Edit: Vân Nhi

Trở về kiểm lại thì thấy đó là một số tiền rất lớn, hơn bảy ngàn lẻ hai lượng. Bổng lộc cả đời của một tên quan viên triều đình như hắn cũng không thể đạt đến số đó, hắn lại không phải là một vương công đại thần gì, mà lại có thể tích cóp một khoản tiền như vậy, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Ra quân đại thắng khiến cho lòng tin của hai huynh muội tăng lên gấp bội. Dựa vào một nguyên tắc không thể thiếu, đem tham quan ô lại một lưới bắt gọn hết. Niệm Từ còn có một dã tâm lớn, muốn tích lũy thêm một số kinh nghiệm, sau đó sẽ cùng đại ca đi về hướng Bắc. Kim Quốc đã sắp mất nước, nếu như họ có thể lấy được quốc khố tài bảo của Kim Quốc thì tốt quá. Nếu là bên Mông Cổ mà đại thắng, theo thói quen sẽ đem tài vật đoạt được chia cho tướng lĩnh thuộc hạ, trộm của họ sẽ khó khăn hơn trộm của người Hán.

Sau khi tổng kết lại thắng lợi đầu tiên, hai người liền rời khỏi trấn nhỏ. Cất giấu tiền ăn hối lộ đó xong, họ liền đi tới nơi tập kết hàng hóa phồn hoa hơn của quan phủ. Có thể nói, lúc hai người vơ vét chiến lợi phẩm cũng không có ai trông thấy, nên để ngăn ngừa những người mất của thẹn quá hóa giận đem bực tức phát ở trên người dân chúng vô tội, Niệm Từ mang tất cả ngân phiếu đi. Đồ trang sức có thể mang thì cũng mang tới tiệm cầm đồ để bán, nhưng nếu gặp phải những rương vàng bạc thì muốn lấy cũng không được, quá nặng không thể tiện tay mang theo được. Mỗi khi mở rương ra thấy toàn vàng bạc, nàng lại tưởng niệm tiền giấy ở thời hiện đại, trăm vạn lượng đi chăng nữa cũng có thể mang theo rất tiện.

Hai người ra tay ở rất nhiều thành trấn. Sau khi đã tích lũy kinh nghiệm phong phú, rốt cục ba tháng sau cũng tới được kinh đô cũ của Nam Tống - Lâm An. Hai nam hài dung mạo xấu xí mười bốn mười lăm tuổi theo dân chúng tiến vào cửa bắc thành Lâm An. Hai người vóc dáng đều không cao, người lớn tuổi hơn thì thân thể tròn vo, nhìn như tiểu thiếu gia của nhà có tiền mà gia đạo bị lụn bại, một người thì gầy hơn rất nhiều, mang dáng vẻ một người hầu.

“Tiểu Mộc, chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?”- Sau khi vào thành, tiểu thiếu gia mập mạp lụn bại hỏi.

“Sắc trời còn sớm, chúng ta đi tới trà lâu trước, ăn chút gì đó. Ăn xong thì hỏi thăm tin tức một chút”- Niệm Từ giả trang thành người hầu nói.

Hai người vốn muốn giả trang thành huynh đệ, nhưng sau khi có tiền, hai người lại tham ăn thức ăn ngon, khiến cho Lão Ngoan Đồng càng lúc càng mập lên, mà không biết nguyên nhân gì khiến cho nàng càng lúc càng gầy, không thể giả làm huynh đệ được. Không cách nào khác, họ đành phải giả trang thành thiếu gia ngu ngốc chạy nạn cùng với gã sai vặt trung thành. Dù sao thì tính cách thật của Lão Ngoan Đồng cũng không khác biệt lắm, nên không có gì khó khăn. Hắn phe phẩy một cây quạt rách, bắt chước dáng vẻ của người có tiền, cảm giác rất tốt.

Vừa đi vừa hỏi thăm trà lâu lớn nhất ở đây xong, hai người lập tức đi tới. ngồi ở trong trà lâu, Niệm Từ âm thầm thưởng trà, Lão Ngoan Đồng sau khi ăn một bữa hải sản xong, quệt quệt miệng bắt đầu chơi mấy món đồ chơi mua được trên đường đi.

“Nghe nói chưa? Sử tướng quốc muốn khôi phục vương tước cùng với quan chức của Tần Cối”- Trong quán trà, người qua đường Giáp nói.

“Sao lại thế được? Tần Cối bị tiên đế khiển trách vì sai lầm đáng khinh, hại chết toàn bộ Nhạc gia, tư thông với Kim Quốc, lấn áp đồng liêu, vậy mà cũng có thể lật lại bản án sao?”- người qua đường Ất thắc mắc.

“Cũng không phải không thể nha! Sử tướng quốc nói, Tần Cối được đích thân Cao Tông hoàng đế phong là “Trung thành hơn người”, nói đã oan uổng trung lương, đáng lẽ nên ca tụng mới đúng”- Giáp nhỏ giọng nói.

