Edit: Vân Nhi

Nhân tiện bọn nhỏ không có ở trên đảo, Hoàng Dược Sư làm một chút điều chỉnh. Dù sao hiện tại thê tử đã có thai, không thích hợp để chăm sóc cho Mỹ Mi nữa. Mà lần này rời đảo thời gian dài, cũng là vừa đúng lúc có thể huấn luyện bé tự mình chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Theo đề nghị của Niệm Từ, bọn họ đặc biệt dọn một tòa viện nhỏ, đem tất cả hài tử, bao gồm cả Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi cho dọn vào ở trong đó. Thực hiện sửa đổi xong, tiểu viện này trông giống như một trường học nội trú cho học sinh vậy. Hai đứa trẻ sẽ ở một phòng, trên căn bản là một lớn một nhỏ ở chung để quản lý lẫn nhau. Đoán chừng Lão Ngoan Đồng sẽ náo loạn muốn vào đó ở, nên Hoàng Dược Sư vẫn để cho hắn cùng với Tiểu Mã Câu ở chung một phòng như cũ, như vậy hắn vẫn có thể giúp Tiểu Mã Câu luyện tập võ công.

Khu nhà chính thì để lại cho Mai Siêu Phong và Mỹ Mi ở. Có thể vì muốn phụng thờ hương khói cho các sư huynh đệ nên Mai Siêu Phong chỉ nhận nuôi toàn con trai, toàn tâm toàn ý tập trung vào bọn chúng. Hoàng Dược Sư còn để mấy gia nhân ở trong sân này để chăm sóc ăn uống cho bọn nhỏ và phụ trách cả việc gác đêm. Chính tay Hoàng Dược Sư còn tự mình viết một tấm biển: Ấu Viện.

Hai người cùng nhau hưởng thụ thế giới riêng, đồng thời hài tử trong bụng của nàng cũng nhanh chóng trổ mã. Có thể do không cùng giới tính nên Niệm Từ cảm thấy lần này mang thai không giống như lúc trước. Vừa qua ba tháng, nôn nghén bắt đầu xuất hiện. Thường thường là trước khi bắt đầu bữa ăn, khi mùi thức ăn bay vào mũi nàng thì cơn nôn nghén bắt đầu xông tới hành hạ nàng.

“Ọe ~~~~” nôn mửa thật vất vả mới chấm dứt, Niệm Từ không có chút sức lực nào ngồi phịch xuống trên ghế.

“Uống chén nước súc miệng đi!”- Hoàng Dược Sư vỗ vỗ nhẹ sau lưng nàng, bưng chén nước đưa cho nàng, ôn nhu nói. Nàng cầm lấy chén nước trong tay chồng, uống một ngụm, nói:

“Có phải là do con gái thích làm nũng không? Tại sao lần trước mang thai con trai không có bị nhiều khó chịu như vậy? Không phải là mang thai lần đầu sẽ bị hành nhiều hơn sao?”

“Vấn đề này ta cũng không rõ được. Mỗi người một khác, có thể mỗi hài tử thể chất khác nhau thôi”- hắn từ từ đỡ thê tử dậy.

“Thừa dịp lúc này không sao, nàng nhanh ăn một chút gì đi, nếu không dạ dày trống sẽ rất khó chịu đấy”

“Nôn xong ta không có khẩu vị để ăn”- Niệm Từ nửa làm nũng, nửa chán ghét nói.

“Ăn một chút thôi, đừng làm cho ta lo lắng.”- Nhìn sắc mặt nàng chỉ mới có mấy ngày đã xanh xao xuống, có vẻ hơi tiều tụy khiến cho hắn đau lòng không dứt.

“Ta muốn chàng xúc cơ”- Phụ nữ có thai là lớn nhất, lúc này yêu cầu gì của nàng cũng không quá đáng.

“Được, vi phu xúc cho nàng. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu mà”- hắn cười ngồi xuống, múc cháo trong chén nhẹ nhàng thổi cho nguội, rồi đưa vào miệng nàng. Nàng nói chuyện phách lối như vậy thôi, thấy Hoàng Dược Sư làm thật thì nàng lại cảm thấy thẹn thùng. Miễn cưỡng nuốt xuống miếng cháo này xong, thấy hắn vẫn tiếp tục đút, nàng vội vàng nói:

“Tự ta ăn, không cần chàng đút nữa. Chàng cũng mau ăn đi, cơm nguội mất.”

