Editor: Fuurin
*Ed: truyện dài chương nên tình tiết hơi chậm tí, các món ngon sẽ dần xuất hiện càng nhiều sau khi Sở Sở về trường đi học nhé, mong các đồng chí bình tĩnh đừng đọc lúc đêm khuya bụng đói :))))))))) Ngay tại lúc Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đang trong thang máy đi lên tầng 66, thì thang máy bỗng dừng lại ở tấng 55. sau khi cửa mở ra thì thấy ở bên ngoài có ba cô gái trẻ. Sở Sở lập tức cảm giác Tiếu Minh Dụ đang cười vui vẻ bõng lạnh mặt xuống, cô nghi ngờ nhìn về phía ba người bên ngoài thang máy. Ba người đều xêm xêm tuổi cô, ăn mặc rất thời thượng, đặc biệt là người kia, làn da trắng nõn, cử chỉ tao nhã lễ độ, tuy nhiên khuôn mặt lại mang theo vẻ lạnh lùng xa cách, vừa nhìn đã biết là người đứng đầu trong nhóm, mỗi một cử chỉ đầu mang theo khí thế mà hai người kia không thể có được. Minh Dụ quen bọn họ ư? Sở Sở nghĩ thầm, sau đó nhìn thấy Tiêu Minh Dụ dùng khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn ba người kia. Ba người từ từ bước vào, người ở giữa kia nhìn cũng không nhìn cả hai, trực tiếp đi đến một chỗ cách xa bọn họ mà đứng, tương phản, hai người vào sau thì dùng ánh mắt khinh liếc hai người một cái, Sở Sở nhận thấy Tiếu Minh Dụ bên cạnh mình cứng đờ người, hai mắt bốc hỏa. Thang máy tiếp tục di chuyển lên trên, tất cả mọi người bên trong không lên tiếng, nhưng ánh mắt khinh bỉ của họ từ nãy đến giờ luôn chiếu đến trên người cả hai, dần dần Sở Sở cũng cảm thấy bực bội, thật sự chưa từng gặp ai mà lại mất lịch sự như thế. "A, tôi nói là ai đâu," cô gái kia cuối cùng cũng không thấy thỏa mãn khi chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ hai người, "Thì ra là Tiếu đại tiểu thư và chó săn nhỏ nhà mình à!" Nói xong dùng ánh mắt châm chọc càng nặng nề hơn nhìn sang Sở Sở. "Xì, bên bệnh viện tâm thần làm ăn kiểu gì thế không biết, để cho mày chạy ra ngoài!" Tiếu Minh Dụ cười lạnh, phản kích ngay không chút nào tỏ ra yếu thế. "Mày...Hừ, đường đường là Tiếu đại tiểu thư, vậy mà lưu lạc đến mức lăn lộn với một đứa nghèo kiết xác, thật sự là nói ra ngoài chắc khiến người ta cười đến rụng răng mất." Nói xong, trong mắt còn lộ ra sự chán ghét vô tận. "Đúng đúng, là Tô Kỳ ngài lợi hại! Cao quý! Ngài là người bận rộn! Còn không tự nhìn lại bản thận đi, chẳng qua cũng chỉ là một con chó bên người Lâm đại tiểu thư người ta thôi!" Tiếu Minh Dụ châm chọc, cô đây còn chưa bao giờ chửi thua ai đâu! Tô Kỳ vô thức nhìn sang Lâm Khải Lệ và Lý Tố, nhìn thấy bọn họ không vì chuyện này mà có chút đả động, mặt vừa đỏ vừa nóng, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tiếu Minh Dụ, không giận mà cười nói: "Phải rồi! Tiếu đại tiểu thư cô trong nhà có tiền có thế, dù có là "Phế vật" cũng không cần lo lắng nhỉ." Hai từ "phế vật" như là đâm trúng tử huyệt của Tiếu Minh Dụ, mặt cô đỏ lên, tay