Song Liêm Đoạt Mệnh

Chương 49: Nam phong thương hội

Sau khi được bạn học mang trở về phòng y tế thì bốn tiểu ác ma tỉnh dậy không lâu sau đó. Bốn người ngồi cùng một chỗ có chút khó tin rằng mình thua một thằng nhóc ba tuổi hỉ mũi chưa sạch (cái này là bọn họ tự suy diễn thôi), mà lại thua một cách nhanh chóng và khó hiểu như vậy.

- Các ngươi là làm sao bị thằng nhóc đó đánh ngất đi vậy?

Thúy Hằng là cô gái bị đánh ngất sau cùng hỏi. Ba người còn lại nhìn nhau đều lắc đầu. Trần Anh Vũ mở miệng trước trả lời.

- Sau khi màn khói kì lạ đó xuất hiện thì tôi đã không nhìn thấy được gì. Sau đó liền bị hôn mê rồi.

Sau đó hai người còn lại cũng gật đầu ý bảo họ cũng giống như vậy.

- Bọn tôi cũng vậy.

- Chẳng lẽ thằng nhóc đó thật sự mạnh hơn chúng ta hay sao.

Mà lúc này một âm thanh quái thanh quái khí từ bên truyền đến châm chọc.

- Các ngươi nghĩ mình mạnh mẽ lắm hay sao? Theo ta thấy nhóm bọn ta cộng thêm cả giám hộ Hào cũng chưa chắc là đối thủ của giám hộ Khang chứ đừng nói đến bốn người các ngươi. Các ngươi nên cảm thấy may mắn khi có giám hộ vừa mạnh vừa dễ thương như vậy.

- Lý Gia Giai, chuyện này liên quan gì đến ngươi.

Người mở miệng dĩ nhiên là Nguyễn Thị Minh Thùy. Cô rất chán ghét cái tên bán nam bán nữ này. Mà Lý Gia Giai cũng chẳng ưa gì cô và Thúy Hằng bởi cái danh hoa khôi của hai người này.

- Ta có miệng thì ta nói. Ngươi làm gì ta? Có giỏi đến cắn ta nha. Haha

Minh Thùy tức nghiến rang nghiến lợi. Vừa bị không hiểu ra sao bị đánh bại, giờ lại gặp Lý Gia Giai khiêu khích thì sao có thể nhịn được. Chuẩn bị xông lên đánh thì bị ba người kéo lại. Thúy Hằng nhỏ nhẹ nói nhỏ với cô:

- Mặc kệ tên đó đi. Hắn là họ hàng của viện trưởng. Mặc dù chúng ta không sợ hắn cũng nên nể mặt viện trưởng.

Thấy bốn tiểu ác ma vậy mà không có lao lên đánh nhau với mình, Lý Gia Giai có chút đắc ý vênh vênh nói:

- Sao? Không dám đánh nhau à? Nếu các ngươi yếu như vậy thì để giám hộ Khang làm giám hộ cho bọn ta đi. Ta để giám hộ Hào lại cho bọn ngươi.

Bốn tiểu ác ma tuy không sợ ai, chuyên quậy phá nhưng không phải không có người dám trêu chọc họ. Mà Lý Gia Giai là một trong số đó. Cô ta là em họ của viện trưởng Tuyết.

- Ngươi đừng có hiếp người quá đáng.

- Tao thích. Mày làm gì được tao? Có ngon lên cắn tao nè.

Dĩ nhiên Lý Gia Giai làm sao có thể bỏ qua cơ hội chọc tức đám người này. Cuối cùng cô và Minh Thùy vậy mà xông vào đánh nhau. Cả lớp lộn xộn cả lên. Những người khác của hai bên cũng không có tham gia mà chỉ đứng vòng ở bên ngoài.

Hai cô đánh nhau cũng không có ra chiêu gì độc ác, cũng không có sử dụng chân nguyên mà chỉ dùng sức lực cơ thể tấn công.

Nhưng lúc này một âm thanh cắt ngang cuộc ẩu đả. Thầy Nam vừa đến thấy hai người đánh nhau liền xanh mặt tức giận quát.

- Hai người các cô đang làm cái gì vây? Thùy, Giai! Sau giờ học hai em lên văn phòng gặp tôi. Bây giờ mau trở về phòng học ngay lập tức, tới giờ vô học rồi.

Sau đó, đám người tiến vào phòng học bắt đầu lên lớp.

Mai sau khi đưa Khang về đến cửa ký túc xá thì cũng quay trở về lớp. Lớp của Mai nằm ở bên cạnh lớp của bốn tiểu ác ma.

Ban đầu, Tuyết muốn cho Khang làm giám hộ cho nhóm của Mai, nhưng mà được sự nhờ vả của Trần Anh Tuấn là cha của Trần Anh Vũ nên mới phải để Khang làm giám hộ cho con ông ta.

Trần Anh Tuấn là thủ lĩnh của một căn cứ lớn khác của đế quốc Đại Nam và là thuộc hạ trung thành của Quân Chủ nên Tuyết cũng cho ông ta chút mặt mũi.

Tối hôm đó, Mai có đến tìm Khang và mang đồ ăn cho nó. Trong lúc hai người đang ăn cơm. Mai đột nhiên hỏi nó.