“Không sao, chỉ cần nàng ăn xong là được”- Vừa nói hắn vừa tiếp tục sự nghiệp đút cháo vĩ đại.

Trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng trong lòng của Hoàng Dược Sư lại ưu phiền không dứt. Mặc dù hắn tự tin vào y thuật của mình, thể trạng của Niệm Từ lại rất khỏe mạnh nên chắc bi kịch ở A Hành sẽ không xuất hiện ở trên nàng; hắn cũng biết phụ nữ mang thai sẽ có thể có những phản ứng nôn nghén, nhưng mắt hắn nhìn thấy thê tử chịu khổ như vậy thì thật sự hắn bị dọa giật mình. Vì vậy, đêm dài yên tĩnh, hắn luôn không ngủ nhiều mà thức xem sách thuốc, để đề phòng bất trắc có thể phát sinh.

Thời gian qua vô cùng mau, trong nháy mắt, thai nhi trong bụng nàng đã hơn 4 tháng, bọn nhỏ đi Tương Dương cũng đã sắp trở lại. Lợi dụng thời tiết tốt, Niệm Từ ngồi ở bên ngoài phòng, nhắm mắt phơi nắng, còn Hoàng Dược Sư ngồi ở bên cạnh nàng khẽ đàn cho nàng nghe. Bất tri bất giác nàng ngủ quên mất, ngay cả lúc chồng bồng nàng vào trong phòng nàng cũng không biết. lúc tỉnh dậy đột ngột nàng phát hiện ra trước giường nằm của nàng có hai cái đầu nhỏ, thì ra là Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi đã về nhà.

“Hai tiểu bảo bối của ta đã về rồi? Chờ bao lâu rồi? Tại sao không gọi mẹ tỉnh lại?”- Nàng nhẹ giọng nói.

“Mẹ, trong bụng của mẹ có phải là có một tiểu muội muội rồi không?”- Hai cặp mắt to khẽ chớp chớp, nghiêm túc hỏi.

“Đúng vậy, bây giờ bé còn ở bụng của mẹ, vẫn còn rất là nhỏ đó. Nếu muốn thì hai con sờ thử đi, có điều phải cẩn thận nha”- vừa dứt lời, hai cánh tay nhỏ bé đồng thời đưa về phía bụng của nàng. Lúc này, bụng của nàng đã hơi nhô lên rồi.

“Không sờ thấy, chỉ có bụng rất mập mạp thôi!”- Mỹ Mi đáng yêu vô cùng nói.

“Hài tử ngốc, bây giờ em bé còn nhỏ, chờ thêm mấy tháng nữa là bé có thể ra ngoài chơi với hai con được rồi!”- Sờ bụng không đã không thể thõa mãn yêu cầu của hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ lập tức cỡi giày bò lên trên giường, đua nhau chui vào trong ngực của Niệm Từ. ba người nằm cười đùa trên giường, hai đứa nhỏ nằm ở hai bên, líu lo kể chuyện, tranh nhau kể lại những điều mình biết trong hai tháng qua, cũng tò mò hỏi thăm tình huống của em bé.

“Niệm Từ nàng tỉnh rồi sao? Ngạo nhi, có phải là con không nghe lời đánh thức mẫu thân dậy không?”- Hoàng Dược Sư đi vào hỏi.

“Không có đâu cha! Con cùng với Mỹ Mi rất ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ tỉnh, không có nói chuyện lớn tiếng luôn”- Tiểu Mã Câu vội vàng giải thích.

“Đúng vậy, ông ngoại. Con cùng với cậu không có phá nha!”- Quách Mỹ Mi cũng lớn tiếng giải thích.

Niệm Từ lập tức ngồi dậy, cười nói: “Đúng vậy, tự ta tỉnh dậy, không phải do bọn nhỏ. Bọn họ về lúc nào vậy? Đã an bài xong chưa?”

“Xong rồi. Nàng xuống giường chuẩn bị ăn cơm tối thôi. Bọn họ mới trở lại có nửa canh giờ, thấy nàng ngủ nên không có quấy rầy. Dương Dịch và Mạc Sầu cũng đã trở lại, ta đã an trí bọn họ xong hết rồi”- Hắn vừa nói vừa giúp hai đứa nhỏ mang giày vào, lại đỡ Niệm Từ đứng dậy.

