Phòng bếp dù sao quá nguy hiểm, Nhị Bảo cùng Tiểu Bảo lại hiếu động, lỡ như bị thương sẽ không hay, Thẩm Y Y nói xong, từ bên trong không gian lấy ra mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ mới dỗ chúng được.

Hai đứa nhỏ đều chưa từng thấy qua kẹo đại bạch thỏ sữa, thèm thuồng chảy nước bọt ròng ròng, nghe lời cầm kẹo nhưng không có ra ngoài, chỉ đứng tại cửa nhìn xem.

Thẩm Y Y cực kỳ buồn cười, quay lại nhìn thấy ánh mắt liếc trộm của Đại Bảo, tự tay lột một viên bỏ vào trong miệng của cậu bé, "Đại Bảo, há mồm nào, ăn ngon không?"

“Ngon ạ!" Đại Bảo bởi vì được mẹ cho ăn nên có chút ngượng ngùng.

"Ngoan." Thẩm Y Y sờ đầu của cậu bé, bởi vì có Đại Bảo hỗ trợ, cô liền tính toán đi nấu đồ ăn.

"Mẹ?" Đại Bảo có chút do dự.

"Hm?"

"Con có thể xin thêm một viên kẹo nữa hay không?"

"Đương nhiên là được, mẹ thấy tay con bẩn cho nên mới không đưa cho con." Thẩm Y Y cho rằng Đại Bảo là thấy hai em trai đều được hai viên, cậu bé chỉ ăn một viên, sợ cậu bé hiểu lầm, bèn tận tình giải thích một câu.

Lại cầm ra hai viên, tự tay nhét vào trong túi quần áo của cậu bé, "Nể tình Đại Bảo nhóm lửa cho mẹ, mẹ thưởng thêm cho Đại Bảo một viên, nhưng mà không thể ăn nhiều nha, với lại chút nữa chúng ta sẽ ăn cơm, bằng không sẽ sâu răng..."

Đại Bảo thấy mẹ hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Không phải, mẹ, con muốn giữ lại cho cha ăn, con chưa thấy cha ăn kẹo bao giờ..."

Yết hầu Thẩm Y Y cứng lại, rõ ràng không muốn khóc nhưng nước mắt lại không biết cố gắng.

Đại Bảo thấy cô khóc, thằng bé quýnh lên nói, "Mẹ, có phải mẹ không muốn con đưa cho cha ăn hay không, vậy con sẽ không cho, mẹ đừng khóc." Cậu bé nghe nói mẹ cũng không thích cha, ngay cả cha cũng nói mẹ không thích ông ấy.

Nhị Bảo Tiểu Bảo đang ăn kẹo ở cửa, nghe xong cũng quýnh lên, vội vàng chạy vào, "Mẹ, mẹ đừng khóc!"

"Mẹ không có khóc, mẹ chỉ là vui mừng vì các bảo bảo của mẹ hiểu chuyện như thế.” Thẩm Y Y vội vàng lau nước mắt, lại từ trong n.g.ự.c lấy ra một nắm kẹo sữa, "Mẹ làm sao lại không muốn cho cha ăn chứ? Nhưng mà đây là mẹ cho các con, các con tự ăn đi, chỗ mẹ còn có rất nhiều, đến lúc đó cho cha ăn có được hay không?"

"Mẹ, thật sao?" Ba bảo liền vội vàng hỏi, "Mẹ cũng thích cha giống như chúng con, muốn để dành kẹo cho cha à."

Thẩm Y Y xem xét, trong tay mỗi người bọn họ còn nắm một viên kẹo không ăn, cảm động vô cùng, Lý Thâm thật sự dạy bọn nhỏ rất tốt.

"Thật." Cô nói, "Mẹ rất thích cha."

"Thế..." Đại Bảo lấy dũng khí, "Mẹ, có phải mẹ sẽ không rời bỏ cha và chúng con hay không?"

