“Cha hung dữ!” Nhị Bảo ầm ĩ.

“Đại Bảo!” Lý Thâm gọi Đại Bảo vẫn luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

“Nhị Bảo.” Đại Bảo rất nghiêm túc, có chút dáng vẻ của cha cậu: “Cha mẹ là vì tốt cho em, đừng hỏi nữa, mau chóng theo anh đi lấy đồ tắm.”

Nhị bảo hờn dỗi đi ra.

“Đừng quên lấy cả đồ của Tiểu Bảo nữa.” Lý Thâm dặn dò.

“Con biết rồi cha.” Đại Bảo nói, kéo Tiểu Bảo cùng ra ngoài.

Nhà bếp chỉ còn lại Thẩm Y Y và Lý Thâm.

Thẩm Y Y múc nước xong, Lý Thâm trực tiếp ngồi xổm xuống bưng cái chậu lớn lên, Thẩm Y Y đi lên khiêng cùng anh, đưa sang một bên khác.

Tới bên ảng nước bên ngoài, anh múc mấy gáo nước lạnh đổ vào trong chậu lớn, thử nhiệt độ nước, đã vừa, gọi ba đứa con ra tắm.

Ba đứa con mỗi đứa cầm đồ của mình đi ra, sau đó tự cởi quần áo.

Tiểu Bảo cởi đồ không được lưu loát, hai anh trai của cậu bèn giúp cậu, sau đó ba đứa nhỏ ngoan ngoãn vào trong chậu tắm lớn, chậu rất to, vừa hay nhét hết ba đứa bọn chúng vào.

Lý Thâm tiện tay lấy một cái thùng từ bên cạnh, bỏ nước tắm, thuận miệng nói: “Tắm sạch sẽ một chút, Đại Bảo Nhị Bảo nhớ giúp em trai chà đất trên người.”

Đại Bảo ngoan ngoãn đáp lời.

Lý Thâm xách thùng vào nhà bếp.

Thẩm Y Y không nhúng tay vào được suốt quá trình: “…”

Đại Bảo và Nhị Bảo bị cô nhìn, còn có chút xấu hổ, quay lưng lại: “Mẹ, mẹ đừng nhìn chúng con.”

Thẩm Y Y: “…”

Thằng nhóc m.ô.n.g to.

Cô vừa nghĩ hay là về phòng trước, Lý Thâm đi ra, trong tay xách nửa thùng nước nóng, cầm tới pha nước lạnh, nói với cô: “Đi tắm đi.”

“Hả?” Thẩm Y Y còn có chút chậm phản ứng.

Lý Thâm đã xách thùng nước nóng đó vào nhà tắm, Thẩm Y Y phúc chí tâm linh, sáng mắt lên, chạy theo sau: “Anh Thâm, nước nóng này là lấy cho em sao?”

“Ừm!” Lý Thâm nhanh chóng nhìn cô một cái, sợ nhìn thấy cảm xúc chán ghét từ trên mặt cô.

Thẩm Y Y không chú ý tới, nghe thấy Lý Thâm nói là chuẩn bị cho cô, gương mặt nhỏ tinh xảo của cô phô ra nụ cười rạng rỡ, trên miệng không chút keo kiệt khen ngợi: “Anh Thâm, anh thật tốt!”

Sau đó vội vàng chạy về phòng, lại nói: “Em về lấy đồ!”

Lý Thâm nhìn bóng lưng tung tăng của cô, trên gương mặt u ám cương dương nhuộm lên một ý cười.

Anh đổ nước vào trong nhà tắm, đi ra, vừa hay Thẩm Y Y lấy đồ tới, anh vô thức nói: “Nước nóng đã đổ vào trong rồi, nếu không đủ thì em nói với anh, anh lấy thêm cho em.”

“Được!” Mắt Thẩm Y Y sáng lấp lánh.

Thẩm Y Y tắm khá chậm, đợi cô đi ra đã trôi qua nửa tiếng rồi.

Lý Thâm ở trong sân giặt quần áo của ba đứa con dưới ánh trăng, bộ đồ ban chiều của cô còn chưa kịp giặt, anh cũng lấy giặt.

Tuy giặt rất cẩu thả, tùy tiện chà hai cái liền ném vào một chậu nước sạch khác, nhưng động tác rất thành thục, rất không phù hợp với khí chất rắn rỏi của anh.

Ai có thể nghĩ tới, đây từng là một ác bá khiến cha mẹ đau đầu, khiến thôn dân sợ hãi, tung hành bá đạo chứ?

Mà tất cả mọi chuyển biến này đều là bởi vì anh gặp cô…

Trong nguyên tác, sau khi Lý Thâm gặp được nhân vật của cô, quả thực đã thích nhân vật này, nhưng sau khi kết hôn, gần như không yêu cô như vậy, sau đó sau khi cô bỏ chồng bỏ con về thành phố, anh càng hận c.h.ế.t cô.

