"Anh Thâm, ăn cơm nha ~" Thẩm Y Y thấy Lý Thâm chậm chạp không động đũa, nhịn không được thúc giục.

Tiếng kêu yêu kiều kéo dài âm cuối, giống như là một đám lông vũ nhẹ nhàng vỗ về trái tim của Lý Thâm, hầu kết Lý Thâm bỗng nhúc nhích một cái, quyết định địch không động ta không động, anh muốn xem xem, rốt cuộc cô muốn diễn trò gì.

Lý Thâm ở trong ánh mắt mong chờ của Thẩm Y Y, anh cầm đũa, bới một ngụm cơm trắng, hạt gạo mềm nhũn thơm ngọt tràn ngập ở trong miệng, vị giác trong nháy mắt được thỏa mãn, anh nhịn không được và một miệng lớn.

Thẩm Y Y nhìn thấy vẻ mặt này của anh liền biết anh rất hài lòng, cô vui mừng mỉm cười, nhìn bốn cha con bọn họ ăn cơm cô làm từng ngụm từng ngụm, cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra, chính là ý nghĩa lớn nhất của chuyến trở về lần này của cô.

"Anh Thâm, đừng chỉ ăn cơm mãi, ăn nhiều thức ăn một chút." Thẩm Y Y lại gắp một miếng cá cho Lý Thâm, Lý Thâm dừng một chút, gắp một miếng thịt khô cho cô, ngữ khí cứng rắn, "Em cũng mau ăn đi."

"Vâng." Thẩm Y Y nở nụ cười.

Người đàn ông miệng mạnh tâm mềm này.

Nhà cũ sát vách nhà họ Lý.

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Lý Thiết Trụ kêu to từng tiếng, từ bên ngoài trở về, "Nấu xong cơm chưa? Con sắp c.h.ế.t đói rồi!"

"Sắp sắp, sắp xong rồi!" Giang Ái Linh ở trong phòng bếp đáp một tiếng.

Lý Thiết trụ đã đợi không kịp nữa, chạy vào phòng bếp xem xét, bánh cao lương, khoai lang và một nồi cháo không nhìn thấy gạo, cùng một đĩa nhỏ dưa muối, lập tức reo lên: "Mẹ, tại sao lại là những thứ này? Đều khó khăn ăn c.h.ế.t đi được!"

Giang Ái Linh nghe vậy, nhanh chóng kéo Lý Thiết Trụ đến một góc, từ trong n.g.ự.c lén lấy ra một quả trứng gà, nhỏ giọng nói, "Con trai, đây là trứng gà mẹ cố ý luộc cho con, chờ chút con ăn cơm xong cầm ra bên ngoài lén mà ăn, đừng để cho bà nội con biết."

Bình thường trứng gà là thứ cực tốt, gia đình bình thường đều là để dành đổi lương thực hoặc là trong nhà ai không khỏe, sinh con gì đó thì mới có thể ăn.

Giang Ái Linh có đôi khi sẽ lén lấy một hai cái cho Thiết Trụ ăn.

Mẹ Lý đương nhiên cũng biết, nhưng mà Lý Thiết Trụ là cháu trai trưởng của bà ấy, tự nhiên là cực kì sủng ái, chỉ cần không làm quá lộ liễu thì bà ấy cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Cho nên Lý Thiết Trụ thường hay có trứng gà ăn.

Người khác đều không có, nó có, trong lòng không biết có bao nhiêu đắc ý.

Thế nhưng ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thịt, quả trứng gà hôm nay làm sao cũng không lọt nổi mắt xanh của nó, nhưng cho dù không vào được mắt, nó cũng cầm trứng gà nhét vào trong túi, nói với mẹ nó, "Mẹ, con muốn ăn thịt."

Giang Ái Linh trở về trước lò, lấy khoai lang, bánh cao lương trên nồi bưng đến nhà chính, chút nữa cả nhà làm việc trở về sẽ ăn.

Vừa bưng vừa nói, "Con ngoan, đừng có gấp, nữa tháng nữa thu hoạch xong, đến lúc đó trong đội mổ heo, nhận được thịt heo mẹ sẽ nấu thịt cho con ăn!"

"Nhưng con muốn ăn bây giờ." Lý Thiết Trụ mè nheo.

"Hiện tại mẹ biết đi đâu lấy thịt cho con ăn đây?" Giang Ái Linh nhíu mày.

"Sát vách." Lý Thiết Trụ nói, "Mẹ, mẹ không ngửi được mùi thịt sao? Chính là nhà sát vách truyền đến, vừa nãy con đã thấy đám Tiểu Bảo xách cá trở về, bọn họ khẳng định là làm cá ăn."

Giang Ái Linh đã sớm ngửi thấy, càng ngửi càng đói, cô ta cũng đã lâu không ăn thịt, cũng thèm lắm, nhưng nếu đổi thành nhà những người khác, cô ta đã sớm mặt dạn mày dày tới cửa tán gẫu vài câu rồi.

Nhưng mà là nhà Lý Thâm... Không, hẳn là vợ Lý Thâm - Thẩm Y Y.

Mặc dù Lý Thâm đã phân nhà nhưng mà lão đầu tử mẹ Lý còn ở đây, anh nấu thịt không đưa một hai bát tới đây chính là bất hiếu!

Mặc dù cô ta không dám mắng thẳng mặt Lý Thâm, nhưng mà sau lưng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hoặc là ra ngoài nói xấu vài câu dù sao vẫn là dám.

Nhưng nếu như là Thẩm Y Y...