Nhị Bảo Tiểu Bảo cũng một mặt khẩn trương nhìn cô.

"Sẽ không!" Trong lòng Thẩm Y Y cực kỳ triều mến, "Mẹ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ba bảo, cũng sẽ không rời bỏ cha các con."

"A!" Nhị Bảo Tiểu Bảo vui mừng nhảy cẫng lên

Con mắt Đại Bảo cũng sáng lấp lánh.

Trái tim Thẩm Y Y cũng tan chảy theo, "Được rồi, mau đi ăn kẹo đi, mẹ phải bắt đầu nấu cơm."

Nhị Bảo liền lôi kéo Tiểu Bảo đi ra, Đại Bảo vẫn ở trong phòng bếp nhóm lửa.

Thẩm Y Y đập một quả trứng gà làm canh rong biển, cùng thịt khô xào khoai tây, lại thêm cá mà Tiểu Bảo vừa mới mang về.

Cá Lý Thâm đã xử lý xong, cô chỉ cần rửa sơ qua là có thể trực tiếp chế biến cho nên không có phí thời gian chút nào.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm, xa xa đã ngửi thấy được.

Người tan tầm về nhà ăn cơm trưa đi ngang qua, vốn đã đói đến mức bụng kêu vang, vừa ngử được mùi vị kia thì càng đói hơn.

"Mùi thơm của thịt, nhà ai nấu thịt vậy?" Có người kinh ngạc, thời đại này mọi người ăn cơm no cũng khó khăn chớ nói chi là ăn thịt, huống chi hiện tại là ngày mùa thu hoạch, nhà nhà đều bận rộn thu hoạch, nhà ai có thời gian rảnh rỗi lên thành phố mua thịt vậy chứ?

"Hình như là nhà Lý Thâm" Có người thuận theo mùi thơm ngửi qua.

Đám người nghe xong, lập tức không cảm thấy kì quái.

Tiểu thanh niên tri thức mà Lý Thâm cưới kia, dáng dấp rất xinh đẹp nhưng cực kì yếu ớt, vai không thể khiêng tay không thể gánh, lười biếng, không để tâm đến Lý Thâm cùng mấy đứa bé.

Ngay cả ăn cơm cũng không ăn cùng bọn Lý Thâm, đều là tự ăn một mình, nhưng mà, người nhà mẹ đẻ là người trong thành phố, có tiền, nghe nói mỗi tháng đều gửi tiền cho cô, không đi làm cô cũng có thể ăn ngon uống say, căn bản không cần trông cậy vào Lý Thâm.

Đám người nghĩ đến sắp có kịch hay để xem rồi.

Người đàn ông cao lớn khiêng cuốc đi ở giữa đám thôn dân, để quả đầu đinh, ngũ quan cương nghị như đao khắc, đôi mắt hẹp dài mang theo một tia nhuệ khí, dáng người mạnh mẽ tráng kiện, dáng dấp cũng rất tuấn tú nhưng toàn thân tựa hồ viết đầy chữ "Không phải dễ trêu vào", khiến những cô gái, phụ nữ si vẻ ngoài tuấn tú kia của anh muốn nhìn thêm vài lần cũng phải chùn bước.

Đây chính là ác bá đã từng nổi danh của đại đội Thanh Thủy, nghe nói nàng dâu Thẩm Y Y của anh chính là bị anh hủy trong sạch mới bị ép gả cho anh.

Haizz, cũng không trách Thẩm Y Y không chăm sóc anh cùng mấy đứa bé, dù sao người ta là một tiểu thanh niên tri thức yêu kiều từ trong thành phố tới, làm sao coi trọng gã đàn ông thô kệch vừa nghèo vừa hung dữ như Lý Thâm cơ chứ?

Mấy cô gái "vì yêu sinh hận" đều nghĩ như vậy.

