Edit: Vân Nhi

Việc lôi kéo làm thân giống như là nấu cháo phải dùng lửa nhỏ vậy, cứ từ từ mà tiến hành. Hắc Châu, vợ của Đại Tề Cát, là một phụ nữ đại mạc điển hình: tính tình dũng cảm hào phóng, thời gian dài trượng phu chinh chiến bên ngoài, nàng gánh vác trách nhiệm nặng nề quản lý gia đình, chăm sóc ba hài tử và chăn nuôi mấy trăm con súc vật. Sau lại theo chồng đi tới Tế Nam, nàng giống như ngựa hoang trên thảo nguyên bị nhốt lại, vào ở trong nhà cao cửa rộng nhưng bên cạnh lại không có bạn bè tri kỷ. Tuy trượng phu vốn lúc trước quanh năm ở bên ngoài bây giờ có thể ở bên cạnh, nhưng hắn vẫn bề bộn công việc, cho nên Hắc Châu cảm thấy rất tịch mịch, vừa lúc đó thì Niệm Từ tới chơi.

Bởi vì ngôn ngữ không thông, hai người đều cần người phiên dịch, nhưng bất quá có ít còn hơn không. Theo số lần lui tới tăng lên, Niệm Từ cố ý tiến hành làm thân, nên tình hữu nghị của hai người dần dần trở nên sâu sắc. Biết Niệm Từ có thai mà lại đang thất lạc phu quân, hồi tưởng lại thời gian mấy năm bản thân một mình ở đại mạc lo liệu gia đình, Hắc Châu không khỏi dâng lên cảm tình thương tiếc. Để trả lễ, nàng ta ở bên tai Đại Tề Cát cũng nói vào không ít, nên Niệm Từ đã đạt được kết quả mong muốn. Cùng số lần bái phỏng thường xuyên của nàng, bên trong thành cũng biết Chu nhị tiểu thư của Chu gia có quan hệ rất tốt với người Mông Cổ, là một nhân vật không hề tầm thường, thì ra là tin đồn về việc không có chồng mà có con hoàn toàn không có căn cứ.

Lúc này, Niệm Từ cảm thấy điều kiện tốt đã tới, nàng liền gọi năm huynh đệ Dương Thị vào nói chuyện suy tính về tương lai. Niệm Từ ở cuộc sống trước kia là một quản lý khách sạn cao cấp, sau đó lại làm quản lý trong ngành ăn uống, nên nàng có nhiều kinh nghiệm về các công việc đặt hàng, tiêu thụ, sắp xếp công việc, liên hệ nguồn cung cấp. Hơn nữa, sau đó nàng còn cùng Hoàng Dược Sư ở trong phòng bếp học chế biến không ít món ngon, ngay cả rượu đào hoa nổi danh của sư phụ nàng cũng hiểu biết, cho nên nàng quyết định mở tửu lâu. Về việc mặt bằng thì không cần lo, nàng đang sở hữu một gian nhà hai tầng nằm ở trên đường phố phồn vinh nhất của nơi này. Vả lại, nàng cũng muốn giúp đỡ cho Hoàng Dung, nên ở chỗ này mở tửu lâu thì có thể tranh thủ thám thính được tin tức động tĩnh của người Mông Cổ, mật báo cho nàng ta biết.

“Cuối thời Bắc Tống, người Kim xuống phía nam, cướp lấy Tế Nam, sau đó nơi này kinh tế phát triển nhanh chóng, trở thành một thành trấn quan trọng, nắm địa vị cao về kinh tế. Tế Nam bây giờ tiêu điều như vậy là do thay triều đổi vị thôi, hiện giờ có người Mông Cổ thống trị, nơi này sẽ rất nhanh có thể khôi phục lại cảnh tượng phồn vinh trước kia. Bất kể là người nào lui tới cũng phải ăn cơm, cho nên tôi muốn lợi dụng những cửa hàng đã mua để mở một tửu lâu. Ý của các vị thế nào?”- Niệm Từ hỏi họ.

“Nhị cô nương luôn sâu sắc, cặn kẽ hơn huynh đệ chúng ta, Dương Mỗ không muốn bội phục cũng không được”- Dương Dịch nói.

“Huynh chớ vội đề cao tôi. Cho dù như thế nào thì đây cũng chỉ là ý kiến của tôi, về phần có được hay không thì còn phải nhờ các vị kinh nghiệm giang hồ phong phú chỉ điểm”- Niệm Từ hiểu rõ, từ lý luận tới thực tế là cả một khoảng cách.

