Ể? Đây là tình huống gì thế này? Hàn Duyệt có chút há hốc mồm. Sự tiến triển này cũng không khỏi quá nhanh quá suông sẻ rồi đó!

Chu Bác Nghị vẫn không có biểu cảm gì, bất quá anh cũng không tỏ ra có chút phản đối hay bất mãn gì đối với sự sắp xếp của mẹ Chu, sau khi chào hỏi cha mẹ và cha Hàn xong liền thực sự dắt tay Hàn Duyệt đi về phía hồ sen bên kia. Dọc theo đường đi, ngang qua từng nhóm từng nhóm người đang bưng đĩa ăn và ly rượu đứng tụ tập với nhau, tay nắm chung một chỗ của hai người đã thu hút tất cả sự chú ý của mọi người qua, tất cả mọi người hoặc thẳng thừng hoặc che che lấp lấp mà nhìn vào bọn họ.

Hàn Duyệt cảm thấy có hơi căng thẳng, nói thật là cả hai đời cậu cũng chưa từng thu hút được nhiều ánh mắt cùng một lúc như vậy, đang khắc phục đây. Nhưng còn Chu Bác Nghị thì lại không có chút phản ứng nào cả, cứ giống như đã hoàn toàn quen với những ánh mắt này rồi vậy, hoặc nói là không thèm đếm xỉa tới thì đúng hơn, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì như cũ, bước chân vẫn vừa phải như cũ, tốc độ bước cũng không nhanh không chậm như cũ, không hề có chút thay đổi nào.

Chu Bác Nghị không chút để ý gì tới ánh nhìn của mọi người khiến Hàn Duyệt cũng dần dần thả lỏng xuống. Cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang nắm lấy tay mình ở bên cạnh, trong lòng không khỏi kính nể sự chững chạc và bình tĩnh của anh.

Hồ sen trong vườn hoa nhà họ Chu ít nhất cũng lớn cỡ một vòng sân vận động 400m, hoa sen trắng xen lẫn màu hồng tầng tầng lớp lớp dưới hồ, đều cố gắng tranh thủ nở rộ bản thân vào tháng của cùng của mùa hạ. Bên cạnh hồ trồng các bụi cây thấp xen kẽ nhau, các loài hoa muôn hồng nghìn tía núp bên trong những tầng lá dày, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Tay nắm tay dạo bước dưới ánh đèn mờ ảo giữa vườn hoa lá xinh đẹp, vốn hẳn là một chuyện lãng mạn dễ dàng tạo được sự mập mờ, nhưng mà đặt ở trên người Chu Bác Nghị liền biến thành một nhiệm vụ khô khan. Anh chỉ nói một câu “Đây là hồ sen” vào lúc ban đầu ra thì không còn chủ động nói câu nào nữa.

Hàn Duyệt cố giữ vững khuôn mặt tươi cười, dùng giọng điệu ra vẻ thoải mái hớn hở mà cười khen hồ và vườn hoa của nhà họ Chu, Chu Bác Nghị chỉ trả lời mỗi một câu “Cám ơn”, còn đối với các câu hỏi và lời khen sau đó của Hàn Duyệt thì toàn bộ đều dùng chữ “ừm” để trả lời cả. Hàn Duyệt chỉ kiên trì nổi hai phút đã không nói thêm được gì nữa.

Chu Bác Nghị dắt tay Hàn Duyệt dạo nhanh vòng quanh hồ sen, chỉ có tay hai người nắm cùng nhau, còn những phần khác trên cơ thể ngay cả vô tình quệt qua cũng chẳng có nữa. Cho dù Hàn Duyệt có chủ động hơn đi nữa, nhưng dưới tình trạng đối phương không chịu phối hợp thì cũng không thể vội vã ‘hiến dâng ân cần’ được. Hai người im lặng đi dạo nhanh một vòng quanh hồ sen, cuối cùng ngồi xuống trên một cái ghế dài bên cạnh hồ, xem như đã hoàn thành nhiệm vụ “Mang Hàn Duyệt đi xem hồ sen” mà mẹ Chu căn dặn.