Thẩm Y Y kia là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, bị Lý Thâm lừa có bầu mới gả vào nhà họ Lý, đối xử với Lý Thâm cùng mấy đứa con trai của cô đều không có sắc mặt tốt, còn tự mình nấu ăn riêng, mặc dù không đi làm nhưng mỗi tháng cũng đều có cha mẹ gửi tiền cho cô.

Căn bản là không liên quan đến nhà họ Lý.

Cho dù cô ta mặt dạn mày dày đi qua ăn chực, đừng nói Thẩm Y Y có cho hay không, chính là mẹ chồng cô ta cùng Lý Thâm đều không đồng ý.

Mẹ Lý bởi vì chuyện Lý Thâm lừa Thẩm Y Y, đối xử với cô luôn mang áy náy trong lòng, cho dù cô ta sinh cho nhà họ Lý trưởng tôn dám bắt nạt Thẩm Y Y thì mẹ Lý cũng chắc chắn sẽ không đồng ý.

Mà Lý Thâm kia, cũng không biết bị Thẩm Y Y bỏ bùa mê thuốc lú gì màa Thẩm Y Y ghét bỏ anh vô cùng cực nhưng anh vẫn cưng chiều Thẩm Y Y, ngay cả con trai cũng phải xếp sau cô.

Có thể nói, nếu như cô ta mắng Lý Thâm, Lý Thâm chưa chắc sẽ so đo với cô ta, nhưng nếu cô ta dám đông vào Thẩm Y Y, vậy thật đúng là muốn ăn đòn rồi.

"Mẹ, con muốn ăn thịt!" Thiết Trụ thấy mẹ nó đang sững sờ, lại gọi một câu.

"Con ngoan, mẹ cũng không có..." Giang Ái Linh vừa định dỗ con trai của cô ta, cúi đầu xuống liền thấy vết đỏ trên cổ Thiết Trụ, lập tức tim gan đau đớn, hét rầm lên, "Thiết Trụ, cái này là ai đánh con? Ai dám đánh con? Mẹ đi báo thù cho con."

Thiết Trụ sờ lên cổ, nếu mẹ nó không nói thì nó cũng quên trên cổ nó còn có vết thương, nó muốn nói đã hết đau rồi.

Nhưng mà nghĩ đến thịt, con mắt tròn căng của nó xoay chuyển một vòng.

Lập tức cáo trạng: "Mẹ, là bác hai gái đánh, bác ấy đánh con, mẹ mau đi báo thù giúp con đi!" Như vậy nó sẽ có thịt ăn.

Cha Lý tổng cộng có ba trai hai gái, hai đứa con gái đã gả đi, con trai cả Lý Đại Bân cùng vợ anh ta tổng cộng sinh ba con gái, còn bởi vậy mà sức khỏe giảm sút, không có cách nào mang thai sinh con ữa.

Việc này khiến mẹ Lý luôn có chút trọng nam khinh nữ hơi ghét bỏ, cộng thêm thằng hai Lý Thâm, trước khi gặp được Thẩm Y Y chính là một tên ác bá khiến cha Lý và mẹ Lý nhức đầu, làm cho bọn họ cảm thấy đời này của anh sẽ không lấy được vợ.

Cho nên toàn bộ hi vọng đều dồn vào nhà con thứ ba, cũng chính là nhà Lý Tam Hoành cùng Giang Ái Linh.

Giang Ái Linh mất cha mẹ từ nhỏ, cùng em gái sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, không có người nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn cho nên sau khi gả vào nhà họ Lý tự ti một đoạn thời gian.

Nhưng cô ta là một người may mắn, vào cửa một tháng liền có bầu, đồng thời lại sinh được đứa con trai - Lý Thiết Trụ, lập tức khiến cô ta trở thành đại công thần của nhà họ Lý, về sau lại sinh thêm một trai hai gái, ở nhà họ Lý ưỡn lưng đến mức thẳng tắp.

Thế cho nên ngày mùa thu hoạch mùa, ngay cả đứa con gái 9 tuổi nhỏ nhất phòng lớn đều phải bị gọi ra ruộng cắt lúa, còn cô ta nhận công việc thoải mái ở nhà nấu cơm.

Cho nên, Lý Thiết Trụ chính là được cô ta yêu thương nâng niu, chính mình cũng không nỡ đánh một cái chớ nói chi là Thẩm Y Y.

"Đi, mẹ đi báo thù cho con!" Giang Ái Linh hung dữ nói, lôi kéo Lý Thiết Trụ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Cha Lý, mẹ Lý, vợ chồng phòng lớn, Lí Tam Hoành và mấy đứa bé vừa vặn tan tầm trở về, nhìn thấy hai mẹ con bọn họ khí thế hung hăng, mẹ Lý gọi bọn họ lại, "Làm đâu đó?"

"Mẹ!" Giang Ái Linh vừa nhìn thấy mẹ Lý, lập tức đẩy Lý Thiết Trụ đến trước mặt, chỉ vào cổ của nó cho mẹ Lý xem, "Mẹ xem cổ Thiết Trụ này, thành ra thế này nè? Đều là bác hai gái của nó làm đấy!"

Mẹ Lý lúc đầu nhìn thấy cổ Lý Thiết Trụ, sắc mặt đen thui, nghe xong lời Giang Ái Linh nói, sửng sốt một chút, "Nhà thằng hai làm?"

"Làm sao bác ấy đánh cháu?" Mẹ Lý nhìn về phía Lý Thiết Trụ, nhà thằng hai cũng không giống như là người gây chuyện, cô ngay cả mấy đứa con của mình còn chẳng muốn quản, vì sao lại muốn đánh Thiết Trụ?