Editor: Fuurin

Nửa giờ trôi qua.

"Thưa thầy, đã có báo cáo thành phần rồi ạ!" Người thanh niên nhã nhặn khuôn mặt mang theo thần sắc nghiêm túc cầm báo cáo trong tay đưa cho ông lão.

Ông cầm lấy báo cáo, cúi đầu xem xét một cách nghiêm túc.

"Ứng Thiên, em đã theo thầy bao nhiêu lâu rồi nhỉ?" Ông lão xem xong báo cáo trên tay, thì hỏi người thanh niên.

"À, " Giản Ứng Thiên sửng sốt, rồi kính cẩn trả lời: "Thưa thầy, Ứng Thiên đi theo thầy ba năm rồi ạ."

"Đúng vậy, đã ba năm rồi nhỉ, em nói xem, em có ý kiến gì về bản báo cáo này không."

"Học trò cảm thấy, điều đó không có khả năng là sự thật, nhất định là có chỗ nào đó xảy ra vấn đề! Về lý thuyết thì nó không thể xảy ra." Giản Ứng Thiên bình tĩnh phân tích, trong báo cáo, thứ được phân tích có nhiều loại vitamin, muối khoáng, nhưng những loại chất khoáng này đều chỉ xuất hiện trong lý thuyết, theo như ghi chép thì đã bị mất tích trong lịch sử rồi.

"Không... Không, Ứng Thiên à, em phải biết rằng, từ trước tới nay lý thuyết luôn sinh ra là để bị phủ định, vấn đề chính là thời gian lâu hay mau mà thôi, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng phải bảo trì tinh thần hoài nghi mới được." Ông lão hiền hòa nhìn học trò đắc ý của mình.

"Vâng thưa thầy! Vậy thầy nghĩ khả năng này là có thật ạ?" Giản Ứng Thiên hỏi thầy mình, thầy của anh là nhà thực vật học tiếng tăm lừng lẫy của liên bang - Đại sư Tư La Đạt, ông chủ yếu nghiên cứu hình thái, phân loại, sinh lý, sinh thái, nơi phân bố, di truyền, tiến hóa, rồi khai thác, cải tạo và bảo hộ tài nguyên thực vật, để chúng có thể cung cấp cho loài người nhiều thức ăn, sợi vải, dược liệu, vật liệu xây dựng hơn, ông chính là nhà thực vật học quyền uy nhất trong giới.

"Em còn nhớ điều thấy nói với em lúc đầu chứ."

"Học trò luôn khắc ghi trong đầu, thế giới này chỉ có thực vật chưa được phát hiện chứ không hề có thực vật chỉ tồn tại trên mặt lý thuyết."

Đại sư Tư La Đạt nhẹ nhàng gật đầu: "Hãy nhanh chóng truy tìm chủ nhân của thứ này."

"Vâng!"

Sở Sở chờ mãi, Mỹ Thực Đế bên kia vẫn im phăng phắc, cô đành phải tắt khung chat. Nhớ ra mình chưa xem tin nhắn trong cửa hàng nên cô lại mở phần tin nhắn trong cửa hàng lên. Phút chốc, một chuỗi âm báo tin nhắn vang lên liên hồi, ầm ĩ tới mức Sở Sở muốn hôn mê, cô lại phải tắt luôn âm báo tin nhắn.

Nội dung của những tin nhắn chủ yếu là phản hồi góp ý và đặt hàng, Sở Sở nhanh chóng xem qua một lượt, trong lòng cũng đã có tính toán. Thị trường cho bánh khoai lang và bánh đậu xanh coi như đã được thành công hình thành, nhưng vấn đề cũng lục tục xuất hiện, chỉ với năng lực của cô, có bán cũng không bán được bao nhiêu hết. Sau khi lo lắng, thì Sở Sở lại có thêm một mục tiêu mới, lúc trước cô chỉ muốn bát chút thức ăn qua mạng, nhưng giờ cô đã quyết định, sau này cô phải mở một quán ăn thuộc về bản thân mới được.

