếng, Lý Diễm đã nhanh chóng cầm chắc hai cái bánh kem, anh chỉ sợ chiếc bánh làm dơ quần áo người ta.

Lý Diễm vừa định nói xin lỗi, đã nghe thấy đối phương gọi tên mình.

"Lý Diễm!?" Đỗ Lâm có hơi giật mình: "Sao anh ở đây vậy, tôi còn tưởng tôi nhận sai người đấy! Mấy ngày nay anh mất tích đi đâu vậy! Lâm Sanh tìm anh khắp nơi nhưng mà không thấy đâu!"

Lý Diễm cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt: "Dạo này tôi ở nhà, trong người có hơi không thoải mái."

Bộ dáng Đỗ Lâm có vẻ không hài lòng với câu trả lời kia lắm: "Vậy anh cũng không thể cứ như vậy mà đi chứ, bỏ bê công việc vô cớ cũng phải nói một tiếng, Lâm Sanh đã có ý tốt tìm việc cho anh rồi."

Lý Diễm lại liên tục nói xin lỗi, nhờ Đỗ Lâm khi nào nhìn thấy Lâm Sanh thì thay anh chuyển lời xin lỗi cho cậu ấy.

Đỗ Lâm hồ nghi mà nhìn anh: "Anh cũng đã đến đây rồi, sao lại không tự đi nói với cậu ấy."

"Lý Diễm!" Đúng lúc này một giọng nói mang ý cười vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Lý Diễm xoay đầu nhìn qua, thì thấy Tề Trăn đang cười rất mê người từ xa giơ ly rượu về phía Lý Diễm, bên cạnh anh ta là khuôn mặt lạnh như băng của Lục Liễm Ninh.

Hai người Tề Trăn và Lục Liễm Ninh có thể xem như là trúc mã trúc mã đã chơi với nhau từ lúc nhỏ đến lớn, anh ta là bạn thân của Lục Liễm Ninh, là đồng bọn cùng hợp tác. Nhưng nếu để Lý Diễm nhận xét, thì anh ta là bạn bè xấu của Lục Liễm Ninh, hơn nữa anh ta và Lục Liễm Ninh có bản chất không khác nhau là mấy.

Tề Trăn này gặp ai cũng bày ra ba phần ý cười trên khuôn mặt, nhìn ai cũng ôn nhu như nước, như thể ai cũng là bạn thân của anh ta, kỳ thật từ trong xương cốt anh ta không hề khác gì Lục Liễm Ninh, theo đuổi cùng một giá trị quan, chẳng qua anh ta còn dối trá hơn Lục Liễm Ninh.

Sắc mặt Đỗ Lâm lập tức trở nên rất kỳ quái: "Sao anh còn quen biết cả người đó vậy."

Lý Diễm nhìn bọn họ muốn tới đây, sợ một lát lại xảy ra chuyện xấu hổ hơn, cho nên anh đành chủ động đi qua phía bọn họ, chỉ để lại cho Đỗ Lâm một câu xin lỗi.

Sau khi Lý Diễm đi tới, Tề Trăn lại cười lên: "Lý tiên sinh, đã lâu không gặp."

Trong mắt Tề Trăn thật ra nửa điểm tôn trọng cũng không có, trước kia anh ta gọi anh là tiểu Lý, sau đó lại học theo Lục Liễm Ninh mà gọi anh là Lý tiên sinh, mỗi lần anh ta mang theo giọng điệu trêu đùa mà gọi anh như vậy, Lý Diễm đều cảm thấy rất khó mà chịu đựng.

Nhưng anh không dám chọc Tề Trăn, hơn nữa Lục Liễm Ninh còn đang ở đây.

Lục Liễm Ninh kéo anh đến bên người cậu ta, nhíu mày nói: "Không phải đã kêu anh ở một bên chờ tôi sao, sao lại chạy loạn rồi! Hửm?."

Tề Trăn đứng bên cạnh tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, lại để A Ninh nhà chúng ta phải tìm."

Nhiều năm như vậy, chỉ có Tề Trăn gọi Lục Liễm Ninh là A Ninh.

Trước kia từng có cậu trai kia hầu giường cho Lục Liễm Ninh nghe thấy Tề Trăn gọi cậu ta như vậy thế là cũng bắt chước gọi theo, kết quả bị tát sưng cả mặt.

Lý Diễm hơi hơi rũ mắt nói: "Đi lấy bánh kem."

Tầm mắt Lục Liễm Ninh dừng trên chiếc đĩa bánh Lý Diễm vẫn đang cầm từ nãy đến giờ, lại quay về trên mặt Lý Diễm, thúc giục một câu: "Muốn ăn thì ăn nhanh lên."

Lúc này Lý Diễm nghe thấy Tề Trăn xì một tiếng, cười ra tiếng.

