Trưởng thôn cũng không thích những thôn dân ích kỷ như thế, lập tức đồng ý đề nghị của Thẩm Y Y, nhưng ông ấy vẫn còn muốn nói điều gì đó.

Thẩm Y Y cũng nhìn hiểu nét mặt của trưởng thôn, cười nói: "Trưởng thôn, người khác được chia thế nào thì nhà cháu chia thế ấy, sáng nay cháu còn mua móng heo trên phố, buổi tối định hầm móng heo, thịt heo rừng cho nhiều cũng ăn không hết."

???

Trưởng thôn vốn còn muốn khuyên bảo: "..."

Đúng là tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Vương Yến đứng ở sau lưng Giang Ái Linh, nhà cô ta ít lực lượng lao động, nhưng người ăn cơm nhiều, chính là một trong những người không vui khi thấy Thẩm Y Y được lãnh thêm năm cân thịt heo. Kết quả không ngờ là Thẩm Y Y không cần năm cân thịt đó, nhưng thịt lại bị phân ra thêm nữa, thịt nhà cô ta được phân sẽ càng ít hơn.

Cô ta thầm mắng Thẩm Y Y xen vào việc của người khác, giọng điệu xen lẫn một chút châm biếm: "Cuộc sống của vợ Lý Thâm thật đúng là thoải mái nhỉ, mỗi ngày đều ăn thịt, đã không kém cuộc sống của địa chủ là bao rồi ha?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ Thẩm Y Y mà đến trưởng thôn cùng với người thuộc tông tộc của nhà họ Lý ở đây, sắc mặt đều thay đổi.

Bây giờ Thẩm Y Y đã gả vào nhà họ Lý, lời này nếu là thật thì sẽ liên quan đến người toàn tộc.

Đương nhiên Thẩm Y Y cũng ý thức được tính nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén b.ắ.n thẳng về phía Vương Yến: "Cha tôi là xưởng trưởng xưởng máy móc, mẹ của tôi là chủ nhiệm ban đường phố, anh của tôi tham gia quân ngũ bảo vệ quốc gia, chính bản thân tôi cũng là hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia “lên núi xuống thôn”[1] kiến thiết nông thôn, cả nhà chúng tôi đều đang góp một viên gạch kiến thiết tổ quốc!"

[1]Các thanh niên tri thức sẽ lên vùng cao về vùng xa để tham gia lao động sản xuất, rèn luyện.

Giọng nói Thẩm Y Y trong trẻo ngân vang, gõ liên hồi vào trái tim của từng người.

"Nhà chồng tôi càng là bần nông ba đời, hạt giống cách mạng! Chứ không phải là địa chủ bóc lột nhân dân. Chị dâu Vương, chị không có đầu óc thì bớt nói chuyện, không ai nói chị là người câm. Chị còn không biết giữ mồm giữ miệng thì tôi cần phải đến Cục Công An khai báo thôi."

Vương Yến sau khi nói xong cũng ý thức được mình nói sai, nhà họ Lý trong thôn Thanh Thủy là một đại gia tộc, cái danh “địa chủ” mà bị chụp xuống, không biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, bao gồm trưởng thôn đang đảm nhiệm.

Vừa muốn mở miệng ngắt lời, chợt nghe Thẩm Y Y nói chuyện hùng hồn, nội dung càng nghe đôi mắt càng trừng lớn.

Không chỉ Vương Yến, ánh mắt của rất nhiều người ở đây đều trừng lớn, sân phơi lúa vốn đang ồn ào bỗng im như hến, yên tĩnh tới mức dường như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

Gia thế bậc này, khó trách cô có nhiều tiền như vậy, ăn mặc còn tốt tới thế, lại còn mỗi ngày đều có thịt ăn.

Thẩm Y Y nói một lèo, ngoại trừ chửi Vương Yến ra thì cũng là muốn mượn cơ hội này nói sơ với mọi người về gia cảnh nhà cô. Dù sao sau này cô cũng không thể nói là che giấu, sợ hãi điều này mà không dám ăn cái này không dám mặc cái kia. Cô trở về chính là đền bù cho Lý Thâm và mấy đứa nhỏ, chứ không phải để cho bọn họ tiếp tục sống cuộc sống khổ cực, cô muốn vào thời đại rối ren này, cho bọn họ và chính mình điều kiện vật chất tốt nhất có thể. Có tên tuổi của cha mẹ cô sẽ dễ làm việc hơn, nguồn gốc tiền phiếu của cô cũng có thể có một cái danh minh bạch. Tóm lại cách xa như vậy, bọn họ cũng sẽ không đi thăm dò, một nhóm thanh niên tri thức đến cũng chỉ có Lâm Gia Đống là đến cùng một địa phương với cô. Nhưng mà nhà Lâm Gia Đống sớm đã bị điều xuống nông trường rồi, cũng không có con đường nào biết tin tức của nhà cô

Ở trong sách, Lâm Gia Đống là mãi đến khi trở về thành phố mới biết được, nếu không anh ta cũng sẽ không muốn mượn nhà cô để đông sơn tái khởi.

Lời đã nói xong, nhưng nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn, nếu không thì những người này sẽ cho là cô dễ bắt nạt.

Thẩm Y Y dứt khoát nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn, bác nói chuyện này nên xử lý như thế nào?"

Trưởng thôn cũng đã kịp phản ứng, cái danh này đương nhiên phải lập tức vứt sang một bên, ông ấy nghiêm túc nói với Vương Yến: "Câu nói ngày hôm nay tôi biết cháu chỉ là vô tâm lỡ miệng.”

