Nha đầu vừa tới gọi là Thu Nhạn, là đại nha hoàn của thôn trang, địa vị mặc dù thấp hơn Trương Lan, nhưng cũng có mấy phần thể diện. Đêm ba mươi để Thu Nhạn đưa cơm đến, những năm qua chưa từng có việc này, chắc hẳn vì Trương Lan muốn chặn miệng mọi người mới tỏ ra quan tâm vị tiểu thư Tưởng gia đang bệnh tật nằm trên giường này.

Thu Nhạn để cái giỏ đựng thức ăn xuống đồng thời nhanh chóng đánh giá căn phòng, đây là lần đầu tiên nàng tới phòng của Tưởng Nguyễn, chỉ thấy trong căn phòng nhỏ hẹp bao phủ một loại không khí mục nát cũ kỹ, mái hiên chắp vá, thậm chí tường còn có dấu vết mưa thấm vào, chăn trên giường cũng cực kỳ mỏng, đừng nói là đồ vật trang trí, cho dù là đồ dùng thông thường cũng hết sức tồi tàn. Ở trong căn phòng âm u ẩm ướt thế này, thân thể không suy yếu mới là lạ. Nhìn nơi này đâu giống như khuê phòng tiểu thư, cho dù là nô tài hạ đẳng nhất của thôn trang, chỉ sợ cũng không đến mức khốn khổ như thế này.

Thu Nhạn sống ở đại trạch viện đã lâu, biết Trương Lan tham tiền hà khắc, nhưng nếu không phải ý của chủ tử, bà ta tuyệt đối không dám đối đãi với tiểu thư như thế. Nếu đã là ý của chủ tử, Thu Nhạn tất nhiên sẽ không nhúng tay vào.

“Ngươi là Thu Nhạn?” Người trên giường mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn, nhưng lại mang theo cảm giác huyền ảo.

Thu Nhạn ngẩng đầu, cười nói. “Đúng là nô tỳ.”

Bạch Chỉ và Liên Kiều một người che chở bên cạnh Tưởng Nguyễn, một người chăm chú nhìn Thu Nhạn, ở thôn trang này, trừ ba người chủ tớ các nàng, tất cả những người khác bụng dạ đều khó lường.

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tối nay là đêm ba mươi nhỉ? Thu Nhạn tỷ tỷ mặc y phục mừng năm mới nhìn thật là đẹp.”

Lời nói này có chút kỳ lạ, Thu Nhạn không hiểu có ý gì, vẫn cười nói. “Đều là Lan thẩm dặn dò làm, nô tỳ chỉ là hạ nhân, nào có xinh đẹp, tiểu thư thật biết nói đùa.”

Tưởng Nguyễn khẽ thở dài. “Lan thẩm thật là có lòng, từ trên xuống dưới thôn trang đều may y phục mới sao?”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, ẩn chứa vui vẻ, Thu Nhạn vô thức muốn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, từ trên xuống dưới thôn trang đều được may y phục mới, nhưng chỉ có chủ tử ba người trước mắt này không có, lời này dù thế nào cũng không nói ra được. Đang muốn lấp li.ếm cho qua, lại nghe Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói. “Hai nha hoàn bên cạnh ta chân tay vụng về, ngay cả y phục bình thường cũng không bằng y phục của Thu Nhạn tỷ tỷ. Vả lại Thu Nhạn tỷ tỷ nói sai rồi, không phải ta nói đùa, Thu Nhạn tỷ tỷ tuy chỉ là hạ nhân, nhưng hình như còn thoải mái dễ chịu hơn cả ta, hơn nữa cũng rất xinh đẹp.”

Lời nói sắc bén cùng giọng nói dịu dàng của chủ tử hoàn toàn không hợp, khiến Thu Nhạn cảm thấy rất căng thẳng. Nàng không kiềm lòng được mà ngẩng đầu nhìn người trên giường, ánh nến lờ mờ, nữ hài tử trên giường nhận tách trà nóng Bạch Chỉ đưa tới, nước trà bốc lên làn sương mờ nhạt che hết nửa gương mặt của nàng, không thấy rõ biểu cảm gì, chỉ thấy lông mi thật dài hạ xuống hiện ra độ cong duyên dáng, lại vô cùng xinh đẹp.

Giọng nói vui vẻ của Tưởng Nguyễn vang lên. “Thu Nhạn tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, sau này trưởng thành, nhất định có thể gả cho một người tốt xứng đôi, Nhị công tử nhà Mã viên ngoại bên ngoài thành không tệ, Mã nhị công tử đã có mười hai di nương, vậy thì Thu Nhạn tỷ tỷ là di nương thứ mười ba rồi.”

Thu Nhạn ngẩn ra, lòng bàn chân dần dần có cảm giác lạnh lẻo, sắc mặt trở nên tái nhợt, cắn môi mở to mắt nhìn Tưởng Nguyễn, một câu cũng không nói nên lời.

Tưởng Nguyễn cũng không gấp, chỉ đem tách trà kề sát lên miệng, nhấp một hớp nhỏ.

Một lúc sau, Thu Nhạn mới cố lấy dũng khí, ưỡn ngực nói. “Nô tỳ không hiểu tiểu thư đang nói gì.” Nói nửa câu đầu còn hùng hồn đến nửa câu sau không biết tại sao lại có cảm giác chột dạ.