nắm chặt lại, nhưng đôi môi lại giật giật, không nói được câu nào, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng Tô Kỳ. Trong thang máy lại trở nên im lặng, vào lúc Tô Kỳ đang đắc ý dào dạt nhìn Tiếu Minh Dụ tức tối, một giọng nói vang lên. "Giọng chua thật đấy, ghen tị nhà người ta có tiền có thế thì cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng vậy? Đáng tiếc là có hâm mộ ghen ghét cũng vô dụng thôi! Mày đã không còn cách nào để phá ra nặn lại nữa." Một bàn tay Sở Sở lặng lẽ phủ lên tay Tiếu Minh Dụ, vừa đứng đắn nói. "Mày..." Tô Kỳ khó thở, kẻ quê mùa này mà cũng dám nói cô ta như vậy á! Vào lúc bầu không khí ngày càng trở nên đông cứng thì một tiếng "Ting..." vang lên, thang máy đã đến lầu 60, Lâm Khải Lệ và người nữ sinh kia vẫn như trước làm lơ hai người, dẫn đầu bước ra ngoài, Tô Kỳ đành phải giận dữ liếc Sở Sở và Tiếu Minh Dụ một cái, ác độc nói: "Đến lúc tham gia trại nhập giai xem hai đứa mày khóc lóc ra làm sao." Nói xong cũng đi theo ra ngoài. Sở Sở nhìn theo bóng dáng khuất dần của ba người kia, trợn trắng mắt, thật đúng là đồ con nít. Nhưng mà khi quay đầu lại, thấy tâm trạng của Tiếu Minh Dụ trở nên rất sa sút chỉ vì câu nói của Tô Kỳ hồi nãy, Sở Sở liền an ủi: "Kệ cô ta đi, cứ coi như bị chó cắn vậy." Tiếu Minh Dụ miễn cưỡng nở nụ cười, "Tớ thèm vào so đo với cô ta " có điều sau đó cô lại thở dài, "Thật ra Tô Kỳ nói cũng không sai, quả thực tớ chính là đồ phế vật." Phế vật ư? Chuyện này hình như có điều gì đó mà cô không biết, bản thân Sở Sở cũng không quá rõ vì sao lại thế, cô chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi bạn mình. "Tớ không sao , " nhìn vẻ mặt khẩn trương của Sở Sở, cuối cùng Tiếu Minh Dụ cũng lộ ra nụ cười thiệt tình, quả thật cô đã không chọn nhầm bạn mà. Hai người nhanh chóng tới được tầng 66, nơi có Cục quản lý quyền tài sản tri thức. Hai người giao tài liệu và hàng mẫu ở quầy đăng ký xong, thì được cho biết rằng Tiếu Minh Dụ chỉ có thể chờ ở phòng tiếp khách, còn Sở Sở thì được dẫn đến một căn phòng thẩm tra có gắn biển ghi số 1, để cô ở trong đó chờ một lát. Không bao lâu sau, cửa mở ra, có năm người mặc đồ trắng có đeo thẻ nhân viên thẩm tra của Cục quản lý quyền tài sản tri thức tiến vào. Người thanh niên đi đầu mang một cặp kính gọng vàng, rất tuấn tú nhã nhặn, nhưng ánh mắt sau cặp kính lại khiến người ta có cảm giác nghiêm khắc lạnh lùng. Chờ anh ta ngồi vào vị trí chủ chốt, những người khác lần lượt ngồi xuống bên cạnh, tạo thành một nửa vòng tròn. Sau khi một thẩm tra viên đọc to một loạt các quy định trong hội nghị, cuộc thẩm tra chính thức bắt đầu. Người thanh niên đứng đầu nhìn thoáng qua Sở Sở, rồi hỏi: "Cô muốn xin quyền độc quyền phải không?" Sở Sở điều chỉnh tâm lý, nói: "Đúng vậy." Người đó gật đầu, tiếp tục chậm rãi nói: "Tôi đã xem tài liệu và mẫu