Đúng như Niệm Từ đoán, sau khi nghe toàn bộ bọn trẻ đều chuyển tới Ấu viện thì Lão Ngoan Đồng cũng đòi vào đó ở. Thấy mọi bố trí đã thay đổi hoàn toàn, phòng trò chơi cũng được đổi mới, lại được ở chung phòng với Tiểu Mã Câu nên hắn rất là đắc ý. Quá sức vui vẻ nên hắn chạy đi chơi với mấy hài tử khác ngay, không kịp tới gặp muội muội của mình.

Bữa tối, cả gia đình tề tựu chung một chỗ chúc mừng đảo Đào Hoa sắp có thêm một thành viên mới. Mai Siêu Phong kể tình hình ở Tương Dương gần đây, chuyển lời thăm hỏi của Quách Tĩnh Hoàng Dung cho mọi người. An hem họ Dương thì nhờ Dương Dịch gửi lời chúc mừng tới hai vợ chồng Hoàng đảo chủ, cũng báo cho họ biết về chiến tích đã trừng trị Lục Triển Nguyên như thế nào. Mọi người cùng trò chuyện với nhau thật lâu, khiến cho bữa ăn tối kéo dài, Mai Siêu Phong không yên lòng bọn nhỏ đã buồn ngủ, nên dẫn bọn nhỏ rời khỏi phòng ăn trở về phòng. Hoàng Dược Sư cũng nghiêm khắc yêu cầu Tiểu Mã Câu và Mỹ Mi về phòng ngủ, hai đứa nhỏ quấn quýt lấy Niệm Từ một hồi lâu sau mới đi theo người làm trở về phòng.

“Mạc Sầu, ta muốn hỏi muội một chuyện. Muội có muốn để cho sư phụ của ta chẩn bệnh cho muội một lần không? Tại sao đã thành hôn hai năm rồi mà hai người vẫn chưa có hài tử?”- Sau khi những người khác cáo từ, Niệm Từ lôi kéo Mạc Sầu vào phòng, nhỏ giọng hỏi.

“Cảm ơn ý tốt của Nhị cô nương, có hài tử hay không còn phải xem ý trời, ta cùng với Dương đại ca cũng chưa từng tính toán qua!”- Mạc Sầu trả lời.

“Nhưng ta lại lo lắng cho muội. Các nam nhân thời nay rất coi trọng việc kế thừa hương khói, mặc dù sau khi cưới muội vẫn rất hạnh phúc, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. ta không muốn có người lại gọi muội là tỷ tỷ”- Niệm Từ lo lắng nói.

“Sau khi thành than, ta cùng với Dương đại ca vẫn rất tốt, sẽ không có người khác đâu”- Mạc Sầu đỏ mặt giải thích.

“Bất kể như thế nào, ta vẫn luôn lo lắng cho muội. Muội giống như muội muội ruột của ta vậy, ta không hy vọng vì chuyện của hài tử mà khiến cho hai người không vui”- Niệm Từ nói tiếp.

“Mặc dù muội không nghĩ tới, nhưng ta vẫn phải thay muội tính toán. Dương Nhị, Dương Tam bọn họ cũng đã sắp thành thân rồi, có thể sắp tới sẽ đến bái kiến đại tẩu như muội. Sự nghiệp của huynh đệ bọn họ càng lúc càng phát đạt, ta là lo lắng Dương Dịch vô tâm, có người lấy lý do muội không thể sinh con được mà nạp mỹ nhân vào cửa, chuyện sinh con đẻ coi đối với nam nhân không phải là chuyện đùa đâu”

Niệm Từ luôn luôn cảm thấy, không biết có phải là do võ công của phái Cổ Mộ quá đối với cơ thể của nữ giới có tổn thương không, mà phải Cổ Mộ không hề có đời sau.

“Được, ta sẽ trở về bàn bạc với Dương đại ca một chút rồi sẽ trả lời lại cho tỷ. Cảm ơn Nhị cô nương đã quan tâm.”- Bất kể thế nào, Mạc Sầu cũng biết là Niệm Từ luôn thật tâm đối xử với mình.

Ngày hôm sau, khi ăn điểm tâm xong thì hai vợ chồng Dương Dịch và Mạc Sầu đặc biệt đi tìm hai vợ chồng Hoàng đảo chủ.

“Nhị cô nương, tối hôm qua Mạc Sầu có nhắc tới lời của cô với tôi”- Dương Dịch lên tiếng nói.

“Không thể trách ta nhiều chuyện được, các người thành thân đã hai năm rồi mà còn chưa có hài tử nên ta rất là lo lắng”- Hoàng Dược Sư đứng một bên lắng nghe, nhưng không có bất kỳ một phản ứng nào.

“Nhị cô nương đã quá lo lắng rồi. Tôi và Mạc Sầu không có quá đặt nặng vấn đề việc có hài tử. Vợ chồng chúng tôi không có song thân cha mẹ, khái niệm kế thừa nhang khói cũng rất mỏng nhạt, hiện tại bọn tôi đang rất hưởng thụ loại cuộc sống an nhàn tự tại này. Trên đảo hài tử nhiều đến như vậy, các huynh đệ của tôi ngày sau cũng sẽ có nhiều con cái, tôi có thể tùy tiện nhận một đứa làm con thừa tự là được rồi, không nhất định phải là ruột thịt. Tôi cũng không phải là con trai ruột thịt của nghĩa phụ, nhưng tình cảm của tôi và ông không phải vẫn rất sâu đậm sao?”- hắn cười nói.

“Huynh có thể nghĩ được như vậy thì tốt. Hoàn cảnh của Mạc Sầu bấp bênh, chịu không ít đau khổ rồi, hiện tại thật vất vả nàng mới vãn hồi lại được danh dự, ta không muốn nàng phải chịu đựng đau khổ nữa”- Lòng của Niệm Từ rốt cục cũng có thể buông lỏng rồi.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi muội muội này của cô."- Nói thêm vài câu, hắn liền đưa Mạc Sầu lên thuyền rời đảo.

“Bây giờ nàng đang có hài tử, đừng quan tâm nhiều chuyện quá!”- Bên cạnh đã không còn người nào thì Hoàng Dược Sư mới nhàn nhạt mở miệng nói.

“Ta cũng không thể chỉ lo lắng cho một mình ta. Trên đảo hiện tại không có nhiều người, trừ bỏ chàng và thai nhi trong bụng ra, ta không cần phải quan tâm tới ai cả. Nhưng mai này cả đám hài tử trở lại thì làm sao có thể không quan tâm tới bọn họ chứ”- Niệm Từ nhẹ nhàng nói.

“Nàng còn nói thế là ta sẽ đem toàn bộ mọi người đuổi ra khỏi đảo, ngay cả nhi tử cũng như vậy”- hắn cười cười nói.

Hoàng Dược Sư liền hạ nghiêm lệnh, chính là cho dù trời có sập xuống cũng không được phép đi quấy rầy Niệm Từ, nếu như làm trái sẽ bị đuổi khỏi đảo Đào Hoa.

Bụng của Niệm Từ càng ngày càng lớn, nhìn từ xa thì trông giống như một con chim cánh cụt đang đi tản bộ vậy. Bọn nhỏ rất là hiếu kỳ, mỗi ngày khi nghe Niệm Từ kể chuyện xưa, đều thay phiên nhau tiến lên vuốt ve bụng của Niệm Từ, nói chuyện cùng với hài nhi trong bụng nàng.

Vào tháng sáu nóng bức, hoa sen trong hồ nở rộ, Niệm Từ trải qua ba bốn canh giờ bị hành hạ thống khổ rốt cục cũng sinh hạ một bé gái trắng nõn xinh đẹp. Sáng sớm ngày hôm đó, trong lúc đang ngủ thì nàng bị đau tới tỉnh dậy, cả đảo Đào Hoa lúc này bắt đầu bận rộn rốt rít vì nàng. Hoàng Dược Sư từ đầu tới cuối đều ở bên cạnh thê tử, chủ động đỡ đẻ cho nàng. Nhìn Niệm Từ đau tới cả người đổ đầy mồ hôi, không ngừng thấp giọng rên rỉ, hắn không khỏi đau lòng nắm thật chặt tay của nàng.

“Cố gắng thêm một chút nữa, hài tử sẽ lập tức chào đời rồi!”

Nàng đã từng bởi vì hắn không có ở bên cạnh khi nàng sinh con trai mà cảm thấy rất ủy khuất. Lần đó nàng đau đớn khó nhịn, nàng thật muốn mắng to trượng phu cho thỏa trong lòng, tựa như những người phụ nữ hiện đại lúc sinh con vậy. Nhưng bây giờ đang nằm trên giường, lần nữa trải qua đau đớn như cạo xương, Niệm Từ phát hiện, căn bản là nàng không mắng ra được. Hoàng Dược Sư bởi vì khẩn trương mà sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra không thua kém nàng bao nhiêu.

“A ~~~~ sư phụ chàng không cần phải khẩn trương. Ta… ta dù sao cũng đã sinh con một lần rồi, không có gì nguy hiểm đâu!”- Tranh thủ lúc đỡ đau nàng an ủi trượng phu.

“Ta không khẩn trương, nàng hãy cố gắng lên!”

Vừa qua buổi trưa thì con gái của nàng đã oa oa ra đời trên tay của phụ thân mình. Nhìn con gái đã được rửa ráy sạch sẽ, mệt mỏi nằm bên cạnh nàng khiến cho hai vợ chồng nàng cảm thấy rất ấm áp, hạnh phúc.

“Ta biết chàng đã sớm lặng lẽ lấy tên cho con gái, hiện tại có thể nói cho ta biết không?”- Niệm Từ tò mò hỏi.

“Còn nàng? Chưa có nghĩ ra sao?”- Hoàng Dược Sư khẽ vuốt mặt của thê tử, ôn nhu hỏi.

“Ta mà lấy tên thì khẳng định chàng sẽ không hài lòng, nên ta không muốn suy nghĩ nhiều. Chàng cũng không phải là không biết ta luôn gọi con gái là nha đầu mà”

“Thật sự ta cũng có nghĩ kỹ mấy cái tên cho con gái, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng cực khổ như vậy sinh hạ con gái, nếu lại phủ nhận quyền của nàng thì thật là không hợp tình hợp lý. Cho nên người làm mẫu thân như nàng lúc này có thể diễu võ dương oai rồi, chỉ cần đừng khiến cho hài tử sau này phải khó nghĩ là được”-hắn hào phóng nói.

“Quanh đi quẩn lại chúng ta đã gặp nhau trong thời loạn thế, sau đó chúng ta lại vì khúc mắc mà tách ra. Còn tưởng là đời này sẽ không còn gặp lại, may mắn nhờ chàng vẫn kiên nhẫn tìm mẹ con ta trong hai năm thì mới có đứa trẻ này ra đời, cho nên ta muốn gọi bé là Thiên Tầm. Hoàng Thiên Tầm. Chàng xem có được không?”- trầm ngâm một hồi lâu, Niệm Từ lên tiếng nói.

“Dạ bán oán khúc tố trung tràng, nhất lũ yên vụ nhiên mê mang. Mộng trung tầm y thiên bách độ, thùy nhạ tương tư lệ phi dương. Tốt, cứ gọi là Hoàng Thiên Tầm đi!”- Hắn vui vẻ nói.

“Nàng vẫn luôn thích đặt tên thường gọi cho bọn nhỏ, lần này cũng không có ngoại lệ chứ?”- hắn cười tiếp tục hỏi.

“Gọi là Mạt Mạt được không? Chàng đặt tên cho mẹ con Dung Nhi là Phù Dung, còn trong lúc mơ hồ ta có nhớ được khi còn bé mẫu thân ta hay gọi ta là Lily, vậy con gái chúng ta gọi là Mạt Mạt được không?”

“Mạt Ly? Kỷ niệm về mẹ ruột của nàng? Niệm Từ của ta rốt cục cũng có hình dáng một tài nữ rồi, lấy tên cho hài tử rất có ngụ ý, ý cảnh tuyệt vời. Nữ nhi bảo bối con có biết không? Mẹ con đặt cho con một cái tên rất đẹp: Hoàng Thiên Tầm, có phải hay không Mạt Mạt?”- Hoàng Dược Sư khẽ nói với cô gái bé bỏng đang ngủ say.

Chú thích: Mạt Mạt, LiLy, Mạt Ly: Đều là ý chỉ hoa Nhài.

Bài thơ của Hoàng Dược Sư là bài thơ mang tên “Thiên Tầm”:

Nửa đêm oán khúc tố tâm sự

Một luồng khói mù đốt mê mang

Trong mộng tìm ấy thiên bách độ

Người nào chọc tương tư lệ tung bay