Nói đến lí do gặp Bạch Hân, thì phải nói lúc sinh nhật của cô, ba mẹ dẫn cô đi đến khu vui chơi, cô muốn ăn kem nên xin tiền bà để đi mưa. 

Lúc đang chuẩn bị ăn, liền bị một ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm, đó chính là Bạch Hân. Cô cười, hỏi:

"Muốn ăn sao?" 

Bạch Hân gật đầu, bé rất muốn ăn nhưng lại không có tiền, bao nhiêu tiền bé xin được đều bị mẹ lấy đi chơi cờ bạc. 

Nhan Lộ đang định đưa que kem cho Bạch Hân thì Bạch Hà chạy lại, làm cao nói: 

"Cô bé, không cần phải bố thí cho chúng tôi que kem không đáng mấy đồng thế đâu. Nếu cô bé có lòng tốt thì hãy xin ba mẹ cô bé cho chúng tôi vào nhà mấy người ở. Nhìn bộ váy này của cô chắc đắt lắm nhỉ, bà cô bé làm nghề gì?" 

Nhan Lộ lúc đó ngây thơ nên nói hết cho bà ta nghe mà không để ý mắt bà ta sáng rực, tham vọng ngùn ngụt. 

Bà mẹ Nham thấy Nhan Lộ đang nói chuyện với một người phụ nữ khả nghi sợ bắt cóc liền chạy lại. 

Bạch Hà thấy ba mẹ Nhan chạy lại, biết là ba mẹ của cô, vờ cười rối rít cảm ơn Nhan Lộ: "Cảm ơn con, cô bé, không ngờ con còn nhỏ mà đã biết thương người như vậy."

Mẹ Nhan kéo Nhan Lộ lại gần mình, hỏi:

"Đào Đào, họ là ai vậy?" 

Bạch Hà quan sát ba Nhan, người đàn ông này là chủ tịch Nhan thị, vừa giàu vừa dễ nhìn, bà nhất định không thể bỏ qua con mồi này. Bạch Hà liền nói:

"Tiểu thư thấy 2 mẹ con tôi tội nghiệp nên mời về nhà để ở." 

Ba Nhan cùng mẹ Nhan bất ngờ nhìn nhau. Mẹ Nhan có chút tức giận hỏi: 

"Đào Đào, sao con lại nói thế? Sao lại mời người lạ vào nhà?" 

Nhan Lộ có chút khó xử, không biết trả lời làm sao. Bạch Hà nhanh miệng:

"Phu nhân đừng lo, mẹ con tôi có thể làm giúp việc cũng được. Chỉ cần cho chúng tôi đồ ăn nơi ở." 

Nhan Lộ nói tiếp: 

"Đúng đấy mẹ, nhà mình vừa có người xin nghỉ, đang thiếu một người. Chúng ta nhận dì ấy vào làm cũng được." 

Ba Nhan xoa đầu Nhan Lộ, nói với mẹ Nhan:

"Như thế cũng được em ạ. Chúng ta đang thiếu người. Cứ thuê thử có làm được việc không. Còn cô bé này cứ để nó chơi với Đào Đào của chúng ta." 

Bạch Hà nghe thế vội cúi đầu cảm ơn. Bà sẽ trở thành phu nhân của tập đoàn Nhan thị, sẽ tiêu tiền không cần lo nghĩ.

Lúc đó cô còn nhỏ, không hiểu được tâm tư của Bạch Hà. Đúng là đưa sói về nhà

( Bây giờ sẽ dùng vai Bạch Hà để kể nhé)

Ngay từ lần đầu tiên thấy căn nhà đó, ả đã biết ả nhất định phải trở thành chủ nhân của căn nhà này. Nhan Lộ đưa ả đi tham quan sắp ngôi nhà, vào phòng ngủ của vợ chồng Nhan. Ả liền bị vẻ choáng ngợp bởi sự xa hoa. Từ sàn nhà đến trần nhà đều là thứ ả chỉ thấy qua TV. 

Mở hộp trang sức ra, toàn là kim cương, ruby, sapphire,... và nhiều loại ả chưa thấy bao giờ. Nhưng ả biết, ả có làm quần quật cả đời cũng không đủ để mua 1 món trong số này. 

Nhan Lộ kiêu ngạo nói: 

"Cái nhẫn kim cương này là ba đặt làm riêng cho cả nhà đấy, ba một cái, mẹ một cái và cháu một cái. Còn cái vòng ngọc trai hồng này là sinh nhật của mẹ ba đã tặng đấy,..." 

Bạch Hà nghe thế muốn lấy một cái đeo thì:

"Bạch Hà, cô đang làm cái gì thế?" 

Bạch Hà giật mình, làm rụng cái nhẫn, lắp bắp nói:

"Phu nhân, là do,... là do tôi thấy đẹp quá nên muốn thử xem thôi. Không có ý trộm cắp gì đâu ạ."

Mẹ Nhan sao không biết tâm tư của bà ta, nói:

"Tôi không muốn biết cô làm gì, nhưng phòng của vợ chồng tôi, Đào Đào, trừ khi có lệnh, cô tuyệt đối không được vào." 

Bạch Hà khinh bỉ, Hồ Trâm, cô cứ đợi đấy, sớm muộn gì toàn bộ trang sức đều sẽ là của tôi.

