Sau sáu tháng lên làm Tôn chủ Đỉnh Phong Hoa. Trong một đêm trăng tròn, Khuất Tử Dạ dẫn quân tiêu diệt Thanh Vân Sơn - một trong Ngũ đại môn phái.

Thanh Vân Sơn từ lâu đã suy yếu lại bị tập kích bất ngờ, mọi người đều trở tay không kịp, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.

Khuất Tử Dạ mặc đạo bào đen tuyền, tay áo dài chấm đất, hắn chắp hai tay sau lưng, ung dung đứng giữa chiến loạn. Không kẻ phản nghịch nào có thể lại gần, đạo bào sạch sẽ không dính một vết bụi trần. Hắn đưa mắt nhìn môn đồ của mình đang điên cuồng sát phạt.

Lòng thật hả dạ!

Khuất Tử Dạ di chuyển chậm rãi thong dong, từng bước đi vào đại điện Thanh Vân, bên trong yên tĩnh hơn nhiều so với những tiếng hét chói tai bên ngoài.

Hắn đứng một mình giữa đại điện rộng lớn, nhắm lại đôi mắt lưu ly, lông mày kiếm xếch lên cũng dần dãn ra, thả lỏng cơ thể tận hưởng cảm giác khoái hoạt. Những tiếng khóc van xin tha mạng, mùi vị của sự sợ hãi, mùi tanh của máu tươi bay thoang thoảng quanh chóp mũi, từng chút thấm vào người hắn.

Hắn hài lòng mở mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, những hồi ức kiếp trước như thủy triều ùa về trong mắt hắn.

Nơi hiện tại hắn đang đứng chính là nơi hắn đã ngã xuống, chết trong vũng máu của chính mình!

Khuất Tử Dạ nhớ rất rõ đêm đó, lão già Bốc Lâm điều động toàn bộ đệ tử Thanh Vân Sơn bao vây hắn tại đại điện này, một lòng muốn lấy mạng hắn. Hắn cả người chằng chịt thương tích, máu tươi thấm đẫm lục y, từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.

Hắn khốn đốn mở ra con đường máu thoát thân, bảo vệ Diệp Y Ninh chu toàn phía sau, nắm chặt tay nàng bỏ chạy, đến lúc quay đầu lại nói với nàng "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng!", lại bị chính trường kiếm của nữ nhân mình yêu thương nhất đâm xuyên lồng ngực!

Khuất Tử Dạ bất chợt bóp chặt phần áo trước ngực.

Đau!

Thật sự rất đau!

Hắn khụy gối xuống sàn, rõ ràng mọi chuyện đã trôi qua, hắn cũng được trùng sinh, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện này đều đau lòng như vậy, cảm giác giống như chỉ vừa trải qua.

Đau đến thấu tận tâm can!

Khuất Tử Dạ còn đang vật lộn với ký ức của bản thân, một nữ nhân xinh đẹp như hoa không biết từ đâu chạy ra, khẩn trương chạy đến bên cạnh hắn, lo lắng nói: "Tử Dạ, chàng mau dừng tay lại! Sao chàng có thể lạm sát người vô tội như vậy? Bọn họ đều là đồng môn của ta, chàng mau mau dừng tay lại..."

Diệp Y Ninh theo thói quen nhào đến ôm lấy Khuất Tử Dạ, đôi bàn tay mịn màng của nàng đưa tới, còn chưa kịp chạm vào vạt áo của người nọ thì bị một nguồn linh lực cường đại hất văng ra xa.

Diệp Y Ninh ngã sang một bên, ánh mắt nàng hiện ra tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nàng nâng lên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt ngây thơ, giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Tử Dạ, chàng vì điều gì lại đối xử với ta như vậy? Có phải chàng trách ta không đi tìm chàng không? Ta có! Ta có! Ta rõ ràng có đi tìm chàng... Nhưng Bốc chưởng môn lúc nào cũng ngăn cản ta, ông ấy nói chàng đã nhập vào ma đạo, nghiêm cấm ta qua lại với chàng. Nhưng họ nói gì ta cũng không tin, ta chỉ tin chàng..."