Sau khi ngồi xuống lại càng không có gì để nói, điều này khiến cho Hàn Duyệt cảm thấy cực kỳ thất vọng. Cậu nhìn hồ sen ở trước mặt, liều mạng suy nghĩ một cái đề tài có thể khiến Chu Bác Nghị cảm thấy hứng thú, nhưng mà thái độ lạnh lùng của Chu Bác Nghị và bầu không khí cực kỳ xấu hổ lúc này, khiến cho Hàn Duyệt ngay cả hai đời cũng chưa từng yêu đương bị đả kích sĩ khí nghiêm trọng, không biết phải mở đầu như thế nào nữa.

Bàn ăn của tiệc đứng không có bố trí ở bên hồ sen này, cho nên có rất ít người ở bên cạnh hồ, khoảng cách của đôi trai gái đang trò chuyện gần nhất kia cũng cách bọn họ ít nhất 100m.

“Cậu còn chưa có ăn gì đúng không” Chu Bác Nghị đột nhiên mở miệng nói “Cậu muốn ăn gì? Tôi đi lấy giúp cậu”.

Hàn Duyệt sửng sốt, vội vàng đưa ra khuôn mặt tươi cười và nói: “Tôi đi chung với anh vậy”.

“Tôi đi là được rồi” Chu Bác Nghị từ chối rồi nói, “Cậu muốn ăn gì?”

Hàn Duyệt nhận ra Chu Bác Nghị không phải đang khách sáo, thế nên cuối cùng cậu quyết định nhận ý tốt của Chu Bác Nghị, dù sao cũng không cần thiết phải xích mích về vấn đề nhỏ nhặt này mà để lại ấn tượng xấu cho đối phương.

“Được, vậy làm phiền anh rồi” Hàn Duyệt nói, “Tôi ăn giống với anh là được, không cần lấy thứ gì đặc biệt đâu”.

Thế là Chu Bác Nghị đứng dậy đi đến bàn ăn lấy đồ ăn. Hàn Duyệt ngồi một mình trên ghế dài, vẫn nhìn đến khi bóng lưng anh biến mất sau lùm cây mới quay đầu đi, duỗi hai chân ra, sụp vai xuống, thở một hơi dài.

Độ lạnh lùng của Chu Bác Nghị không có vượt qua dự đoán của cậu, nhưng cậu lại đánh giá cao khả năng chịu đựng sự lạnh nhạt và bầu không khí lên xuống này của mình đấy. Hàn Duyệt hoạt động ngón tay hơi cứng ngắc một chút, rút chân lại ngồi thẳng người lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó giống như một học sinh đang quay cóp trong kỳ thi mà cẩn thận lấy tờ ghi chú nhỏ trong túi ra, đem mấy vấn đề mình đã liệt kê ra đọc lại một lần, lặng lẽ cổ vũ bản thân, đợi lát nữa Chu Bác Nghị quay lại nhất định phải mở miệng nói chuyện, tranh thủ làm bầu không khí sinh động lên mới được.

Chu Bác Nghị rất nhanh đã bưng hai cái đĩa trở lại, thứ có thể để bên trên đĩa nhỏ không nhiều lắm nhưng đầy đủ loại cả, món chính và món nhẹ đều có, chay mặn phối hợp, còn đặt một miếng bánh ngọt nhỏ nữa, mấy miếng dưa ha-mi và một quả dâu tây, nhìn ra được là đã tốn chút công sức suy nghĩ.

Hàn Duyệt được cái đĩa thức ăn phong phú này cổ vũ: xem ra ít nhất anh ấy không có cảm giác phản cảm với mình á.

Cậu nghĩ thế, cười nhận lấy cái đĩa rồi nói cám ơn, sau đó lấy nĩa ăn xiên một miếng dưa ha-mi bỏ vào miệng, dưa ha-mi mang theo chút ngọt nhẹ của hương sữa hơi xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Hàn Duyệt. Sau khi cậu im lặng ăn hết tất cả trái cây, dưới sự chống đỡ của đường glucô vừa mới nhận được, mà cười hỏi: “Anh Bác Nghị, thường ngày anh thích làm gì thế?”