Anh lại cúi đầu thấp hơn một chút, lấy chiếc nĩa ăn từng miếng cho đến khi hết chiếc bánh dưới ánh mắt của Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh đợi anh ăn xong, trên mặt lại lộ ra một tia không kiên nhẫn, rút ra một chiếc khăn từ trong túi, chùi đi miếng kem còn dính bên miệng Lý Diễm động tác không được nhẹ nhàng cho lắm, trong miệng còn cằn nhằn: "Thật phiền phức."

Lý Diễm buông đĩa, Lục Liễm Ninh ngay lập tức lôi anh ra cửa sau của nơi tổ chức tiệc, mất đi ánh đèn sáng chói kia xung quanh lập tức âm u xuống, nhưng cũng không đến mức tối đen.

Trên hành lang có giàn nho còn có một vài ánh đèn nho nhỏ, trông như một vài con đom đóm đang chiếu sáng cho những quả nho.

Lý Diễm đột nhiên có hơi khẩn trương, Lục Liễm Ninh cảm giác được bàn tay mà mình nắm đang cứng lại thể hiện sự căng thẳng của chủ nhân, nên đã choàng tay sau lưng anh, hơi hơi cúi đầu nhỏ giọng nói với anh: "Đằng trước có đèn."

Đa số mọi người đều đang ở đại sảnh của yến hội, nơi này không có ai cả, Lý Diễm không nhìn thấy gì, nhưng lại có nghe thấy một vài âm thanh trêu chọc ái muội từ bên trong truyền ra.

Lý Diễm cũng bị Lục Liễm Ninh lôi vào bên trong, anh thầm cảm thấy không ổn nên vội nắm chặt tay Lục Liễm Ninh một cái, nghiêng đầu hỏi cậu ta: "Vào trong đó làm gì vậy?"

Lục Liễm Ninh cũng rất nhanh nhẹn mà dùng hành động để trả lời anh, cậu ta dừng bước, duỗi tay xé toạc vạt áo sơmi của Lý Diễm.

Lý Diễm sửng sốt một vài giây rồi ngay lập tức phản ứng, nhưng anh không chống cự nổi sức lực của Lục Liễm Ninh, anh bị Lục Liễm Ninh đè trên một cái trụ hình vuông của giàn hoa, đôi tay chống trên ngực của Lục Liễm Ninh, nội tâm vô cùng hoảng loạn, vị trí này cũng không được kín đáo cho lắm, nếu có người đi qua cửa sau, không chừng thật sự sẽ bị nhìn thấy.

Ngữ khí của anh có hơi gấp gáp: "Đừng vậy mà, Lục Liễm Ninh, chúng ta về nhà rồi làm có được không..." Lúc này tay Lục Liễm Ninh đã duỗi vào trong quần anh.

Eo của anh đã có hơi mềm nhũn, khẽ kêu một tiếng, sau đó Lục Liễm Ninh lại nâng eo anh lên, Lý Diễm còn đang vô lực giãy giụa, động tác hết sức không phối hợp: "Chúng ta về nhà đi, nếu không thì lát nữa lên xe làm cũng được..." Anh hạ thấp ngữ điệu, ăn nói cực kỳ khép nép.

Nhưng động tác Lục Liễm Ninh không dừng lấy một giây, lại như thể chê anh nói nhiều, nên hôn lên môi anh.

Môi răng hoà vào nhau, đầu lưỡi Lục Liễm Ninh vói vào trong miệng anh, miệng Lý Diễm khép lại cũng không được, cúi đầu tựa vào cái giá sau lưng, ngực phập phồng kịch liệt: "Hưm..."

Lý Diễm thở không nổi nữa, Lục Liễm Ninh mới hơi buông tha cho cái miệng của anh, để anh hít thở.

Đùi Lục Liễm Ninh chặn giữa hai chân Lý Diễm, mỗi lần người Lý Diễm mềm nhũn trượt xuống thì lại bị chân cậu ta chặn ngược về.

Lục Liễm Ninh siết chặt bờ vai anh, dùng miệng nhẹ nhàng cắn mở miếng dán cách trở sau gáy anh.

Mùi hương pheromone nồng nàn của Alpha cấp cao lập tức từ giàn nho tản ra tứ phía.

...

Giữa bữa tiệc, vai chính Lâm Sanh mới lên phát biểu xong, vừa xuống thì bả vai đã bị người ta chụp lấy.

Tề Trăn giương khuôn mặt tươi cười với cậu ấy: "Cậu là bạn của Lý Diễm nhỉ? Cậu ta cũng tới dự sinh nhật của cậu đó, chỗ này nhiều người quá nên cậu ta ngại, nói là ra phía sau chờ cậu, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu đó."

Lâm Sanh nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười giả dối của Tề Trăn, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thì thào nói: "Anh là bạn của anh ấy sao?"

Tề Trăn khẳng định: "Đương nhiên, tôi đã quen biết cậu ấy vài năm rồi đó!"