Nàng dừng một lát, đôi mày liễu thanh thoát nhíu lại, nàng mím chặt môi, một giọt nước quý giá từ hốc mắt nhẹ nhàng rơi ra, khiến gương mặt vốn dĩ xinh đẹp càng thêm ủy mị cuốn hút.

"Lúc nào ta cũng nhớ mong chàng, đợi một ngày nào đó chàng sẽ trở về tìm ta, cuối cùng ta đợi được rồi. Tử Dạ, ta thật sự rất nhớ chàng..."

Diệp Y Ninh dùng điệu bộ cực kỳ uất ức nói với người đối diện, đôi mắt phượng long lanh ngập tràn ánh nước trông cực kỳ thê lương, nàng tin với vẻ ngoài yếu đuối cùng gương mặt nhu thuận của mình nhất định sẽ khiến Khuất Tử Dạ xiêu lòng, nhưng không ngờ người nọ lại cáu gắt trả lời, đánh tan mọi trêu trò của nàng.

"Tiện nhân câm miệng!"

Diệp Y Ninh thật sự hốt hoảng.

Hắn... lại đành lòng cự tuyệt nàng?

Nàng nghi hoặc, hai hàng nước mắt chực sẵn như những hạt châu lã chã rơi xuống, nàng dùng giọng điệu thương tâm, khôn khéo thăm dò đối phương: "Tử Dạ, sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Chàng... không còn yêu ta nữa hay sao?"

Khuất Tử Dạ hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, hắn phủi đi lớp bụi không hề tồn tại trên người, chỉnh lại đạo bào ngay ngắn, giọng nói không nhanh không chậm vang lên: "Yêu? Ngươi có tư cách gì nói với bổn tôn những lời này?"

"Chàng..." Sao lại xa lạ với ta như vậy?

Thâm tâm Diệp Y Ninh lo sợ. Dù nàng biết hiện tại hắn là Tôn chủ Đỉnh Phong Hoa, nhưng không ngờ hắn đối với nhân tình yêu thương nhất là nàng vẫn dùng cách xưng hô bề trên vô tình như vậy.

Khuất Tử Dạ cười nhạt tự chế giễu bản thân: "Suốt khoảng thời gian qua, ngươi trêu đùa bổn tôn trong lòng bàn tay. Vui không?"

"Ta..." Diệp Y Ninh lắc đầu, đau thương đến tột độ.

Khuất Tử Dạ thấy nàng nói không nên lời, trong lòng không hiểu là cảm giác gì. Những năm tháng trước đây, hắn lại bị một nữ nhân như vậy lừa gạt mà không hề hay biết, thật sự quá nực cười.

Gương mặt Diệp Y Ninh nhăn lại, đăm chiêu đánh giá người trước mặt.

Người này...

Sao lại thành ra như vậy?

Người đối diện có thật là nam nhân lúc nào cũng yêu nàng, xem nàng hơn cả sinh mạng hay không?

Không!

Hoàn toàn không giống!

Nàng không biết vì sao Khuất Tử Dạ lại đồ sát người bạch đạo trong cuộc tỉ thí Loạn Giáp Đấu, càng không biết tại sao hắn đột ngột nhập vào ma đạo. Lúc đó nàng có bàng hoàng, nhưng nghĩ kỹ lại cũng không phải vấn đề lớn lao, bởi vì không sớm thì muộn nàng cũng đưa hắn nhập vào ma đạo. Sự việc hắn nhập ma diễn ra sớm hơn dự định là một chuyện tốt. Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý yêu nàng, ngoan ngoãn nghe theo lời nàng thì mọi chuyện vẫn như kế hoạch ban đầu, hoàn mỹ không chút kẽ hở.

Sau sự kiện Loạn Giáp Đấu, Diệp Y Ninh cho người đi khắp nơi tìm Khuất Tử Dạ nhưng đều không có tung tích. Sau này biết hắn gia nhập Đỉnh Phong Hoa, nàng lập tức cho người liên lạc nhưng không tài nào gặp được. Còn tưởng rằng hắn giận nàng vì đã bỏ mặc hắn trong lúc Ngũ đại môn phái truy sát. Thật không ngờ hôm nay gặp lại, trong mắt hắn không còn nửa điểm si mê nàng, ngược lại chỉ còn chán ghét và khinh nhờn.

Trong khoảng thời gian qua, chuyện gì đã xảy ra? Biến hắn thành một người khác xưa như vậy?!

Nghiêm Dung từ trong mật thất phía sau bức tranh lớn đi ra, trên tay y xốc cổ áo một lão già lôi ra ngoài, y ném lão xuống sàn cái rầm, lão hoảng hốt bò lại phía Khuất Tử Dạ, ôm lấy chân hắn, run rẩy cầu xin.

"Dạ Tôn đại nhân! Dạ Tôn đại nhân! Ngài là anh hùng hào kiệt xin đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân như lão phu, Thanh Vân Sơn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngài, xin ngài niệm tình xưa mà tha cho lão phu một con đường sống."

Khuất Tử Dạ lùi về phía sau, lão lại lần nữa nhào tới, nắm chặt vạt áo của hắn, tiếp tục nói thêm: "Chỉ cần ngài tha mạng cho lão phu, Thanh Vân Sơn sẽ quy thuận dưới chân ngài, tùy ý ngài sai khiến."

Trước nay Khuất Tử Dạ luôn biết chưởng môn Thanh Vân Sơn là một kẻ nhu nhược không ra gì, nhưng không ngờ lão lại hèn nhát đến mức đáng khinh như vậy, chịu quỳ gối dưới chân người khác cầu xin tha mạng, một chút uy nghiêm của chưởng môn cũng không còn, đúng là làm cho người khác mở mang tầm mắt.

Dáng vẻ này của lão khiến Khuất Tử Dạ cảm thấy rất khó coi, hắn thẳng chân đá lão một cước, chán ghét nói: "Tha cho ngươi? Nhưng ngươi có từng nghĩ sẽ tha cho Khuất Liệt Gia Trang của ta?!"

Bốc Lâm ngã xuống sàn, nghe người nọ nói như vậy, tay chân của lão lập tức run bần bật như lên cơn sốt, lão kinh hãi hét lớn: "Không! Không! Lão phu không có hại gia trang của ngài! Lão phu không làm gì cả, ngài đừng ngậm máu phun người!"

Những lời biện minh gian trá của lão càng khiến lửa hận trong lòng Khuất Tử Dạ sôi sục.

Kiếp trước sự việc Bốc Lâm cấu kết cùng Cố Hàn dụ hắn đến rừng U Minh đã rõ như ban ngày, sau đó Cố Hàn dẫn người đến Khuất Liệt Gia Trang tìm kiếm bí kíp thần công nhưng không thành, còn thẳng tay tàn sát cả gia trang. Sau này hắn phát hiện kế hoạch của bọn chúng thì bị Bốc Lâm hãm hại vào đường cùng, chết tại đại điện Thanh Vân.

Đôi mắt Khuất Tử Dạ tràn đầy tơ máu, bàn tay hiện ra làn khói đen tích tụ thành một vật dài, trên tay xuất hiện thanh trường kiếm bao phủ bởi một tầng ma khí, hắn chĩa mũi kiếm về phía Bốc Lâm, tức giận quát lớn: "Nếu để người của bạch đạo biết được đường đường là chưởng môn của một đại môn phái, lại cấu kết với người ma đạo làm những chuyện tán tận lương tâm. Ngươi nghĩ thanh danh và địa vị của ngươi sẽ ra sao? Quãng đời còn lại sẽ sống thế nào?!"

Nghiêm Dung ngạc nhiên khi nhìn thấy linh kiếm trên tay Khuất Tử Dạ, không ngờ Bách Tà Tản Ma Công tầng thứ bảy có thể tay không hóa vũ khí, còn là vũ khí không hề thua kém thần binh, trong lòng y dâng lên cảm giác mừng rỡ xen lẫn tia tự hào.

Diệp Y Ninh ở bên cạnh trông thấy linh kiếm hư không cuồn cuộn linh lưu trên tay Khuất Tử Dạ khiến nàng rất tức giận, quả nhiên bí kíp thần công trước nay luôn nằm trong tay hắn. Thật đáng ghét!