vật tương quan mà cô trình lên, hơn nữa sau khi trải qua nghiệm chứng, thì những tư liệu này hoàn toàn không thành vấn đề." Sở Sở nghe thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra vậy thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Quả nhiên lúc sau họ chỉ hỏi một ít vấn đề đơn giản, Sở Sở gần như trả lời mà không áp lực gì, hại cô tối qua còn tưởng tượng ra tất cả các câu sẽ bị hỏi trong lúc phỏng vấn, sau đó vắt óc suy nghĩ bằng được câu trả lời nữa chứ. Cuối cùng, người thanh niên thu hồi tài liệu trên bàn, nói: "Việc thẩm tra kết thúc ở đây, quyền độc quyền sẽ được phê chuẩn trong vòng 24 tiếng, đến lúc đó chúng tôi sẽ thông báo để cô đến lĩnh." Xin độc quyền thành công rồi! Sở Sở dường như đã cảm thấy từng bó tiền to đang vẫy tay với cô, liền cười híp mắt nói: "Tốt quá, vô cùng cảm ơn các ngài." Chờ các thẩm tra viên ra khỏi phòng hết, Sở Sở cũng đi ra theo. Nhưng mà khi ra khỏi cửa rồi, Sở Sở lại phát hiện người đứng đầu tổ thẩm tra đang đứng bên ngoài, hình như là đang đợi cô. Đây là chờ cô sao? Trong lòng tuy nghi ngờ, nhưng Sở Sở vẫn nhanh chóng tiến đến, hỏi: "Ngài còn có chuyện gì sao? Người thanh niên nâng nâng mắt kính, nói: "Tôi tìm cô là muốn thỉnh giáo vài thứ." Sở Sở nghe vậy liền phát hoảng, trong lòng mất bình tĩnh, chẳng phải là đã thẩm tra xong rồi ư? Anh ta muốn biết điều gì nữa? Vì sao lúc nãy không hỏi mà phải chờ đến bây giờ? Không, không đối, nếu quả thật là có vấn đề thì lúc nãy sẽ không dễ dàng được thông qua như vậy, vậy thì, mục đích của anh ta là gì đây? Sở Sở suy nghĩ của bản thân như bị đơ mất rồi. "Ngài muốn hỏi điều gì ạ?" Sở Sở nhìn người thanh niên có chút khả nghi trước mặt dè dặt cẩn thận nói. Nhìn ánh mắt cảnh giác của Sở Sở, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Giản Ứng Thiên liền trở nên ôn hòa hơn, giống như sự nghiêm khắc và lạnh lùng mà cô nhìn thấy hồi nãy là ảo giác vậy, "Vậy thì, cô còn nhớ rõ Đệ Tử Số Một không?" Đệ Tử Số Một à, chẳng phải là người đã đặt đơn hàng thứ hai sao? ! Giản Ứng Thiên mỉm cười, "Tôi tên là Giản Ứng Thiên, bánh khoai lang và bánh đậu xanh đều rất ngon đó." Sở Sở có chút ngượng ngùng nở nụ cười, "Cám ơn đã khích lệ." "Nhưng, " Giản Ứng Thiên chợt đổi giọng. Nhưng cái gì thế, Sở Sở nhất thời nóng nảy. Nhìn biểu cảm nóng lòng của Sở Sở, ánh mắt Giản Ứng Thiên mang theo ý cười: "Tôi muốn biết đậu xanh mà cô dùng để làm bánh đậu xanh là từ đâu mà có, theo tôi biết, nó cũng không quá giống với đậu xanh được bán trên thị trường." Sở Sở rùng mình, không quá giống nhau ư? Anh ta đã biết được gì rồi? "Thông qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện được trong bánh đậu xanh mà cô bán có chứa nhiều loại vitamin, khoáng chất, các loại muối vô cơ, mà vài loại trong số đó bọn tôi chỉ mới thấy trên sách vở chứ chưa từng phát hiện ra