Thống kê số lượng đơn đặt hàng xong rồi, Sở Sở phát hiện nguyên liệu nấu ăn còn dư không nhiều lắm, cô nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ, thế là cô quyết định ra ngoài mua nguyên liệu, ngày mai sẽ có nhiều thời gian để tập trung làm bánh hơn.

A Hắc và A Hồng đều đang xem hoạt hình trong phòng khách, sau khí nói với hai nhóc một tiếng là cô muốn đi ra ngoài, Sở Sở liền ra khỏi nhà.

Phố buôn bán của Y Tây tuy ban đêm không náo nhiệt như ban ngày, nhưng cũng không tính là ít. Vẫn là khu chợ đó, vẫn là cùng một nhân viên bán hàng, Sở Sở mua một lượng lớn bột nếp, đường cát, bơ, đậu xanh, thịt thú Tất Gia Lỗ, thịt thú Kiaro, dù sao hàng sẽ được giao tận nơi nên cô không việc gì phải lo lắng cả.

"Tư Đồ tiểu thư, chỗ chúng tôi mới nhập về đồ dùng làm bếp mới nhất, cô có hứng thú xem thử không ạ?" Nhân viên bán hàng tích cực giới thiệu với Sở Sở.

Đồ làm bếp à? Sở Sở lập tức đồng ý, không lâu nữa cô cũng sẽ mua, bây giờ xem thử trước cũng được.

Tới khi Sở Sở ra khỏi khu chợ thì đã gấp mười hai giờ tối, lúc này dòng người đã bắt đầu ít đi, Sở Sở bận rộn cả một ngày giờ đây đã bắt đầu thấm mệt, nhưng mà sự hưng phấn vẫn nhiều hơn! Cô rất vừa ý với bộ đồ làm bếp mới xem hồi nãy, chiếu theo tốc độ làm việc như lúc này của cô, một tuần sau là cô có thể rước chúng về rồi!

Cô cười híp mắt, nhẹ nhàng rảo bước hướng tới ga tàu điện ngầm.

Nhưng mà, lúc đi ngang qua công viên cô vẫn luôn đi ngang mỗi khi đi chợ, Sở Sở liền ngây dại. Vì phía trước cô, là một đám người đang đánh nhau, hoặc có thể nói là một đám người đang cùng nhau vây đánh một người đàn ông.

Dù là nhiều người đánh một người, nhưng thực lực của hai bên rõ ràng là đang ngang nhau. Hai phe đều không dùng súng, vũ khí cầm trong tay toàn bộ là vũ khí lạnh, phỏng chừng là sợ bị người khác chú ý. Dù buổi tối ở Y Tây rất náo nhiệt, nhưng công viên này buổi tối cũng không có mấy người đến.

Sở Sở nhanh chóng chạy tới trốn trong một hàng cây, dù là dùng vũ khí lạnh, nhưng lực phá hoại của chúng vẫn to lớn tới mức khiến người ta tặc lưỡi. Sở Sở trơ mắt nhìn một cái thùng rác to lớn bị một người trong số họ dùng chân đá bể, một mảnh trong số đó bay tới chỗ hồi nãy cô đã đứng, sau đó là một tiếng va đập rung trời, nếu mà cô vẫn còn đứng đó, phỏng chừng bây giờ đã nằm ngay đơ rồi. Sở Sở vỗ vỗ ngực, quả nhiên là người qua đường dễ thành vật hi sinh nhất mà, may mà cô trốn nhanh.

Đột nhiên, người bị bao vây vung vũ khí trong tay lên, nó phát ra một tiếng nổ lớn và luồng ánh sáng trắng, Sở Sở bị nó chiếu chói mắt nên phải nhắm mắt lại, chỉ hé ra một khe hẹp. Ngay lúc đám người kia đều nhanh chóng lùi về sau, thì người này nhanh chóng quay người lại, lập tức một người máy khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt cô, Sở Sở trợn to mắt nhìn nó, đây...đây là Người Máy à!!

