Tác giả: Lũy Niên
Ban đêm, Dương An tỉnh lại vô thức sờ sang bên cạnh lại không thấy ai. Y dụi mắt ngồi dậy nhìn xung quanh.Đi đâu rồi? Dương An lập tức xuống giường, cầm lấy áo choàng bên cạnh khoác tạm rồi mở cửa chạy ra ngoài tìm người. Mùa đông vào ban đêm rất lạnh, những cơn gió đông thi nhau ùa về, vừa lạnh giá vừa điu hiu.Dương An đi đến sảnh chính, liếc mắt đã nhìn thấy bóng hình y cần tìm. Người ấy ngồi trên ghế trước hồ lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Trong ánh mắt ấy, Dương An có thể cảm nhận được sự u buồn. Dương An không biết bản thân hắn nhớ lại cái gì, liệu có phải là do những năm tháng ở Trần gia hay không? Khi y đến Trần Ninh Hoài cũng đã biết, hắn quay đầu nhìn về phía Dương An: "Làm em tỉnh sao?"Dương An đi đến bên cạnh hắn, lắc đầu: "Không có, huynh ngồi đây làm gì vậy?"Trần Ninh Hoài kéo y ngồi xuống đùi mình, lại lấy vạt áo choàng của mình phủ lên chân y, một tay nắm chặt lây tay y, một tay ôm lấy eo Dương An nhẹ giọng nói: "Ban đêm rất lạnh, sao lại mặc mỏng như vậy?"Dương An thuận theo dựa vào ngực hắn: "Không có lạnh.""Còn nói không lạnh, tay em lạnh ngắt như vậy rồi." Vừa nói vừa nhẹ nhàng x0a nắn tay của y.Dương An: "Tay của ta khi còn nhỏ đã như vậy rồi."Trần Ninh Hoài nghe y khóe miệng khẽ cong lên: "An An vẫn còn nhỏ, còn chưa thành niên."Dương An phản bác: "Ta đã 17 tuổi rồi." Ở tuổi y có rất nhiều người đã sinh con rồi, nếu 18 còn chưa gả đi sẽ bị người khác coi là lỡ thì, sau này sẽ rất khó gả đi.Trần Ninh Hoài nhìn người trong ngực: "Đối với tôi, An An vẫn còn rất nhỏ." Ở hiện đại mười bảy tuổi vẫn còn là tuổi ăn tuổi học. Mười bảy tuổi là độ tuổi đẹp nhất!Dương An nhỏ giọng: "Bằng tuổi ta, người khác đã sinh con rồi..." Trần Ninh Hoài vươn tay lên nhéo mũi y: "Còn nhỏ."Dương An không chịu thua đáp lại: "Đã lớn rồi!" Đủ lớn để sinh con cho phu quân rồi...Trần Ninh Hoài sủng nịch nhìn y: "Được, được An An không còn nhỏ nữa."..."An An, tại sao ca ca vẫn chưa lấy thê?" Trần Ninh Hoài cảm thấy hơn tò mò, ở nơi này trai mười lăm đã coi như trưởng thành đã đủ tuổi thành hôn. Hầu như người ở đây đều kiếm mối lương duyên cho con mình trước hai mươi tuổi. Dương đại ca năm nay đã hai mươi sáu mà chưa thành hôn khiến hắn hơi ngạc nhiên."Bởi vì người ta chê ca ca nghèo..." Dương An nhỏ giọng kể lại cho Trần Ninh Hoài nghe.Năm đó, Dương gia chưa gặp lưu lạc đến thôn Đông. Dương đại ca - Dương Bình đi làm công tình cờ vừa gặp đã yêu một song nhi ở trên huyện. Sau khi tìm hiểu biết được nhà của người ấy ở thôn Lý Dương cách nơi ở lúc đó của họ nửa canh giờ đi đường. Vốn ban đầu, hai người làm quen song nhi này cũng có ý với Dương đại ca. Dương đại ca lớn lên anh tuấn, vai rộng eo thon, làn da đồng nam tính càng thêm cuốn hút. Khi đó, có rất nhiều thiếu nữ cùng song nhi mê mệt Dương đại ca đồng ý gả cho y. Ngày đó Dương gia cũng được coi là khá giả, nhưng vẫn chưa đủ vào mặt song nhi