ngoài đời thật." Sở Sở không hiểu muối vô cơ là gì cho lắm, nhưng cô cũng tự biết là những thứ trong không gian đều tốt hơn rất nhiều so với đồ ở ngoài: "Đậu xanh này là tôi tình cờ mua được, lúc đó thấy chúng nó trông rất tươi tốt nên tôi mới mua hết về rồi trồng trong bồn hoa." Sở Sở không chút do dự nói ra đáp án bản thân đã chuẩn bị kĩ càng tối hôm qua. "Vậy cô có nhớ rõ là đã mua ở đâu không?" Giản Ứng Thiên lập tức truy vấn. "Ừm, là trong một lần đi du lịch núi A Tư Thước Cát (*Ed: trời ơi cái tên!!! các bạn thông cảm nhé, do mình không tìm được bản raw nên không biết Việt hóa nó thế nào hết :((( ), tôi mua trong một thị trấn nhỏ dưới chân núi." Sở Sở bình tĩnh nói xong lời nói dối, cô đã tìm hiểu vô cùng kĩ càng về cuộc đời của nguyên chủ. Nguyên chủ của cơ thể này có thói quen ghi nhật ký du lịch, cô tìm thấy nó trong một tập tin trong quang não, mà núi A Tư Thước Cát là sơn mạch nổi danh thần bí của đại lục Vô Sắc, tích lũy nhiều nền văn hóa bí ẩn, nhiều thế hệ đồn rằng bên trong núi chứa đựng rất nhiều khoáng sản và các giống loài thực vật, "Chân núi giữa hè đỉnh núi xuân, chân núi diễm thu đỉnh núi băng, đỏ vàng cam lục nhìn không đủ, xuân hạ thu đông khó nhất phân" là hình dung chân thật nhất của cô về nó, nhưng từ trước đến nay người trên đại lục Vô Sắc vẫn không cách nào vén lên tấm màn thần bí này, bởi vậy hàng năm người đến núi A Tư Thước Cát tầm bảo nhiều vô kể, cô dùng nó làm lá chắn đúng là không còn gì bằng. Quả nhiên, Giản Ứng Thiên không tiếp tục vấn đề này nữa, ắt hẳn là đã tin lời cô. "Vậy trong tay cô có còn cây đậu xanh không, nếu có thể, hy vọng cô bán cho tôi một cây." Sở Sở lắc đầu, nói: "Không còn nữa, tất cả đậu xanh thu hoạch được đều đã bị anh mua cả rồi." Giản Ứng Thiên trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy có thể nói một chút về bí quyết trồng đậu xanh cho tôi nghe được không?" Người này thật đúng là khôn khéo, cái gì cũng đều đã tính tới hết cả! Sở Sở liên tục châm chọc trong lòng, may mà cô đã có chuẩn bị từ trước. "Được chứ, hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tôi còn có chuyện gấp cần làm, để tôi về viết phương pháp gieo trồng ra sau đó gửi cho anh được không." Không phải là siêng tưới nước, thì cũng là chăm bón phân thôi, có gì mà phải chú ý đâu chứ, đến lúc đó tôi cứ chắc chắn rằng mình trồng như vậy, để xem anh còn dám bắt bẻ tôi nữa không. Lúc này đến lượt Giản Ứng Thiên ngượng ngùng, anh ta xin lỗi Sở Sở: "Thật ngại quá, vậy cứ theo như lời cô nói đi, rất cám ơn cô." Sở Sở rộng lượng tỏ vẻ không sao hết. Sau khi tạm biệt Giản Ứng Thiên, Sở Sở lập tức cùng Tiếu Minh Dụ xuống lầu 34 đăng ký nhãn hiệu. So với thời gian đăng ký độc quyền, thì đăng ký nhãn hiệu đơn giản hơn nhiều. Năm phút sau, Sở Sở và Tiếu Minh Dụ đã ra khỏi Cục đăng ký. ----- Hết chương 21 -----