“Mặc dù huynh đệ chúng tôi chưa từng làm qua tửu lâu, nhưng mọi sự đều có sự khởi đầu. Thời gian trước Nhị cô nương đã hao tổn công sức tạo dựng quan hệ cùng phủ Tướng Quân, tiêu diệt những nhân tố bất lợi ở bên ngoài, nên việc thu hút khách cũng không có vấn đề gì. Nếu như muốn mở tửu lâu thì trước hết phải sắp xếp tốt công việc trong nội bộ, chuyện còn lại thì dễ tính toán hơn. Tôi nghĩ, tiền vốn Nhị cô nương không thiếu, có thiếu chỉ là thiếu trợ thủ đắc lực cùng thức ăn sở trường mà thôi. Hiện tại mặc dù Tế Nam phủ kinh tế ngày càng hồi phục, nhưng vẫn còn cần nhiều thời gian. Chúng ta không cần lo về đầu bếp, chỉ cần chúng ta trả thù lao cao, thì muốn dùng người nào sẽ do chúng ta định đoạt. Về phần đồ ăn trong tiệm thì cần bàn bạc kỹ hơn. Nếu như Nhị cô nương không ngại, thì huynh đệ chúng tôi nguyện dốc hết sức mình phò tá cô nương!”- hắn nghiêm túc phân tích.

“Không giấu gì các vị, tôi thật có ý đó. Huynh đã sớm nói đúng, đại ca của tôi không phải là nhân tài làm ăn, tôi có tâm nhưng không đủ sức, hơn nữa, không tới hai tháng nữa tôi đã sinh rồi, cho nên tôi muốn trước đó có thể khai trương quán rượu, rồi ủy thác cho các vị quản lý. Phương diện tiền vốn thì không cần lo, cần chi phải chi, chúng ta còn làm ăn thời gian dài. Mặc dù lúc này khai trương đối với tôi có hơi bất lợi, nhưng ban đầu các vị đã tín nhiệm tôi, đồng ý cùng tôi làm ăn phát tài, cho nên tôi không thể chỉ vì bản thân mình mà để cho các vị có cảm giác bị chôn vùi”- nàng nói tiếp.

Mọi người đã đạt được nhất trí nên bắt đầu phân công công việc được rồi. Do đặc thù của bản thân nên Niệm Từ chỉ ở một bên chỉ huy, giám sát. Dương Dịch tự đề cử bản thân mình làm đại chưởng quỷ, toàn quyền phụ trách sự vụ khai trương tửu lâu. Dương Nhị làm tổng quản quản lý mọi việc trong nhà. Dương Tam, vẫn làm công việc thám thính tin tức, lần này phụ trách công việc chiêu mộ người làm. Dương Tứ thì lo công việc mua hàng, còn Dương Ngũ thì là nhân viên chạy việc, nơi nào cần thì phụ giúp nơi đó, chủ yếu vẫn là đi theo bên cạnh Dương Dịch.

Niệm Từ quyết định làm tửu lâu theo cách bình thường, không có thay đổi gì theo quan điểm hiện đại, bởi vì bản thân nàng ở Tế Nam phủ đã có chút lập dị, nếu như tửu lâu lại quá đặc biệt sẽ không quản được có người cầm súng bắn chim đầu đàn.

Thông tin tuyển dụng vừa phát ra thì lập tức hấp dẫn được không ít sự chú ý của dân chúng, dù sao chiến loạn vừa mới chấm dứt, nên bình thường rất khó tìm công việc. Dựa vào kinh nghiệm của mấy huynh đệ Dương thị cùng với ý tứ của Niệm Từ, họ quyết định tìm mười thanh niên cơ trí kín miệng để làm việc, sau đó đưa ra mức lương cao thuê thêm ba đầu bếp có chút danh tiếng ở trong thành. Niệm Từ cẩn thận phòng ngừa, cùng đầu bếp ký văn thư thuê người, cũng xin được Đại Tề Cát làm người làm chứng giúp, bởi nàng muốn đem những món ăn học được ở đảo Đào Hoa truyền dạy cho đầu bếp, đương nhiên là nàng không muốn đem tiền cho người khác xài. Người Mông Cổ đối với luật pháp không có tinh thông, nên Niệm Từ lừa dối được quan phủ Tế Nam đóng ấn, công khai trở thành ô dù của tửu lâu của nàng.