đó. Sau này, song nhi này được con trai của phú hộ ở huyện Khai Minh để ý, lập tức gả cho con trai nhà phú hộ làm thiếp. Ngày đó, Dương đại ca nghe tin chạy đế thôn Lý Dương để hỏi chuyện song nhi, y nghĩ song nhi đó bị ép buộc phải làm vậy. Nhưng không là tự nguyện, song nhi đó không chỉ sỉ nhục Dương đại ca còn chê Dương gia nghèo nàn không đập vào mắt của song nhi ấy. Ba năm sau đó trấn Lý Gia gặp nạn, Dương Gia lưu lạc đến thôn Đông. Vì hoàn cảnh gia đình khi đó quá khó khăn, Dương đại ca cũng không nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con nên chậm trễ đến bây giờ.Trần Ninh Hoài gật đầu, người bằng tuổi Dương đại ca còn chưa cưới vợ trong thôn chắc chỉ con trai trưởng nhà thôn trưởng Hùng Ưng đại ca. Con trai thứ hai của thôn trưởng đã lấy vợ và có hai đứa con. Hiện tại cũng đã phân gia, ở ngay bên cạnh nhà của thôn trưởng. Hai người lại ngồi nhìn trăng tròn trên đầu, lại nhỏ giọng nói chuyện. Người một câu, ta một câu.Dương An hỏi hắn: "Ninh Hoài, lúc nãy nhớ lại những chuyện khi ở Trần gia sao?"Trần Ninh Hoài lắc đầu. Hắn chưa từng ở Trần gia sao lại nhớ đến gia đình nhà đó? Bọn họ không nhớ đến hắn là hắn đã cảm tạ trời đất rồi.Dương An ngồi thẳng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Vậy tại sao ta thấy huynh buồn như vậy?"Trần Ninh Hoài nắm lấy tay y: "Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."Dương An cảm nhận được Trần Ninh Hoài có chuyện gì đó khó nói, nhưng y không hỏi hắn. Y muốn đợi đến ngày nào đó hắn tự nguyện nói với y. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Trần Ninh Hoài liền bế Dương An về phòng ngủ. Cả một đoạn đường không để cho y chạm chân xuống đất. Dương An cũng thuận theo hắn, ngoan ngoãn hưởng thụ cơ thể ấm áp của Trần Ninh Hoài......Ngày hôm sau, là ngày tân gia của hai người. Tân gia hai người không tính làm lớn, chỉ mời những người thân cùng những người quen biết ví dụ như Dương gia, gia đình trưởng thôn, gia đình Lê Thành, hai người Đặng Phong cùng Dương Tĩnh. Bốn gia đình cùng nhau ngồi một bàn lớn ở viện chính của hai người. Bàn tròn lớn đủ sức ngồi hai mươi người ngày trước Trần Ninh Hoài đặt ở tiệm gỗ Đặng gia cũng là để dành cho những dịp tụ họp như vậy. Bản thân Trần Ninh Hoài là người hiện đại, hắn không quen kiểu phân chia giữa đàn ông với phụ nữ và song nhi trên bàn ăn giống như ở đây. Vui vẻ là khi mọi người cùng nhau ăn chung một bữa cơm ấm êm.Sáng sớm tù giữa giờ Thìn, Trần Ninh Hoài đã theo Dương mẫu cùng Dương An lên trấn mua đồ. Nhà cửa giao lại cho Dương phụ cùng Dương đại ca trông coi.Thực đơn hai người đã quyết từ lâu, ngày hôm nay chủ yếu là hắn đi theo sau hai người xách đồ mà thôi. Phiên chợ sớm đã kết thúc từ lâu, hiện tại mặt hàng đã ít đi rất nhiều. Nhưng bọn họ cũng chỉ mua một ít thịt cùng hoa quả nên không ảnh hưởng gì mấy. Hơn nữa chợ sớm chen lấn rất lâu, Trần Ninh Hoài sợ Dương An cùng Dương mẫu xảy ra chuyện