Sau khi Chu Bác Nghị đem thứ đang nhai trong miệng nuốt xuống, mới mở miệng nói: “Xem tiểu thuyết”.

Hàn Duyệt thấy anh nói tiếp, được cổ vũ mạnh, vội vàng truy hỏi: “Vậy anh thích xem loại tiểu thuyết nào vậy?”.

Chu Bác Nghị nhìn cậu một cái, nói: “Cửu Châu”

Hàn Duyệt đột nhiên không phản ứng kịp, trong lòng còn đang điên cuồng suy nghĩ quyển sách nào, tác giả nào tên là Cửu Châu, ước chừng 10 giây đồng hồ mới hiểu ra được: Cửu Châu này không phải là chỉ mạng văn học Cửu Châu đó chứ?

Thấy vẻ mặt Hàn Duyệt mờ mịt nhìn vào mình, Chu Bác Nghị nói thêm: “Cửu Châu là một trang web về tiểu thuyết. Tôi không có óc thưởng thức gì, chỉ thích xem một ít tiểu thuyết mạng mà thôi”.

Sau khi Hàn Duyệt mờ mịt và ngạc nhiên trong giây lát, thì nhanh chóng cảm thấy một trận mừng như điên, trên mặt cũng không tự chủ được mà nở ra một nụ cười sáng lạn.

Phải biết rằng sở thích giống nhau có thể kéo gần mối quan hệ giữa hai người nhất đấy, người ta thường nảy sinh cảm giác thân thiết đối với người có sở thích và óc thưởng thức giống mình theo bản năng, hơn nữa trò chuyện về những thứ quen thuộc cũng có thể giúp cho bầu không khí phát triển theo hướng thoải mái nữa.

Có cần thuận lợi như vậy hay không? Hàn Duyệt cảm thấy từ lúc đến nhà họ Chu mọi thứ đều thuận lợi cực kỳ luôn, quả thực giống như được thần linh phò trợ vậy.

“Thì ra anh Bác Nghị thích tiểu thuyết mạng á”. Giọng của Hàn Duyệt không thể kiềm được mà có chút hơi nâng cao, “Anh thích thể loại gì? Đô thị? Võ hiệp? Huyền huyễn? Ma huyễn? Thần quái? Tôi xem đủ loại cả, không có kén chọn thể loại cho lắm. Bây giờ đang theo dõi 《Tuệ nhãn thiên thành》của Long Đại, còn anh thì sao?”

Chu Bác Nghị có chút bất ngờ mà nghiêng đầu nhìn Hàn Duyệt. Ở trong lòng anh, anh vẫn cho rằng kiểu học sinh giỏi giống Hàn Duyệt thế này đều giống như anh trai anh, chỉ biết xem mấy tác phẩm nổi tiếng thế giới và các loại tác phẩm lớn vân vân… loại sách có ích cho cuộc sống mà thôi, chứ không phải loại văn vẻ dùng để giải trí bình thường này đâu.

Ánh mắt của Hàn Duyệt vì lý do hưng phấn nên đặc biệt sáng ngời trong bóng tối, Chu Bác Nghị nhìn chằm chằm vào ánh mắt này, chần chừ một chút, nói: “Tôi đang theo dõi bộ 《Thần ma》của Hàn Lưu Quân, là truyện võ hiệp”.

Hàn Duyệt trợn tròn mắt, bỗng nhiên cảm thấy lời nói vừa rồi của Chu Bác Nghị khiến mình có chút không hiểu nổi, cả đầu đều là [Trên Cửu Châu rốt cuộc có bao nhiêu Hàn Lưu Quân? 《Thành ma》là bộ《Thành ma》nào cơ?]

Hai câu này không ngừng lớn dần trong đầu Hàn Duyệt, cuối cùng chợt biến thành một trận tim đập dữ dội khiến Hàn Duyệt cảm thấy tay chân đều nhũn cả ra.