Với sự đồng tâm hiệp sức, làm việc liên tục nhiều ngày không nghỉ của toàn bộ mọi người, rốt cục thì tửu lâu cũng có thể khai trương. Thời hiện đại, ở Tế Nam này có hai tiệm cơm Quảng Đông nổi danh nhất chính là Hối Tuyền Lâu và Tụ Phong Đức. Hối Tuyền Lâu nổi tiếng với món ăn cá chép dấm đường. Đáng tiếc là vào năm 2000, Hối Tuyền Lâu đã bị ba tập đoàn thu mua thống nhất, dỡ bỏ tửu lâu xây lên một tòa cao ốc, một tửu lâu nổi danh hơn trăm năm liền đã biến thành lịch sử. Tụ Phong Đức cũng dần bị các nhà hàng khác thâu tóm mất. Niệm Từ thấy bây giờ ở Tế Nam đều chưa xuất hiện hai tửu lâu này, nàng cũng lười chọn tên nên quyết định lựa một trong hai tên đó đặt cho tửu lâu: vậy đặt tên là Hối Tuyền Lâu đi!!!

***

Niệm Từ mang thai đến tháng thứ tám thì tửu lâu chính thức khai trương. Bắt chước cách khai trương ở thời hiện đại, nàng phân phó bọn tiểu nhị tung tin tức trước ở trong thành, cam kết trong ngày khai trương giảm giá tới 90%. Nàng cũng gửi thiếp mời trước cho Đại Tề Cát cùng phó tướng đắc lực của hắn là Can Tương, cũng như những danh môn quý tộc ở trong thành. Niệm Từ còn đặc biệt không để ý đến thân thể cồng kềnh của mình, tự mình ra cửa đón Hắc Châu cùng với ba hài tử của nàng ta. Nàng cũng năn nỉ nàng ta với Đại Tề Cát cắt băng khai trương giúp nàng.

Ngày khai trương, trước cửa Hối Tuyền Lâu chiêng trống ngập trời, cờ xí tung bay. Còn chưa khai trương, trước cửa đã tụ tập không ít khách hàng. Niệm Từ thì ở trong một gian phòng thanh nhã, sang trọng nhất nói chuyện phiếm cùng vợ chồng Đại Tề Cát và các quan quân quen biết, còn huynh đệ Dương dịch thì cùng nhau trò chuyện với khách hàng ở phía dưới. Canh giờ vừa đến, tiểu nhị lên lầu xin Đại Tề Cát đi xuống cắt băng, bọn nhỏ cũng đi theo xem náo nhiệt. Niệm Từ cùng với Hắc Châu đứng ở phía trước cửa sổ quan sát.

“Kính chào chư vị hương thân ở Tế Nam. Tôi là Dương Dịch. Tại hạ bất tài, là chưởng quỹ của Hối Tuyền Lâu. Chủ nhân của tôi là Chu gia Chu đại công tử . Chúng tôi trước đây cũng là người của phủ Tế Nam, nên có thể nói là người xa quê quay về cố hương. Được các bị hương thân chiếu cố, chúng tôi mở tiểu điếm này để kiếm miếng cơm. Hiện tại xin mời Đại Tề Cát Đại tướng quân của Tế Nam Phủ tới cắt băng khai trương!”- Dương Dịch thuần thục mở đầu.

Đại Tề Cát nhập gia tùy tục mặc trường bào của người Hán đi lên phía trước, đưa tay đem tấm khăn lụa phủ trên tấm biển kéo xuống, chung quanh liền truyền đến một hồi tiếng ủng hộ. Sau đó, tiểu nhị nhanh nhẹn đem tấm biển treo lên phía trên cửa lớn của tửu lâu.

“Kính mời đại tướng quân phát biểu vài câu với mọi người!”- Dương Dịch nói xong, xung quanh vang lên tiếng hoan hô vang dội.

“Ta là Đại Tề Cát, cũng chính là quan phủ của thành Tế Nam này. Hôm nay ta tới đây, trước là muốn chúc Hối Tuyền Lâu buôn bán thuận lợi, tiền vào như nước. Sau là muốn nói vài lời với dân chúng Tế Nam này. Người Mông Cổ chúng ta cũng không phải muốn hại mọi người. Tế Nam là vùng đất giàu có, nhưng các người dưới sự thống trị của Đại Tống cùng với Kim Quốc đã chịu không ít tội, hiện tại ta bảo đảm sau này dưới sự lãnh đạo của Đại Hãn chúng ta, cuộc sống của mọi người sẽ trôi qua thật tốt!”- Hắn vung tay lên, dùng Hán ngữ nói to.

“Tốt quá! Cảm ơn quan phụ mẫu của chúng ta đã cam kết vì dân chúng. Hiện tại xin mời đại tướng quân cùng với danh sĩ ở trong thành, Lý viên ngoại, Trương viên ngoại giúp cắt băng cho tửu lâu”- Dương Dịch nói tiếp.