Đám đàn ông trong thôn thật sự không có nhiều cố kỵ như thế, bọn họ mặc dù cảm thấy Thẩm Y Y vừa lười vừa không chăm sóc gia đình nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ ghen ghét Lý Thâm cưới một cô vợ trẻ yêu kiều, có văn hóa, dung mạo xinh đẹp.

Nhịn không được liền nói hai câu ghen tị: "Lý Thâm, mọi người đều hâm mộ cậu, vợ cậu vậy mà chu đáo như vậy, biết cậu ngày mùa thu hoạch vất vả, còn cố ý nấu thịt, cậu có lộc ăn rồi."

Lời nói này tràn đầy châm chọc. Đại đội Thanh Thủy nhà ai không biết, hai vợ chồng Lý Thâm cùng Thẩm Y Y nấu ăn riêng cơ chứ?

"Muốn chết?" Lý Thâm khiêng cuốc, đôi mắt hẹp dài không cần biểu lộ đã có vẻ rất hung dữ.

Triệu Tứ liền sợ hãi.

"Triệu Tứ, thế nào? Cậu hâm mộ hả? Nhưng có như vậy thì cậu cũng không ăn được." Trần Cường đi theo phía sau Lý Thâm mắng.

Anh ấy là một trong số những anh em trước kia đi theo Lý Thâm, mặc dù bọn họ "rửa tay gác kiếm", nhưng tình cảm tốt lắm, sao có thể cho phép Triệu Tứ châm chọc khiêu khích Lý Thâm.

Chân Triệu Tứ mềm nhũn, vội vàng đi nhanh.

"Hèn nhát." Trần Cường nhìn bóng dáng Triệu Tứ cun cút chạy mất, giễu cợt một câu, quay đầu nhìn về phía Lý Thâm, "Anh Thâm, việc này anh đừng để trong lòng, bọn họ cũng chỉ biết nói như vậy thôi."

Lý Thâm liếc nhìn Trần Cường, lúc đối mặt với anh em trên mặt cuối cùng cũng không còn vẻ lạnh lẽo cứng rắn như trước nữa, "Tôi mà muốn để tâm thì sẽ không bình tĩnh như vậy."

Trần Cường thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút, "Anh Thâm, bằng không anh tới nhà em ăn? Em bảo vợ làm nhiều chút, cũng gọi ba bảo tới ăn luôn."

Trần Cường cũng cảm thấy, Thẩm Y Y nấu cơm khẳng định không có khả năng làm phần Lý Thâm, ba bảo tự nhiên cũng không có, Lý Thâm về nhà còn phải tự mình nấu cơm.

Bình thường còn chưa tính, nhưng trong khoảng thời gian ngày mùa thu hoạch này, làm việc cả buổi sáng đã mệt muốn chết, trở về còn phải nấu cơm nữa, ăn xong lại phải đi làm, cho dù thân thể làm bằng sắt thì cũng không chịu được!

Trần Cường đau lòng cho Lý Thâm, trong lòng lại nhịn không được tức giận, người trong thôn đều cảm thấy là anh Thâm coi trọng người phụ nữ Thẩm Y Y kia, Bá Vương ngạnh thượng cung, hủy trong sạch của cô ta mới cưới được cô ta.

Nhưng làm anh em của Lý Thâm, Trần Cường biết đó cũng là Thẩm Y Y vì bảo vệ mặt mũi của mình mới giội nước bẩn lên anh Thâm.

Rõ ràng là chính cô ta muốn cùng tên thanh niên trí thức Lâm Gia Đống kia gạo nấu thành cơm mà bỏ thuốc anh ta nhưng bị anh Thâm của anh ấy ăn nhầm nên hai người mới thành chuyện.

Anh ấy cũng muốn nói rõ chân tướng sự việc, nhưng mà anh Thâm không biết bị bỏ bùa mê gì mà tình nguyện bị hiểu lầm cũng muốn bảo vệ người phụ nữ Thẩm Y Y kia.