Động tác của Người Máy rất nhanh, Sở Sở không nhìn thấy rõ lắm, chỉ nhìn được vài cái bóng, cô thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ!

Những nơi mà cái bóng xẹt qua, trừ vài tên phản ứng nhanh cũng chuyển sang chế độ điều khiển Người Máy ra thì còn lại đều ngã rạp xuống đất, tình hình lập tức xoay chuyển.

Rất nhanh sau đó, trận bao vây này rốt cuộc cũng có kết quả. Sở Sở nhìn Người Máy đang đứng sừng sững ở kia, trong lòng không khỏi cảm thán, thật là mạnh! Lấy một địch mười không hề biến sắc!

Ngay khi Sở Sở vẫn đang thầm cảm thán không dứt, một luồng ánh sáng trắng lại lóe lên, Người Máy biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện một người, chính là người đạn ông bị vây đánh lúc nãy.

Cảm giác kích động và sùng bái dần lắng xuống, Sở Sở lấy đồng hồ ra nhìn thì đã sắp mười hai giờ rưỡi, cô liền nóng nảy, nhưng lại thấy người kia vẫn chưa đi, thế là cô lại do dự không biết nên đi ra hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Sở vẫn từ sau hàng cây bước ra, men theo con đường đi tới ga tàu điện ngầm.

Sắc mặt Phương Tử Văn xanh mét, đến cùng là kẻ nào? Người biết anh sẽ ở nơi này vào ngày này hàng tháng không nhiều. Vết thương trên vai bắt đầu đau, Phương Tử Văn ngừng suy nghĩ, chuẩn bị di chuyển.

Lúc này, lại nhìn thấy một người đang chuẩn bị chạy đi, sau khi thấy rõ bộ dạng người nọ, Phương Tử Văn nhíu mày, ý nghĩ di chuyển lập tức biến mất, trong mắt bắt đầu ánh lên ý cười.

"A..." Tiếng kêu đau đớn truyền đến từ phía trước khiến cả người Sở Sở cứng lại, cô chỉ đi ngang qua thôi mà!

Sở Sở cúi đầu bước từng bước một, di chuyển một cách chậm rì rì.

Cho dù là đêm khuya, nhưng nó cũng không gây trở ngại gì cho việc Phương Tử Văn nhìn thấy động tác của cô nhóc kia.

"Này cô nhóc..."

Hai tiếng "cô nhóc" dọa Sở Sở nhảy dựng, hình như giọng nói này đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ, co lập tức ngẩng đầu lên.

A! Sở Sở lại bị dọa phát hoảng, đây chẳng phải là Phương Tử Văn sao? ! Từ lần đó, hai người coi như là chính thức quen biết, dù sao người ta cũng là ân nhân của cô, ấn tượng của cô đối với anh rất không tệ.

Vừa thấy người là Phương Tử Văn, Sở Sở nhanh chóng chạy lại: "Này, anh không sao chứ."

"Không sao, vết thương nhỏ mà thôi." Phương Tử Văn đè thấp giọng, có điều lại như có như không đem bả vai bị thương lộ ra trước mắt Sở Sở.

(*Ed: anh này không phải dạng vừa :)) )

Nghe thấy giọng nói (giả vờ) trầm thấp kia, lại nhìn thấy bả vai anh không ngừng chảy máu, Sở Sở lập tức biết người này bị thương không nhẹ, nhất thời trở nên nóng nảy: "Sao mà là vết thương nhỏ được cơ chứ, còn đang chảy máu đây này."

Phương Tử Văn chỉ nhíu mày, không tiếp tục lên tiếng nữa.

Sở Sở suy nghĩ, cô không biết gần đây có bệnh viện hay không, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng giúp anh cầm máu đúng chứ?

Nghĩ đến đây, Sở Sở dứt khoát nói: "Nhà tôi cách đây rất gần, tôi đưa anh đến đó băng bó vết thương đã."

----- Hết chương 17 -----