“Hàn Lưu Quân? Hàn Lưu Quân nào cơ?” Hàn Duyệt một bên kiềm nén cảm xúc, trong lòng không ngừng nói với mình chắc chắn còn có tác giả khác lấy bút danh này, một bên dè dặt hỏi: “Người đó đã viết những gì rồi?”

“Người đó là người mới, vừa xuất hiện hai năm nay thôi, không phải là đại thần đặt biệt nổi tiếng trên Cửu Châu gì, bất quá tôi cảm thấy người đó rất có tiềm năng”. Chu Bác Nghị không có nhận ra sự khác thường của Hàn Duyệt, nghiêm túc giải thích, “Người đó hiện nay chỉ mới có ba bộ tác phẩm, một bộ là 《Ác bá》, một bộ là《Cấm thư》và còn bộ《Thành ma》lúc này đang viết tiếp, ba bộ này tôi đều xem qua rồi, tôi cho rằng viết cũng khá lắm”.

“Thật ư?” Hàn Duyệt ngơ ngác hỏi.

Chu Bác Nghị khó hiểu nhìn cậu một cái, nói: “Cậu có thể xem thử xem. Hành văn của người đó trước kia còn có vẻ hơi non nớt, gần đây đột nhiên chắc tay rất nhiều, càng viết càng hay”.

Hàn Duyệt đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, khiến cho Chu Bác Nghị xoay đầu lại.

Ngàn vạn lần không được vênh váo đắc ý đó! Khiêm tốn một chút! Khiêm tốn một chút nào! Ra vẻ dường như chả có gì một chút! Hàn Duyệt một bên cảnh cáo bản thân như thế, còn một bên thì khống chế cơ thịt trên mặt, muốn đưa ra một nụ cười dịu dàng và chững chạc, nói: “Không ngờ là anh Bác Nghị lại thích những thứ mà tôi viết ra, thật vinh hạnh quá!”.

Chu Bác Nghị hơi hơi trợn to hai mắt: “Cậu viết sao?”

“Tôi chính là Hàn Lưu Quân đây”. Nói ra mấy lời này còn dễ dàng hơn cả trong dự tính, mà những lời kế tiếp lại càng có vẻ trôi chảy hơn nữa, “Cám ơn anh đã thích. Tôi thật không ngờ là ngay cả 《Ác bá》anh cũng xem nữa đấy. Tôi vẫn cho rằng không có ai thích bộ đó chứ, khi đang viết thì người theo dõi cũng đã ít đi, sau khi kết thúc đến giờ lượt xem cũng không có sinh ra sự thay đổi gì cả, tôi vẫn cho là tôi viết tô quá, đến bây giờ cũng thấy xấu hổ không dám đọc lại nữa”.

“Thực ra khá lắm” Chu Bác Nghị sững sờ nói, “Tuy tô, nhưng tình tiết câu chuyện cũng được lắm đấy”.

“Thật ư?”

“Thật”

Hai người đều nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương, lại rơi vào yên lặng.

Hàn Duyệt đột nhiên bật cười xì một tiếng: “Anh không tin à? Tôi có thể chứng minh cho anh xem”. Nói xong, cậu lấy di động ra định đăng nhập vào tài khoản của tác giả.

“Tôi tin cậu” Chu Bác Nghị vội ngăn cậu lại, thấy cậu rút di động về, chần chờ một hồi mới nói, “Vậy thì, đối tượng xem mắt mà cậu nói, là tôi sao?”

Hàn Duyệt sửng sốt một cái: “Hử?”

Chu Bác Nghị nhìn vào cậu, trên mặt vốn chưa có chút biểu cảm nào đã hiện ra một nét cười nhàn nhạt, giống như cao nguyên hoang liêu đột ngột dịu lại, biến thành thảo nguyên mùa xuân, mơ hồ lộ ra một ít sự sống.

“Xin chào Hàn Lưu Quân” Chu Bác Nghị vươn tay phải về phía Hàn Duyệt, “Tôi là Ý Mễ Chúc”.