"Vậy sao? Vậy mà không nghe anh ấy nhắc gì tới anh cả." Lâm Sanh cong khóe miệng, xoay người đi về hướng cửa sau.

Tề Trăn nghe câu trả lời khiêu khích của cậu ấy cũng không tức giận, trong mắt còn trào dâng hứng thú xem kịch vui.

Thật ra lúc nãy trước khi Lâm Sanh lên đài đã nghe Đỗ Lâm nói là nhìn thấy Lý Diễm, nhưng cậu ấy tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Cái người này không nói một tiếng mà biến mất hơn nửa tháng.

Ở giàn nho Lâm Sanh nhìn về phía xa xa thì thấy ngay hai thân ảnh đang giao điệp bên nhau, trong không khí tràn ngập một mùi hương cam nhàn nhạt, là mùi pheromone cậu đã từng nghe thấy vào lần mà Lý Diễm bị Đỗ Lâm xé miếng dán cách trở.

Lâm Sanh nhìn hai thân ảnh phía xa xa kia, làm sao mà không hiểu phần lễ vật lần này là gì.

Lúc này Lý Diễm cũng nghe thấy tiếng bước chân, anh đột nhiên từ nơi kia giương mắt lên nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo mà thẳng tắp chạm mắt với Lâm Sanh.

Luồng nhiệt bị Lục Liễm Ninh gợi lên chỉ một thoáng là hạ thấp đến mức lạnh lẽo, anh ngơ ngác nhìn Lâm Sanh, biết rằng ngay giờ phút bộ dáng chật vất bất kham của mình đã bị Lâm Sanh thu hết vào tầm mắt.

Lục Liễm Ninh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của anh, cậu ta nhìn theo tầm mắt về phía đang có một người đứng kia, tựa hồ như đã đạt được mục đích, cánh tay đang siết chặt Lý Diễm cũng thả lỏng một chút.

Bây giờ Lý Diễm mới bàng hoàng mà nhận ra điều gì đó, chẳng trách hôm nay Lục Liễm Ninh đột nhiên muốn đưa anh ra ngoài chơi.

Thì ra là như thế này.

"Đã đủ chưa?" Thanh âm Lý Diễm có chút nghẹn ngào.

Lục Liễm Ninh cau mày, mục đích đã đạt được, cậu ta cũng không thật sự muốn bức ép Lý Diễm làm gì ở nơi này, cho nên cũng chậm rãi buông tay chừa ra một khoảng cách, để Lý Diễm tự mình sửa sang lại quần áo.

Lý Diễm chậm chạp kéo lại quần áo xộc xệch, muốn gài lại nút áo, nhưng tay vẫn đang phát run, gài vài lần vẫn chưa xong.

Lục Liễm Ninh thấy anh như vậy, thì kéo tay anh ra, sau đó muốn giúp anh gài lại nút áo, vừa định mở miệng chê "Ngốc chết đi được" nhưng còn chưa nói thành lời, đã bị nhiệt độ của người mà tay mình chạm vào doạ sợ.

"Sao lại lạnh như vậy?" Lục Liễm Ninh hỏi xong thì mặc áo khoác thật cẩn thận cho Lý Diễm.

Trong quá trình này, Lý Diễm vẫn không nhúc nhích, giống như một con rối gỗ mặc người điều khiển.

Lục Liễm Ninh nâng mặt anh lên, thấy trong cặp mắt kia của anh có khuất nhục đau khổ và cả bi phẫn trộn lẫn vào nhau.

Đã rất lâu cậu ta không còn thấy trên mặt Lý Diễm xuất hiện những cảm xúc như vậy.

Mà lần này lại vì nam nhân tên Lâm Sanh kia.

Sắc mặt Lục Liễm Ninh âm u, sửa sang xong quần áo cho Lý Diễm thì lôi anh ra ngoài.

Kết quả phát hiện ra Lâm Sanh vậy mà vẫn còn đứng ở đó, vẫn chưa rời đi.

Lục Liễm Ninh mang theo Lý Diễm lướt qua cậu ấy, ngữ khí lạnh lẽo cảnh cáo mà nói: "Nể mặt Lâm Triết, lần này tao không tính sổ với mày, đừng có không biết lượng sức mà tới gần Lý Diễm, đây là lần cuối cùng mà tao cảnh cáo, lần sau không chỉ nói xuông đâu."

Mà ngay lúc Lục Liễm Ninh lôi Lý Diễm đi đến cửa sau đang định đi qua, Lâm Sanh đột nhiên mở miệng: "Đây không phải là lần cuối cùng."

Lục Liễm Ninh lập tức quay đầu lại: "Mày nói cái gì?"

Lâm Sanh lặp lại từng chữ một, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại mang ý tứ khiêu khích khó có thể giải thích: "Tôi nói đây - không - phải - lần - cuối - cùng."

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau