Edit: Vân Nhi

Tiểu hài tử trong bụng thật sự rất biết nghĩ tới mẫu thân, thời gian dài chín tháng mang thai, ngoại trừ khoảng thời gian khiến Niệm Từ nhìn thấy máu là buồn nôn, thì không có gây cho nàng bất kỳ khó chịu nào, còn đúng theo giờ dự sinh mà ra đời.

Thoáng một cái đã tới thời gian nàng sinh nở. Sáng sớm Niệm Từ không có chút khó chịu nào, buổi trưa thì khẩu vị rất tốt ăn hết một tô mì thịt bò. Sau khi ngủ trưa tỉnh lại, nàng đang giải thích cho Lão Ngoan Đồng về Thái Ất Cửu Cung trận thì hài tử đột nhiên không chờ đợi được nữa muốn chui ra ngoài.

“A ~~~~ Bụng đau quá! Có phải muốn sinh rồi không?”- Niệm Từ đột nhiên cảm thấy bụng bắt đầu nổi lên những cơn đau không dứt.

“Người mau tới đây nha! Muội muội ta muốn sinh ~~~~~”- Lão Ngoan Đồng sợ hãi đỡ lấy nàng, hô lớn.

Nghe được tiếng hô, Lý thẩm cùng mấy nữ nhân khác vội vàng chạy tới dìu nàng vào trong phòng. Vừa hướng Lão Ngoan Đồng nói:

“Phiền đại gia nhanh chóng đi tới tiền viện thông báo cho Nhị tổng quản, hắn biết nên làm cái gì lúc này!”- Nghe vậy, Lão Ngoan Đồng thi triển khinh công hướng tiền viện bay đi.

“Nhị tiểu thư, cô bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, thời gian còn dài lắm! Cô cố gắng nghỉ ngơi một chút, giữ vững thể lực, đừng để tới lúc sinh lại không còn chút khí lực nào.”- Lý thẩm rất có kinh nghiệm nói với Niệm Từ đang nằm trên giường.

"Lý thẩm, đau quá a! Ta muốn không chịu nổi ~~~~~~~~ a! ! ! Có thể trực tiếp cho đại phu mổ bụng ta ra trực tiếp đem con ta mang ra ngoài không ~~~~~?”- bản tính sợ đau của Niệm Từ lúc này hoàn toàn phát huy mạnh mẽ nhất.

“Chớ có nói nhảm! Làm vậy hài tử ra đời rồi tính mạng của cô còn đâu nữa! không cần lo lắng, sanh con là bản năng của nữ nhân chúng ta, không có việc gì đâu!” - Bà vừa lau mồ hôi lạnh trên trán Niệm Từ vừa nói.

Dương Nhị cùng với Lão Ngoan Đồng canh giữ ở bên ngoài phòng sinh, bà mụ và đại phu thì đã phái người đi mời tới đây rồi. Không lâu sau, bà mụ có kinh nghiệm nhất trong thành đã tới, không kịp chào hỏi đã tiến thẳng vào chỉ huy công việc trong phòng. Rất nhanh, các phụ nữ khác đã được phân công, người đi nấu nước nóng, người lấy kéo, lấy vải các loại. Kế đó, lão đại phu và Dương Dịch cũng trước sau tiến vào trong tiểu viện.

"Đại phu, ngài đã tới! Mau nghe thử một chút tại sao tiểu muội ta lại la thảm như vậy nha, có phải có vấn đề gì hay không?”- Bị tiếng kêu thảm thiết của Niệm Từ làm cho sợ hãi, Lão Ngoan Đồng run rẩy kính cẩn hỏi.

"Chu đại gia không cần lo lắng. Nữ nhân sinh con đều như vậy, nhất định phải trải qua loại thống khổ này . Thời gian còn sớm, chúng ta muốn đứng chờ trong viện này sao?”

“Xin lỗi, nhất thời khẩn trương quên mất Lưu đại phu. Đại gia, phòng của ngài ở cách vách, chúng ta có thể cùng đại phu vào phòng ngồi chờ không?”- Dương Nhị nhẹ giọng nói.

“Được, được, mau vào phòng đi. Ngày lạnh như vậy, chớ đem lão đại phu đi đông lạnh là không tốt đâu”- vừa nói mọi người vừa đi vào phòng, chỉ có Dương Dịch còn ngây ngô đứng ở nơi đó.

Lúc này Niệm Từ đau đến cả người đều là mồ hôi, trong đầu chẳng suy nghĩ được gì, chỉ có thể cắn răng chịu đựng những cơn đau mới lại tới. Lý thẩm, vẫn canh giữ bên cạnh vội vàng lau mồ hôi, cẩn thận chú ý tình trạng của nàng. Bà mụ ở phía sau thỉnh thoảng lên tiếng.

“Tình trạng rất tốt, nhị tiểu thư cứ giữ vững như vậy là được rồi!”

“Cửa mình đã mở ra một nữa rồi, so với thời gian dự tính nhanh hơn rất nhiều!”

“Vỡ ối rồi!”

“Cửa mình đã mở ra toàn bộ rồi. Thừa dịp lúc này không đau, hãy mau cho nàng ăn một chút gì, nếu không một hồi nữa không có khí lực để sinh!”

“Tốt, ta đã thấy đầu của hài tử, phu nhân hãy dùng sức đi!”

Niệm Từ đau đến chết lặng, chỉ còn biết phối hợp với thanh âm của bà mụ mà thôi. Thời gian giống như là đã dừng lại, chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của mình, cùng cảm giác đau đớn nồng đậm. Nàng thật muốn giống như những sản phụ khác vậy, mắng to hài tử mấy tiếng, trong lòng lại dâng lên ủy khuất, đau lòng vì thời khắc này Hoàng Dược Sư không có ở bên cạnh nàng.

“Phu nhân, ngài phải sử dụng toàn lực đi. Hài tử đã muốn ra rồi, chúng ta cùng nhau dùng sức đi! Hài tử ra ngoài sớm thì cũng sớm hết đau!”- Bà mụ ở một bên động viên nói.

Niệm Từ cố gắng tập trung tinh thần nhớ lại phương pháp hô hấp đồng nghiệp đã từng nói, hai tay ôm thật chặt đầu gối, khi bà mụ lên tiếng một lần nữa thì nàng dùng hết khí lực toàn thân hạ thấp xuống. Đột nhiên ở phía dưới có cảm giác buông lỏng, trong đầu nhớ tới một câu hình dung của đồng nghiệp lúc trước, nói là “cảm giác một đồ vật trào ra, đó là lúc bảo bảo đi ra!”

“Chúc mừng phu nhân, là một vị tiểu công tử nha!”- bà mụ thuần thục khéo léo kéo hài tử ra, trước tiên báo cho nàng. Mấy người làm khác thì tới giúp đỡ bà mụ chăm sóc cho hài tử vừa ra đời, ôm đến trước mặt của Niệm Từ. Nàng vẫn còn đang hư nhuyễn cả người, miễn cưỡng mở hai mắt ra, nhìn đứa con trai mình đau đớn cực khổ sinh ra. Tiểu tử thúi đó trên mặt nhăn nhăn hồng hồng, giống như con khỉ con, có thể là do hắn quá nhỏ, căn bản là nhìn không biết hắn giống ai.

“Bọc kín hài tử lại, ôm ra cho đại ca ta xem một chút!”- Niệm Từ nhẹ giọng nói.

Mấy người làm liền đáp ứng, ôm hài tử ra ngoài. Bên trong bà mụ cùng với Lý thẩm bận rộn dọn dẹp lau rửa cho Niệm Từ. Mới vừa dọn dẹp xong, đại phu liền vào bắt mạch cho nàng.

“Chúc mừng Nhị tiểu thư sinh được quý tử! Lão phu mới xem qua tiểu công tử, vô cùng khỏe mạnh. Hài tử vừa ra đời nhưng đã trông như đứa trẻ năm sáu tháng, khỏe mạnh bình an!”- Lưu đại phu chúc mừng nói.

“Làm phiền Lưu đại phu đã bận rộn cả ngày hôm nay. Mau xem Nhị tiểu thư chúng ta như thế nào rồi?” Lý Thẩm tiếp lời nói.

“Tiểu thư không có vấn đề gì lớn. Chẳng qua là sau khi sinh khí huyết hơi tổn hại, suy yếu vất vả mà thôi. Đợi lát nữa ta kê mấy phương thuốc tẩm bổ, để Nhị tiểu thư ở cữ tẩm bổ cho tốt, có thể bổ huyết thông khí, khôi phục khỏe mạnh”- đại phu bắt mạch xong nói.

“Làm phiền Lưu đại phu cùng bà mụ. Mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi đi!”- Niệm Từ tinh thần dần dần tốt lên nói.

“Muội muội, muội đã nghỉ ngơi chưa? Ta cùng cháu trai vào nhé!”- Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Lão Ngoan Đồng.

“Vẫn chưa đâu, đại gia mau mang tiểu công tử vào đi, khí trời bên ngoài rất lạnh!”- Lý Thẩm đắp kín mền cho Niệm Từ, bận rộn ra mở cửa. Người khác thì còn phải tuân theo lễ giáo, nhưng thấy Lão Ngoan Đồng ngây thơ hồn nhiên, giống như hài tử mới mấy tuổi vậy, nên lý Thẩm cũng không nói gì. Chu Bá Thông ôm lấy hài tử đi vào trong phòng.

“Muội muội, tiểu tử này giống ai đây? Ta nhìn nửa ngày cũng không ra a. Dương Dịch cùng với Dương Nhị bọn họ còn khen hắn ta dáng dấp tốt, còn ta thì nhìn thế nào cũng thấy giống như một con khỉ con nha!”- Hắn hưng phấn ngồi ở trước giường nói.

“Hắn mới sinh ra còn quá nhỏ, chưa nhìn ra là giống ai. Huynh không cần nói, mới đầu muội nhìn cũng thấy thật giống một con khỉ con”- Niệm Từ nhìn con trai ở bên cạnh mình nói. Lý thẩm dở khóc dở cười nhìn mẫu thân cùng cậu nói chuyện, không biết nên nói gì cho phải.

“Muội tính đặt tên cho đứa nhỏ là gì?”- Lão Ngoan Đồng nhìn hài tử đang ngủ ngon, nín thở thấp giọng hỏi.

“Tên đã nghĩ xong. Nhũ danh thì chưa có, đang muốn nhờ đại ca tìm đây!”

“Tên hắn là gì?’

“Hoàng Gia Madrid ( Hoàng Gia Mã Đức Lý)”- Ngay khi Niệm Từ nhìn thấy con trai, trong đầu liền hiện ra năm chữ này. Là một người say mê bóng đá, Hoàng gia Madrid là đội bóng nàng thích nhất. Trong đó, nàng thích nhất là Zidane cùng với Raul á. Trong mắt Niệm Từ, bọn họ đều là người đẹp trai siêu cấp thế giới nha, đặt cái tên này vừa là một sự hoài niệm với thời hiện đại, vừa là kỳ vọng tha thiết đối với con mình. Niệm Từ càng nghĩ càng thấy cái tên này rất tốt!

"Thật là lạ! Có tên có năm chữ sao?" Lão Ngoan Đồng gãi đầu hỏi.

“Đương nhiên là có, huynh xem người Mông Cổ cùng người Kim không phải tên cũng rất dài sao. Con muội có cái tên vang dội như vậy, khẳng định là không đặt nhầm tên!”-Nàng đắc ý nói.

“Muội muội cùng Hoàng Gia Madrid nghỉ ngơi trước. Ta phải trở về nghiêm túc suy nghĩ nhũ danh cho nó, phải cùng đại danh tương ứng nữa”- Lão Ngoan Đồng bay vút đi.