“Đại Tống quốc đúng là thị phi bất phân, quốc chẳng ra quốc!Tiểu nhị ca, hãy mang ra hai phần Tần Cối chiên giòn đi!”- Ất thấp giọng cảm thán nói.

Niệm Từ nội công thâm hậu nên nghe được hết lời hai người rỉ tai nhau, cơn giận không khỏi bốc lên. Cười lạnh nói:

“Đại ca, chúng ta lại có đối tượng để chiếu cố rồi!”

“Phải đi giúp con cháu Tần Cối dọn nhà sao?”- Lão Ngoan Đồng cũng nghe thấy đoạn đối thoại đó.

“Chúng ta cũng nên biết trước biết sau, tới phủ tướng quốc xem xét một chút. Muội thề lần này cái gì cũng không lưu lại cho hắn!”- Dừng một chút, nàng nói tiếp - “Có rảnh rỗi thì nhà của Tần Cối cũng nên đi xem một chút, thay Tần gia giáo dục con cháu xấu xa!”

Mấy ngày sau đó Niệm Từ không ngừng dịch dung thành nhiều loại bộ dạng khác nhau, điều tra rõ ràng vây cánh của Sử Di Viễn, thăm dò vị trí của biệt thự nhà hắn, thậm chí có lần nàng còn giả trang thành một tiểu thương đi đưa đồ ăn để tìm tòi cho cẩn thận.

Dinh thực của một vị Tướng Quốc không thể so với các quan lại nhỏ, cảnh giới hết sức nghiêm ngặt, còn có cao thủ hộ vệ. Niệm Từ sau khi quyết định rõ ràng, đi mua các loại dược liệu, lấy bút ký mình mang đi từ đảo Đào Hoa ra, theo như cách của sư phụ điều chế thuốc mê hồn. Hoàng Dược Sư luôn khinh thường loại thuốc hạ lưu này, nhưng dược lý lại hết sức tinh thông. Niệm Từ thì đối với thuốc mê trong truyền thuyết, độc dược cùng với giải dược, còn có xuân dược hết sức cảm thấy hứng thú. Không có can đảm hỏi về xuân dược, nên nàng không có cách nào khác hơn là đem tò mò đặt ở trước người, bức bách sư phụ không thể không cặn kẽ giảng giải cho nàng, cũng đem cách điều chế truyền cho nàng, chặn miệng của nàng lại.

Theo cách điều chế sư phụ dạy, Niệm Từ chế tạo thành hai loại thuốc mê khác nhau: một loại vô sắc vô vị, đổ vào trong nước để dùng có thể khiến cho người ta mê man khoảng bốn năm canh giờ, một loại khác là khói mê dùng ống thổi vào mê man người ta.

Trời vừa tối, hai người đã chuẩn bị thỏa đáng, phi thân tiến vào trong biệt thự Sử gia. Mượn bóng đêm, bọn họ đem thuốc mê bỏ ở tất cả chum nước và giếng nước, dược liệu một lúc sau sẽ có tác dụng, ba canh giờ sau dược liệu ở trong nước sẽ tự động hòa tan mất đi dược tính.

Hai người nằm ở nóc nhà không nhúc nhích, chờ đợi cho đến khi thuốc mê có tác dụng, thì đứng dậy phi thân vào trong nhà chính. Thư phòng của Sử Di Viễn, phòng ngủ và kim ngân bảo khố đều đặt tại đây, cả ngày mười hai canh giờ đều có tâm phúc canh gác. Lướt qua tường rào thì thấy có có ba bốn người đang đi lại trong hậu viện, cũng không có dấu hiệu ngất xỉu. Niệm Từ lấy khói mê trong người ra, Lão Ngoan Đồng giơ tay lên ngăn nàng, lấy giọng bụng nói:

“Ở chỗ này chờ ta! Mấy người này để ta giải quyết” – nói rồi hắn phi thân ra ngoài, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, điểm trụ huyệt vị của mấy người kia, để cho bọn họ an tâm ngủ thẳng tới trời sáng. Niệm Từ không yên lòng, lại lấy khói mê trong lòng ra, thổi vào trong mỗi khe cửa để đảm bảo, sợ có người vô tình mất ngủ.