Sau khi cắt băng xong, pháo nổ vang thật là náo nhiệt. Các thực khách rối rít tiến vào đại sảnh, còn khách quý thì được mời lên lầu hai dùng bữa. Niệm Từ và Hắc Châu cũng ngồi xuống, vừa dụ dỗ ba hài tử vừa mới xem náo nhiệt xong, vừa chờ đợi tiểu nhị bưng món ăn lên.

“Hắc Châu tỷ tỷ, hôm nay đa tạ ngươi. Muội chỉ là một tiểu nữ tử, có tài đức gì mà có thể mời được vị quan lớn nhất Tế Nam này đến cắt băng khai mạc chứ” -Niệm Từ đã học được từ Dương Nhị cách trò chuyện bằng tiếng Mông Cổ.

“Muội muội đừng nói vậy, Tướng quân nhà ta còn phải cảm ơn muội đó. Không nói gạt muội, sau khi chúng ta tới đây, dân chúng nơi này rất căm thù chúng ta. Tướng quân vẫn nhức đầu không biết phải làm sao. Hôm nay, mượn cơ hội hôm nay khai trương tửu lâu, mới có thể nói chuyện cùng với dân chúng, để cho bọn họ yên tâm, cũng có thể cùng với các danh sĩ phú hộ trong thành kết thân hơn. Vẫn là nhờ muội đó. Hơn nữa, giữa hai tỷ muội chúng ta còn khách khí cái gì chứ? Chờ hài tử của muội ra đời, ta muốn làm mẹ nuôi của nó đấy nhé”- Hắc Châu vừa nói vừa pha thêm hán ngữ.

“Đó là phúc khí của đứa nhỏ này. Có thể làm con nuôi của tỷ tỷ, chúng ta cô nhi quả phụ ở đây cũng không sợ bị người khác khi dễ!”

“Mà chuyện khai trương tửu lâu lớn như vậy, tại sao ca ca của muội không tới vậy?”- Hắc Châu đã sớm biết Niệm Từ có một ca ca ruột, nhưng vẫn chưa hề thấy mặt qua.

“Ca ca của muội tính tình thuần lương, không phải là người có tài làm ăn. Cái tiệm này không thể thiếu muội coi sóc quan tâm được. Ca ca muội cảm thấy phu quân muội chắc là đã trở về Đại Tống, nên muốn trước khi hài tử ra đời có thể tìm được phu quân của muội”- Niệm Từ cố ý nói rõ. Đang lúc trò chuyện thì tiểu nhị mang rượu và thức ăn vào.

“Tiểu Quang, Đại tướng quân đang uống rượu ở gian phòng nào?”- Niệm Từ vội vàng hỏi tiểu nhị.

“Thưa Nhị tiểu thư, Tướng quân đang ở chỗ chưởng quỹ và Lý viên ngoại uống rượu trò chuyện ạ”

“Muội muội, không cần quan tâm tới hắn. Hôm nay ta rất cao hứng, tỷ muội chúng ta hãy nếm thử trù nghệ của đầu bếp ở đây đã. Chờ thêm một thời gian nữa muội sinh hài tử, thì chúng ta cũng sẽ không có thời gian rảnh rổi như vậy”- Hắc Châu nói.

“Thật sự đây là lần đầu muội sinh, trong lòng rất lo sợ. Trong nhà đã mời năm sáu nữ bộc có kinh nghiệm đến giúp khi sinh. Chờ muội sinh hài tử xong, họ cũng có thể giúp đỡ chăm sóc”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, còn chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Nghe tiểu nhị tùy thời báo cáo, biết được các thực khách ăn uống rất hài lòng. Càng về sau rượu uống càng nhiều, Đại Tề Cát uống say mèm, được binh lính hắn mang tới dùng xe ngựa chở về.

“Muội muội, muội đang mang thai, đừng quan tâm quá nhiều đến việc buôn bán, chờ khi ta có rảnh rỗi ta sẽ tới thăm muội”- Hắc Châu trước khi lên xe ngựa dặn dò nói.

“Vâng, đa tạ tỷ tỷ quan tâm. Hôm nay chiêu đãi không chu đáo, xin tỷ tỷ và tướng quân lượng thứ!”

“Không có đâu, muội không nhìn thấy tướng quân nhà ta vui vẻ uống say mèm sao. Ta chúc muội buôn bán thịnh vượng, đại cát đại lợi!”

Tửu lâu dưới sự hiệp lực của mọi người đã khai trương đại thắng, ngày hôm đó đã thu lợi không ít. Ở phía sau màn nhìn tửu lâu đã đi vào hoạt động được mấy ngày, đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, Niệm Từ mới có thể buông lỏng thần kinh căng thẳng, bắt đầu tập trung tinh thần ở nhà chờ sanh nở.