“Chim khôn lựa cành mà đậu, người hướng về chỗ cao, nước lại chảy xuống chỗ thấp, Thu Nhạn tỷ cũng chỉ như bao người mà thôi. Không cần xấu hổ.” Nàng nghiêng đầu bật cười. “Đây là chuyện tốt, nếu như có một ngày Thu Nhạn tỷ tỷ thật sự trở thành thập tam di nương, tất nhiên ta cũng sẽ tặng một phần lễ vật. Thu Nhạn tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ta nghĩ thân phận này cũng là do Thu Nhạn tỷ thông minh mà tìm được.”

Thu Nhạn đứng nguyên tại chỗ, từ từ nắm chặt hai tay. Tưởng Nguyễn xoa mi tâm. “Chỉ ngồi một lát đã thấy mệt, thân thể ta còn chưa khỏe, không thể tự mình chúc mừng năm mới Lan thẩm, làm phiền Thu Nhạn tỷ tỷ nói thay ta một tiếng.” Vừa nói xong thì sai Bạch Chỉ. “Còn không đi tiễn Thu Nhạn tỷ tỷ.”

Đây rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách, trong lúc nhất thời Thu Nhạn cũng không biết phải làm sao, đương nhiên chỉ hy vọng có thể lập tức đi khỏi căn phòng đầy áp lực này, vì vậy hốt hoảng gật đầu đồng ý, mơ hồ nhận thấy cảm giác đè ép lại xuất hiện.

Đợi đến lúc Bạch Chỉ cùng Thu Nhạn đi tới cạnh cửa, Tưởng Nguyễn lại mở miệng nói. “Đúng rồi, Thu Nhạn tỷ tỷ, trước đó ta cũng đã nói y phục của hai nha hoàn này, nếu đã tới năm mới, ta cũng muốn nhìn cái gì đó mới mẻ, mong Thu Nhạn tỷ tỷ nghĩ cách, để ở đây có không khí tết hơn.”

Thu Nhạn cắn môi. “Tiểu thư chẳng phải là đang làm khó nô tì…”

“Thu Nhạn tỷ tỷ là người thông minh,” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời của nàng. “Nếu không làm sao trở thành thập tam di nương?”

Vẻ mặt Thu Nhạn lại trắng hơn một chút, căm hận nói. “Dạ.”

Đợi Bạch Chỉ đưa Thu Nhạn ra ngoài, Liên Kiều mới hỏi. “Tiểu thư, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thu Nhạn lại có liên quan đến Nhị công tử nhà Mã viên ngoại?”

“Nàng đã sớm bí mật qua lại với Mã nhị công tử, bây giờ đang trong thời điểm ngọt ngào.” Tưởng Nguyễn nói.

Kiếp trước, sau vài năm Thu Nhạn vụng trộm với Mã nhị công tử thì bị người bắt gặp, chuyện này mới bị vạch trần, Mã nhị công tử thì chẳng hao tổn gì, nhưng Thu Nhạn lại bị người ta trầm lồng heo, trước khi ngâm xuống nước Thu Nhạn đã bị tra tấn đến mức thần trí mơ màng, luôn miệng nói bản thân là thập tam di nương của Mã nhị công tử. Có lẽ lúc tình cảm nồng nàn thì Mã nhị công tử đã hứa hẹn với nàng như vậy. Chỉ là cuối cùng Thu Nhạn vẫn không có mệnh làm thập tam di nương, tất nhiên Tưởng Nguyễn sẽ không nói việc này ra.

Liên Kiều hiểu ra mọi chuyện. “Khó trách nàng sợ như vậy. Ta khinh! Thật sự là người bỉ ổi, không biết liêm sỉ!” Dù sao cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi, lập tức đỏ mặt. “Nhưng mà tiểu thư, làm sao người biết những chuyện này?”

Trong lòng Liên Kiều càng nghi ngờ hơn, không chỉ như thế, nàng còn phát hiện Tưởng Nguyễn giống như thay đổi thành một người khác, người nhẫn nhục chịu đựng thế nhưng cũng biết uy hiếp Thu Nhạn trắng trợn, thậm chí nói tới những chuyện dơ bẩn mà vẻ mặt không có một chút khác thường, giống như đang nói việc nhà hằng ngày vậy.

Bình thường thì cơ hội Tưởng Nguyễn ra ngoài còn ít hơn cả nàng và Bạch Chỉ, quanh năm suốt tháng đều sống ở trong viện, vì sao lại có thể biết chuyện này. Liên Kiều nghi ngờ trong lòng, Tưởng Nguyễn lại không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói. “Liên Kiều, ngươi muốn sống cả đời ở chỗ này sao?”

“Tất nhiên không muốn.” Tính tình Liên Kiều mạnh mẽ thẳng thắn, không hề nghĩ ngợi mà nói. “Tiểu thư không cần phải lo lắng, đương nhiên sẽ không sống cả đời ở thôn trang này, qua ít ngày nữa lão gia sẽ tới đón tiểu thư.”

Tưởng Nguyễn cười cười, lúc nào tới đón, nàng biết rõ hơn ai khác. Nàng không có kiên nhẫn chờ đến lúc đó, càng không muốn chờ.

“Cần gì phải chờ đợi, chẳng mấy chốc Thu Nhạn sẽ đưa chúng ta hồi kinh.”

Liên Kiều sững sờ, vô thức nhìn Tưởng Nguyễn, thấy một nữ hài tử thanh tú, sống mũi thẳng tắp, môi hồng hào mịn màng, nhếch lên một vòng cung nhỏ.