Hai người tới chỗ bảo khố trước, nhìn thấy trên cửa sắt là một ổ khóa tinh xảo, loại khóa này không cần chìa khóa, chỉ là kéo đẩy theo thứ tự các thanh sắt. Khóa tổng cộng có bảy tổ hợp, nếu kéo ra sai thứ tự của nó, khóa sẽ lập tức quay về chỗ cũ, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Sử Di Viễn rất là tự tin vào thanh khóa thế gian không có mấy người có thể mở được này, nên đem tất cả tài sản khóa ở trong phòng, chỉ sai vài tâm phúc canh chừng. Đối với người khác, muốn mở cái khóa này khó khăn hơn cả lên trời, nhưng bất hạnh lại đụng phải đệ tử của Hoàng Dược Sư. Niệm Từ tình cờ phát hiện ra khóa này được sư phụ cất giấu trong phòng, nhàn rỗi không có chuyện gì liền lấy ra tiêu khiển, sau khi được sư phụ chỉ dạy còn học xong làm thế nào để biến ảo tổ hợp khóa này.Nhìn thấy cái khóa tinh xảo, Niệm Từ không khỏi cảm khái vạn phần, thì ra là Hoàng Dược Sư lúc nào cũng luôn ở bên cạnh nàng.

Nàng bắt đầu mở cửa. Sử tướng quốc luôn tự phụ nên không có thiết kế cơ quan tại đây. Trong ánh trăng mờ ảo chỉ có thể thấy sơ lược dáng vẻ hình ảnh trong phòng. Khép hờ cánh cửa, Niệm Từ lấy Dạ Minh Châu ở trong ngực ra, dùng thay đèn pin hiện đại, nhìn thấy trên các kệ riêng biệt bày đầy châu báu ngọc ngà, bảo kiếm vũ khí, bên cạnh đó còn có mười mấy rương vàng rương bạc đầy vun.

“Không thể để lại cho lão tặc này một món nào.”- Niệm Từ thầm nghĩ. Như thường lệ, hai người trước tiên tìm ngân phiếu nhét vào trong ngực, lại đem châu báu quý giá nhất vác ở trên lưng. Trình tự thường ngày hoàn thành xong, Lão ngoan Đồng nhìn những thứ còn lưu lại đó, hỏi:

“Những thứ này phải làm sao bây giờ?”

“Không thể để cho Sử lão đầu được tiện nghi. Còn muốn lật lại bản án của Tần Cối, chúng ta sẽ giúp Nhạc Phi Nhạc Tướng Quân hả giận. Đem những rương vàng bạc này giấu đi, còn dư lại nếu có thể mang đi thì cũng mang đi. Thật sự không cầm theo được thì hãy nói sau”- Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng nói-“Đại ca, mới vừa rồi quăng thuốc mê thấy có mấy giếng nước?”

“À, sáu cái! Để làm gì?”

“Chúng ta đem rương đến đó dìm chìm đi! Trong thời gian ngắn sẽ không có ai phát hiện đâu, chờ sau này có thời gian sẽ gọi người đến vớt, tuyệt không để lại cho tên gian tặc này chút gì cả”

Sau khi nói xong, hai người tay xách nách mang, thi triển khinh công mang đồ về phía giếng nước. Chỉ thấy trong bóng đêm mịt mờ, hai bóng dáng màu đen xách theo vật nặng, từng chuyến từng chuyến, đi tới đi lui từ bảo khố đến giếng nước, giống như là kiến thợ cần mẫn đem thức ăn nặng hơn mình tới mấy lần về tổ vậy, cần cù chăm chỉ không sợ khổ cực. Đem rương đặt ở bên cạnh giếng, đem thùng nước vớt lên, thuận thế đem rương quăng vào trong giếng. Giếng nước rất sâu, nên thanh âm vang lên cũng không lớn. Vì thận trọng, mỗi giếng nước chỉ quăng vào hai cái rương, sau đó để thùng nước xuống, thấy không có sơ hở thì mới dừng tay. Trong đêm tối không có cách nào biết được mực nước có tăng lên hay không, đoán chừng chắc sẽ không có ai chú ý đâu. Sau khi quăng vào giếng hết mười hai cái rương, Niệm Từ mệt mỏi thở hồng hộc, cả người là mồ hôi ướt đẫm.

"Kế tiếp phải làm sao bây giờ?"- Lão Ngoan Đồng hỏi.

Niệm Từ vui vẻ cầm theo một thanh chủy thủ sắc bén, cắm vào bên hông.

“Đại ca, huynh có muốn làm chuyện hứng thú gì không? Chúng ta đi phá ổ khóa của hắn, khiến cho hắn không thể vào được, chỉ có cách phá hủy căn phòng thôi, đồ vật ở bên trong hắn cũng không thể nào lấy được”

“Muội mau làm đi, ta cũng muốn xem một chút trò vui!”

“Được! Đại ca giúp muội nhớ thứ tự, để tránh muội nhớ nhầm, những thứ trong phòng sẽ không để ai chiếm được”- Vừa nói, Niệm Từ vừa ra tay sửa khóa.

Sau khi lưu lại dấu hiệu của hai người, khóa lại cửa lớn, hai người lên đường trở về. Mệt quá trời, tựa như công nhân dọn nhà cả đêm, Niệm Từ cảm thấy mình có thể đã luyện được cơ bắp luôn rồi!!!”