nên không cho hai bọn họ đi sớm....Khi ba người trở về, Dưỡng Tĩnh cùng Đặng Phong cũng đã đến. Từ sau bữa ăn ngày hôm ấy, Dương Tĩnh vẫn luôn nhớ mãi những món ăn của nhà hai người. Nên hôm nay y đến vừa muốn phụ cùng vừa muốn học thêm những công thức mới. Ai không biết nhìn vào còn nghĩ Dương Tĩnh chỉ là con cái của một gia đình bình thường giản dị, chứ không nghĩ y lại là một công tử nhà giàu nhất trì trấn à không cả huyện cũng chưa chắc có ai bằng nhà y. Dương Tĩnh cùng với Lê Thành, Dương mẫu cùng Dương An vui vẻ đứng bếp.Những món ăn ngày hôm nay, Dương An cũng đã được Trần Ninh Hoài dạy khi còn ở nhà trúc. Cũng đã học tập nhiều lần nên đối với Dương An mấy món ăn này rất quen thuộc.....Bốn vị phu nhân ở bên trong bếp, không cho những vị phu quân cùng những người khác vào phụ. Độc chiếm phòng bếp không cho ai vào, nên họ chỉ có thể bất đắc dĩ ở bên ngoài.Dương phụ cùng Dương đại ca phụ Trần Ninh Hoài chuẩn bị đồ lễ để lát cúng. Đặng Phong tò mò đi theo sau ba người, bộ bàn ghế ở giữa sảnh chỉ còn lại cha con trưởng thôn, phu quân Lê Thành - Triệu Úc ngồi uống trà.Trưởng thôn cầm chén trà trên tay cảm thán: "Trà của nhà Ninh Hoài vừa thanh vừa ngọt, không hề thấy vị đắng chát. Quả thật là trà ngon."Hùng Ưng ngồi bên cạnh nhắc nhở ông: "Cha uống ít thôi, không lát sẽ đi ra đi vào nhiều."Trưởng thôn đá y một phát: "Kệ cha, trà ngon là để thưởng thức nghe không! Con không hiểu gì hết cả!"Hùng Ưng bất đắc dĩ lắc đầu.....Ba người ngồi chơi một lát, Dương phụ cùng Dương đại ca cũng quay trở lại. Trưởng thôn không thấy hắn cùng Đặng Phong đâu nên hỏi Dương phụ.Dương phụ đáp: "Hai đứa nó nói có việc đi, nên đi đến bên vườn cây rồi."Trưởng thôn gật đầu nhìn về phía hồ lớn bên ngoài: "Ba tháng trước đây, tôi không nghĩ Ninh Hoài cùng Dương An sẽ có ngày hôm nay."Lời ông nói ra khiến ai ở đây cũng phải suy nghĩ, bọn họ thật sự cũng không nghĩ đến có một ngày nào đó Trần Ninh Hoài mà họ quen biết sẽ thoát khỏi Trần gia, cắt đứt quan hệ với những người trong nhà ấy. Sau đó ngày càng trở nên giàu có như ngày hôm nay.Dương phụ mỉm cười đáp: "Người hiền lành sẽ luôn được trời cao phù hộ."Trưởng thôn gật đầu đồng ý: "Ông nói đúng. Đám người Trần gia sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo."Hùng Ưng ở bên cạnh nói vu vơ: "Sắp đến kỳ thi, nếu như Trần Chính Anh đỗ tiếp sẽ trở thành tú tài."Triệu Úc vẫn luôn ngồi im lặng lại đột nhiên mở miệng: "Cũng chưa chắc với đức hạnh đó thằng nhóc ấy sẽ đỗ."Hùng Ưng nâng chén trà lên: "Cũng đúng." Mọi người ở đây đều biết Trần Chính Anh là người như thế nào. Khi chưa là đồng sinh, đọc được vài ba chữ cái đã khinh người như cỏ rác. Thi đỗ đồng sinh thì chẳng thèm về thôn Đông này nữa, trong ánh mắt của Trần Chính An nhìn vào người dân ỏ đây luôn luôn là khinh bỉ, chế giễu. Cũng chẳng biết hắn ta còn nhớ mình sinh ra ở đâu không?Cũng bởi vì vậy mà ngày đầu tiên khi Trần Ninh Hoài dọa Vũ thị, trưởng thôn lại đứng về phía hắn mà không phải Trần gia.....Ngày hôm nay, Dương An cùng hắn quyết định làm mực hấp xả, nem nướng, tôm xào rau củ, miến xào tôm, thịt heo bọc xả, gà xào cần tỏi, chả mực, khoai lang kén, khoai môn chiên, xương hầm củ quả cùng với một đ ĩa xôi ngũ sắc. Đây cũng chính là những món ăn ngày giỗ, chị hắn thường nấu để cúng.Lúc Trần Ninh Hoài cùng Đặng Phong đi vào, trên tay hai người đều bê một cái khay. Dương An đi đến cầm lấy khay từ tay hắn, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"Trần Ninh Hoài: "Nước nha đam, rất tốt cho sức khỏe."Đặng Phong đặt khay lên bàn, bưng một cái cốc đi đến bên Duong Tĩnh hớn hở nói: "Phu nhân, em uống thử đi! Là ta làm đấy!"Dương Tĩnh nhận lấy chén nước từ cốc nước từ y nhưng không uống, ở đây có rất nhiều trưởng bối. Tuy rằng họ không bằng hai người, nhưng vẫn phải giữ quy củ.Nhìn thấy ánh mắt của Đặng Phong hơi rũ xuống, lại không lỡ. Y kéo tay Đặng Phong đi ra đằng sau nhà nhìn xung quanh không có ai mới dám uống một ngụm nhỏ.Đặng Phong nhìn y uống xong lập tức vui vẻ trở lại, ôm lấy phu quân của mình.....Khi hai người quay lại cũng đã hoàn tất thủ tục cúng bái tân gia. Mọi người cùng nhau quây quần bên chiếc bàn lớn. Ở đây chỉ có mình Dương mẫu là phụ nữ, hơn nữa bà cũng không phải người cổ hủ nên không để ý những chi tiết này. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ.Ai lấy nhìn những món ăn trên bàn đều vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bọn họ được nếm thử những món ăn này. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những nguyên liệu ngày thường họ hay ăn có thể chế biến ra được những món ăn đặc sắc như vậy.Dương An cùng ba người còn lại nhìn phản ứng của mọi người trừ hắn cùng Đặng Phong đều bật cười, giống y như bọn họ khi nãy ở trong bếp. Mấy người đàn ông trên mâm trừ bỏ Trần Ninh Hoài Phong cùng Đặng Phong nghe thấy đều mất tự nhiên gãi đầu. Bọn họ cũng là lần đầu tiên thấy nên không trách khỏi thất thố. Mọi người nhấc đũa bắt đầu nhập tiệc, ai nấy đều vui vẻ. Mọi người đều khen trù nghệ của Dương An cùng ba người còn lại tốt. Mọi người vừa trò chuyện vừa vui vẻ thưởng thức mỹ vị. Đặng Phong rót một chén rượu đặt về phía bên cạnh Trần Ninh Hoài."Nào, tân gia chúc gia chủ phát đạt. Uống với ta một ly."Trần Ninh Hoài đang cuộn nem nướng cho Dương An, đầu cũng không thèm quay nhàn nhạt nói với Đặng Phong: "Không uống, ta không biết uống rượu."Đặng Phong khó tin nhìn hắn: "Thật sự?"Dương đại ca ngồi đối diện nhìn hai người bật cười: "Đúng đấy, ăn cơm với ta cùng cha Ninh Hoài cũng không uống. Ta có hỏi, cũng nói không biết uống."Đặng Phong nghe Dương đại ca nói xong cũng không ép hắn thử, y quay sang uống với những người còn lại.Dương An nhận nem đã cuốn từ tay Trần Ninh Hoài, ánh mắt cong cong mỉm cười. Phu quân từng nói với y uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe nên hắn mới không uống.