Trở lại hiện tại: 

Nhan Lộ làm nũng với mẹ Nhan: 

"Mẹ, con xin lỗi. Là do con tin người." 

"Không sao, con không sao là được rồi, may mà chúng ta phát hiện sớm."

Ba Nhan cười:

"Nếu bây giờ Đào Đào khỏe rồi thì tối nay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn nhé." 

"Ba, con muốn đi ăn đồ ăn Thái." Nhan Lộ đưa ra ý kiến. 

"Được, vậy lát nữa chúng ta sẽ đi ăn đồ Thái." Ba Nhan cưng chiều xoa đầu Nhan Nguyệt.

"Anh này, chiều con bé quá đấy. Cả con nữa." Mẹ Nhan ngoài miệng trách cứ nhưng ai cũng có thể nghe ra được sự yêu thương. 

Hốc mắt Nhan Nguyệt lại đỏ lên, gia đình mình hạnh phúc là thế, chỉ tại mình tin người, khiến gia đình hạnh phúc của mình tan nát. 

Ba mẹ Nhan bảo cô nghỉ ngơi rồi lát nữa còn đi ăn. 

Sau khi ba mẹ ra ngoài, khuôn mặt Nhan Lộ lại trầm mặc. Bạch Hà nhất định sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Nhưng bà ta không có thế lực, vậy thì chỉ có nhờ vào cánh nhà báo thôi. Gần đây Nhan thị đang mở chi nhánh ở Italia, nếu như bà ta mà đăng lên báo, không những không thể có chi nhánh ở Italia mà cổ phiếu của Nhan thị chắc chắn sẽ tụt giá thảm hại. 

Đến lúc đó, cô phải có cách đối phó mới được. 

Quả nhiên... 3 người bọn họ vừa ra khỏi nhà, thì đám phóng viên đã bu lại, còn có cả máy quay. 

"Nhan tổng, có một người phụ nữ tự xưng là tình nhân của ông. Nói rằng đang có thai mà đuổi bà ta đi." 

"Nhan phu nhân, bà có cảm giác gì khi tình nhân có thai của chồng mình?" 

"Nhan tổng, bây giờ giá cổ phiếu của Nhan thị đang giảm, ông nghĩ thế nào?"

v...v...v...v 

Mẹ Nhan lạnh lùng đáp một câu: 

"Về người phụ nữ ấy, bà ta là người giúp việc của gia đình tôi. Con gái bà ta vì đôi giày mà đẩy con gái tôi xuống bể bơi. Bà ta còn ăn trộm trang sức của tôi. Mấy người nói xem, như thế có thể để bà ta ở lại không?" 

Một phóng viên nghi ngờ nói: 

"Nhưng đó chỉ là lời do phía bà nói? Vì sao chúng tôi có thể tin bà?" 

Mẹ Nhan tiếp tục đáp trả: 

"Thế thì vì sao bà ta nói mà mấy người đã tin? Bây giờ y học rất hiện đại, nếu muốn, chúng tôi có thể đem bà ta đi chọc ối để xét nghiệm để xem đó có phải là con của chồng tôi không. Nếu thực sự là con của chồng tôi, tôi sẵn sàng nuôi nó như con ruột." 

Mấy phóng viên ngẩn ngơ, đúng là như thế. Vị phóng viên đó lại mặt dày hỏi tiếp: 

"Nếu lỡ như phu nhân cho tiền để bệnh viện làm sai kết quả thì sao?"

Các phóng viên nghe thế được nước làm tới, lại tiếp tục hỏi. Nhan Lộ chịu không được nữa, hỏi

"Mấy chú mấy cô nghĩ ba mà cần một người giúp việc sao? Bà ta có điểm nào hấp dẫn? Nếu ba muốn thì có hàng trăm cô xinh đẹp xếp hàng, cần gì đến Bạch Hà." Sau đó cô vếu đùi mình một cái thật đau, để làm hốc mắt đỏ, nói tiếp:

"Với lại, con từng nghe bà ta nói với Hân Hân là sau khi bò được lên giường ba, sẽ đuổi mẹ con con đi." Sau đó lấy tay lau nước mắt. 

Đám phóng viên thấy thế liền chột dạ, đúng là mình hơi quá đáng, mà ngẫm lại lời nói của cô bé cũng đúng. 

Nhưng cái vị phóng viên lúc nãy hỏi cô với mẹ vẫn chưa có vẻ là buông tha, lại tiếp tục gây khó dễ. 

Nhan Nguyệt bỗng nhiên thấy lạ, cái ông phóng viên này hình như là cháu trai của Bạch Hà. Đúng rồi! Chính là người này, sau khi Bạch Hà trở thành Nhan phu nhân thường ra vào nhà này. 

"A!! Chú có phải là cháu trai của dì Bạch đó không? Hèn gì nhìn quen thế, lúc đó cháu thấy chú dẫn Hân Hân đi chơi rồi." 

Nói xong, mọi người đều tập trung vào hắn ta. Hắn ta không biết phải nói sao. Chết tiệt!! Sao trí nhớ của con bé 5 tuổi lại dai như thế chứ? 

Ba Nhan mất kiên nhẫn: 

"Đủ rồi, mấy người muốn làm gì thì làm nhưng lúc ra tòa vì tội vu khống người khác thì lúc đó đừng có van xin tôi rút đơn kiện!!" Sau đó bế Nhan Nguyệt vào ô tô để đến nhà hàng Thái.