Nhưng kiếp trước, sau khi cô tiến vào nhân vật, anh lại đối xử vô cùng tốt với cô, sau đó chính vì cô mà đồng quy vu tận với Lâm Gia Đống.

Cho nên, anh đã sớm thoát khỏi tình tiết mà yêu con người cô, chứ không phải bởi vì thiết lập của nguyên tác mà yêu nhân vật của cô!

Nghĩ xong, mắt của Thẩm Y Y lại bắt đầu đỏ hoe.

Lý Thâm đang giặt quần áo tinh mắt chú ý có người, nhìn thấy là cô, nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Thẩm Y Y vội vàng lau nước mắt.

Vừa nãy trời tối, Lý Thâm không nhìn thấy trong mắt cô ngấn nước, lúc này thấy động tác lau nước mắt của cô, rõ rồi. Anh đứng bật dậy, sải bước đi về phía cô, ngữ khí có chút lo lắng, nghe ra còn có hơi hung dữ: “Rốt cuộc sao vậy? Nói!”

“Hu hu hu!”

Thẩm Y Y trực tiếp nhào vào lòng anh, ôm eo của anh.

“Anh Thâm.” Thẩm Y Y có hơi nghẹn ngào: “Đời này em sẽ sống thật hạnh phúc cùng với anh!”

Cả người Lý Thâm cứng lại, khoảnh khắc đó, tim cũng run rẩy lên, đôi tay anh giơ lên, nhưng…

Lại hạ xuống.

Thẩm Y Y cảm giác được, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt vẫn đang ngấn nước mắt: “Anh không tin em sao?”

“Tin!” Lý Thâm nói, như để chứng minh mình tin, còn cười một cái.

Thẩm Y Y: “…” Biểu cảm này rõ ràng là không tin!

Cô lại muốn khóc.

“Em biết anh không tin.” Thẩm Y Y lau nước mắt: “Nhưng thời gian sẽ chứng minh sự quyết tâm của em!”

“Anh cũng hi vọng là như vậy!” Lý Thâm nhìn cô nói, ánh mắt khó hiểu, không nói rõ là cảm giác gì.

Thẩm Y Y đã phát tiết xong.

Vừa quay về phòng liền nghe thấy tiếng ồn ào từ cửa truyền tới, quay đầu nhìn liền nhìn thấy ba đứa nhỏ ôm gối nhỏ của mình đứng ở cửa, khát vọng nhìn cô: “Mẹ ~”

Thẩm Y Y đã hiểu: “Muốn ngủ với mẹ?”

Ừm ừm.

Các cậu nhóc sáng mắt gật đầu, được không?

Đương nhiên được!

Thẩm Y Y ngồi bên giường, vươn tay về phía chúng.

Ba đứa nhóc hoan hô một tiếng, nhào về phía cô.

“Ây dô.” Thẩm Y Y thử ôm ba đứa nhỏ lên, suýt chút không trật eo, chỉ có thể buông chúng ra, vỗ lên giường đất: “Lên đây.”

Ba đứa nhỏ hì hục lần lượt bò lên giường, đùa giỡn với Thẩm Y Y.

Lý Thâm bên ngoài vừa treo đồ lên, nghe thấy tiếng hoan hô bên trong, gương mặt trở nên nhu hòa.

Nhớ tới lời cô vừa mới nói với anh, trong lòng không nhịn được sinh ra chút hi vọng, nếu lời cô nói vừa nãy là thật thì tốt.

Lý Thâm lấy nước nóng còn lại tắm, sau đó quay về căn phòng nhỏ cách vách phòng của Thẩm Y Y.

Lúc đầu khi ra riêng, Lý Thâm lấy hơn nửa tiền tích góp xây hai cái nhà hơn ba mươi mét vuông, vốn dĩ muốn nói một gian làm phòng, một gian làm nhà chính và nhà bếp.

Nhưng Thẩm Y Y không muốn chung phòng với anh, Lý Thâm bèn chia căn phòng lớn ban đầu thành bốn sáu, làm thành hai phòng một lớn một nhỏ, phòng lớn cho Thẩm Y Y ở, Lý Thâm cùng ba đứa con ở phòng nhỏ.

Tường không cách âm, Lý Thâm nằm trên giường đều có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên kia truyền tới, đặc biệt là giọng nữ dịu dàng đó, trong âm thanh lộn xộn, rõ ràng truyền vào tai anh.

Đáy lòng Lý thâm có chút khô nóng.

Bỗng nhiên, anh ngồi bật dậy, thắp một ngọn đèn dầu, đến phòng cách vách, cửa đã đóng, nhưng nhìn từ cửa sổ, bên trong còn đang thắp đèn, anh gõ cửa, trầm giọng nói: “Nên quay về ngủ rồi.”

Là nói với ba đứa con.

“Cha.” Giọng của Nhị Bảo vang lên: “Hôm nay chúng con ngủ với mẹ, cha không cần đợi chúng con.”

“Ngủ với mẹ!” Giọng của Tiểu Bảo.

Lý Thâm: “…” Thế mà không có ai mở cửa cho anh.