"Dạ dạ dạ, trưởng thôn." Vương Yến cực kỳ hối hận, hận mình tại sao nhanh mồm nhanh miệng nói lời không nên nói, vội vàng nói: "Đều tại miệng cháu không giữ cửa, ôi, cái miệng thối của cháu!"

Vương Yến cũng là loại người tàn nhẫn, lập tức cho mình một cái tát.

Trưởng thôn thấy vậy, khóe miệng giật giật, nhìn về phía Thẩm Y Y, Vương Yến cũng nhìn cô: "Vợ Lý Thâm, thật lòng xin lỗi, chị dâu thực sự không phải cố ý, em tha thứ cho chị dâu nhé?"

Thẩm Y Y thiết diện vô tư: "Nếu như chị dâu Vương đã biết sai, tôi cũng không phải là người tính toán chi li, nhưng thịt heo rừng lần này nhà chị Vương đừng nhận nữa, trừng phạt nhỏ làm cảnh cáo, hy vọng về sau chị Vương sẽ chú ý nhiều hơn, biết cái này nên nói, cái gì không nên nói."

Trong lòng Vương Yến đau khổ, tại sao chỉ nói sai một câu, ăn một cái tát không nói, ngay cả thịt cũng không có mà ăn, trở về xác định bị mẹ chồng cô ta mắng chết.

Nhưng cô ta không dám phản kháng, lưu luyến nhìn chút thịt đó: “Được được được, vợ Lý Thâm nói rất đúng, thịt này chị sẽ không ăn nữa, trừng phạt nhỏ làm cảnh cáo, ha ha."

Giang Ái Linh... Giang Ái Linh không dám nói lời nào.

Sau đó, Thẩm Y Y cầm thịt heo rừng được phân dẫn theo mấy đứa nhỏ "hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang" đi trở về.

Đại Bảo, Nhị Bảo là nghe hiểu mẹ của các cậu cãi nhau với Vương Yến, hơn nữa mẹ của các cậu còn cãi thắng. Các cậu đều hết sức phấn khích, trên đường trở về đều nhảy chân sáo.

Đến nhà, thấy cha mình, cao giọng kêu một tiếng: "Cha! Chúng con đã về rồi!"

Đến khi Lý Thâm khó hiểu nhìn sang, hai đứa oắt con này đã tự mình vui cười chơi đùa.

Lý Thâm: "..."

Thẩm Y Y cho bọn trẻ mỗi đứa hai viên kẹo Đại Bạch Thỏ, bảo bọn nó đi ra ngoài chơi.

Nhị Bảo còn băn khoăn về viên kẹo của cha cậu bé, không quên nhắc nhở mẹ: "Mẹ, còn có cha nữa, cha cũng muốn ăn kẹo, ngày hôm qua cha còn bảo con đến hỏi xin mẹ nữa đó.”

Lý Thâm đang sửa bàn nghe vậy thì cứng người một cái.

Thẩm Y Y buồn cười, hứa với Nhị Bảo nhất định sẽ cho cha kẹo, cậu bé mới chạy đi ra ngoài chơi với Đại Bảo.

Tiểu Bảo còn vẫn chưa có kẹo sữa, ngửa đầu nhìn mẹ.

Thẩm Y Y lột một viên cho cậu bé, cậu bé lập tức vui rạo rực bắt đầu ăn.

Thẩm Y Y lại lột một viên, đi đến đằng sau Lý Thâm: "Anh Thâm, ăn kẹo."

"Anh không muốn ăn kẹo, em ăn đi." Lý Thâm không quay đầu lại nói.

Nếu không phải lỗ tai anh hiện ra màu đỏ, Thẩm Y Y sẽ tin, cô không khách khí chọc chọc phần lưng dày rộng của anh, oán trách nói: "Nhanh lên, em đã lột rồi."

Bấy giờ Lý Thâm mới chậm rì quay đầu lại, nhìn cô một cái, há mồm ăn kẹo sữa trên tay của cô. Lúc ăn, môi anh không cẩn thận đụng phải ngón tay của cô, cảm giác mềm mại ướt át khiến Thẩm Y Y cũng có hơi không được tự nhiên, nhìn anh một cái. Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Hồi lâu, hai người lại điềm nhiên như không có việc gì mà dời mắt.

Thẩm Y Y không biết nói gì thì tìm chuyện hỏi: "Sắp sửa xong rồi nhỉ?"

Lý Thâm dựng cái bàn lên, vỗ mạnh hai cái, cảm giác vững vàng không hề lắc lư, bảo: "Được rồi!"

Thẩm Y Y gật gật đầu, Lý Thâm rửa sạch tay, cầm cái khăn lau lau một cái, mắt nhìn sắc trời, hỏi: "Cũng gần đến giờ nấu cơm rồi nhỉ?"

"Đúng." Thẩm Y Y nói, kéo Tiểu Bảo đi về phía phòng bếp: “Em đi nấu cơm.”

Lý Thâm gọi cô lại: "Để anh, em trông Tiểu Bảo là được rồi, đồ ăn muốn làm như thế nào?"

Thẩm Y Y không nghe anh, kéo Tiểu Bảo đi về phía phòng bếp với anh: "Xương ống làm nước canh, móng heo làm móng heo kho tàu, vườn nhà còn rau không anh? Xào thêm một dĩa rau nữa.”