- Đại ca đã có đồng hồ truyền tin hay chưa?

- Đồng hồ truyền tin là thứ gì?

Đồng hồ truyền tin là loại phương tiện để liên lạc sau mạt thế có chức năng giống như điện thoại di động lúc trước. Nhưng áp dụng khoa học tu chân, sử dụng năng lượng chân nguyên để vận hành và truyền thông tin cho nhau. Mỗi đồng hồ truyền tin sử dụng công nghệ mới để trao đổi thông tin qua lại.

Không những có thể truyền âm thanh mà còn có thể truyền hình ảnh hoặc đồ vật có kích thước nhỏ cho nhau. Chỉ cần hai bên đặt hai vật có kích thước ngang hàng và không nặng quá ba tram mười bốn gram là được.

Sau khi nghe Mai giải thích thì nó cũng rất muốn có một thứ như vậy. Dù sao có thứ này cũng thuận tiện mang theo.

Nhưng hiện tại nó không có tiền, mà những thứ lấy được từ bia đá bên trong Thú Tràng khá quý nên cũng không muốn bán ra. Nên nó nhìn Mai rồi nói:

- Tối nay đại ca đi săn yêu hạch. Có muốn cùng đi không?

Dĩ nhiên Mai không từ chối mà liên tục gật đầu. Cô cũng không có nhiều yêu hạch cho nên lần trước mới cùng ba người kia mạo hiểm đi ra ngoài mà không có gọi theo giám hộ. Bởi vì nếu có giám hộ đi theo, số yêu hạch và tinh hạch thu được phải chia một nửa cho giám hộ.

- Em có thể gọi ba người kia đi theo không đại ca?

Ba người kia mà cô nói dĩ nhiên là Lâm, Toàn, Hoài rồi. Mà Khang thì lại không muốn quá nhiều người đi theo. Nó chỉ cần một người giúp nó thu thập yêu hạch là được rồi.

- Chỉ hai người chúng ta thôi. Đại ca không muốn chia yêu hạch cho kẻ khác đâu. Đúng rồi, em ở đây lâu chắc biết chỗ nào tụ tập nhiều yêu thú hoặc zombie chứ.

Không cần suy nghĩ thì Mai cũng có thể trả lời vấn đề này cho Khang.

- Phía bắc khoảng hơn một ngìn kilomet có một khu thành phố hoang là nơi tập trung khá nhiều zombie ở đó nhưng cũng bị thợ săn săn không còn bao nhiêu. Còn ở phía đông khoảng một nghìn bốn trăm kilomet thì có một khu rừng rậm rộng lớn có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ tập trung và chưa bị săn bắn nhiều. Nhưng chỗ đó gần với Đông Vực rất nguy hiểm.

- Chúng ta đi khu rừng ở hướng Đông đi. Đi khoảng ba ngày sau về cho kịp kì lịch luyện của mọi người.

- Vậy bây giờ em đi chuẩn bị thức ăn và đồ dùng.

Mai nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi thì Khang ngăn cô lại nói:

- Không cần phải gấp. Em cầm lấy thứ này, đây là vòng tay chứa đồ có không gian một mét vuông. Ngoài ra đại ca còn một cái khác, ngày mai em đem đi bán rồi mua thức ăn và đồ dùng. Bây giờ ăn xong đã, không cần phải vội.

Con bé còn chưa kịp ăn xong phần của mình, nghe vậy cũng liền ngồi xuống tiếp tục. Dù sao ở thời đại nào thì chuyện lãng phí thức ăn rất là đáng trách huống chi thời đại khan hiếm thức ăn như bây giờ.

Tối hôm đó, Khang không có ra ngoài mà ở trong phòng tu luyện. Còn Mai sau khi rời khỏi liền lập tức chạy đi kiếm chỗ bán lại vòng tay không gian chứa đồ.

Sau khi được Khang hướng dẫn sử dụng cái vòng không gian thì cô rất yêu thích xem nó là báu vật quý giá nhất của mình.

Biết giá trị của cái vòng làm cho cô cũng rất hung phấn và cẩn thận. Dù sao thứ này chỉ nghe trong truyền thuyết thậm chí Tuyết cũng chưa có thứ này đừng nói đến một học viên như cô.

Mai sử dụng áo khoát và khẩu trang che lại thân hình và mặt mình. Rồi cô đi đến khu trao đổi vật dụng do Quân Chủ xây dựng có tên gọi thương hội Nam Phong.

Nơi này là nơi trao đổi các vật phẩm quý giá và công pháp cao cấp. Người bình thường sẽ không được tiến vào. Cũng may cô có lệnh bài danh phận học viên tinh anh nên dễ dàng thông qua.

Bên trong tòa nhà lại chia làm bốn quầy khác nhau gồm có quầy dược liệu, quầy trang bị, quầy công pháp, quầy vật phẩm hiếm.

Mai một mạch hướng thẳng đến quầy vật phẩm hiếm. Là nơi trao đổi mua bán vật phẩm li kì quý hiếm. Nơi này do một người trung niên mập mạp làm quản lý.

Sau khi nhân viên tiếp nhận vòng không gian thì liền hết sức kinh ngạc. Hắn ta vậy mà nhận ra được vật này nên kinh hãi nói:

- Vòng không gian Lục Hợp Thủy Tinh.