Bốc Lâm hoảng hồn, vội vàng né linh kiếm, nhưng lão xoay người qua đâu, mũi kiếm đều chĩa thẳng về phía lão, lão không ngừng dập đầu xuống sàn, kêu khóc thảm thiết: "Dạ Tôn tha mạng! Dạ Tôn tha mạng! Lão phu thật sự không biết gì cả, đừng giết ta, đừng giết ta..."

Khuất Tử Dạ đặt mũi kiếm kề sát cổ lão, gương mặt hắn điềm đạm không chút biểu tình, kiên nhẫn phát ra từng âm thanh: "Bổn tôn biết ngươi là kẻ vô dụng, không thể một mình nắm giữ bàn cờ này trong tay, nếu ngươi chịu khai ra người đứng sau mọi chuyện, biết đâu bổn tôn sẽ tha cho ngươi một con đường sống."

Bốc Lâm cho dù hoảng sợ nhưng vẫn cứng mồm không nói, lão tiếp tục dập đầu, vầng trán bắt đầu sưng tấy: "Lão phu không biết... không biết gì cả..."

Khuất Tử Dạ nhẹ tay trở kiếm, trên cổ lão lập tức xuất hiện một vệt máu tươi, lão kinh hãi hét lớn: "Đừng! Đừng giết! Ta nói! Ta nói... Tất cả chuyện này..."

Lão cúi đầu, gương mặt tiểu nhân lộ rõ vẻ gian trá, chực sáng suốt điều gì đó, vội vàng sửa lời: "Tất cả đều là âm mưu của Diệp Y Ninh! Đúng, chính là Diệp Y Ninh! Ngài muốn giết thì cứ giết ả, mọi chuyện đều là chủ ý của ả, không liên quan gì đến lão phu..."

Nghe thấy lão đổ hết tội lỗi cho mình khiến sắc mặt Diệp Y Ninh lập tức tái xanh, hướng lão quát lớn: "Lão già chết bầm, dám đổ oan cho ta?!"

Khuất Tử Dạ khó chịu, mang ánh mắt dò xét nhìn Diệp Y Ninh.

Tim nàng hoảng sợ đập loạn, vội vàng giải thích: "Tử Dạ, ta không có, ông ta chỉ đang ly gián tình cảm của chúng ta. Chàng phải tin ta, Tử Dạ..."

Chỉ cần nghe thấy cách xưng hô thân mật xuất phát từ miệng của nàng, cũng khiến Khuất Tử Dạ không kiềm chế được bản thân mà cảm thấy khó chịu. Hắn vung tay chém xuống, linh lực mạnh mẽ đánh nát một đường trước vị trí Diệp Y Ninh, hắn cáu giận quát: "Đừng gọi tên ta!"

"Tử..."

Diệp Y Ninh co rút người lại, còn muốn nói gì đó, nhưng nàng bị ánh mắt sắc bén của tên thị vệ bên cạnh Khuất Tử Dạ liếc nhìn, khiến nàng ngậm ngùi im lặng.

Đối với Bốc Lâm, cả hai đường đều khó bảo toàn tính mạng, lão đương nhiên không thể khai ra chủ mưu đằng sau. Khuất Tử Dạ cảm thấy đôi co với lão cũng vô dụng, ánh mắt hắn vô tình lướt qua người Diệp Y Ninh, phút chốc nảy ra một ý định khác.

Hắn thu lại linh kiếm vào cơ thể, chậm rãi tiến về phía Diệp Y Ninh, từng bước đi của hắn khiến trái tim nàng bị dồn ép đến nghẹt thở, không kiềm chế được lo sợ mà lùi người về phía sau.

Hắn thuận tay nhặt lấy trường kiếm dưới sàn, ngồi xuống bên cạnh nàng, vì không muốn chạm vào nữ nhân trước mặt, hắn xoay mũi kiếm ra sau, dùng chuôi kiếm nâng cằm nàng đối diện với chính mình.

Đôi mắt lưu ly của hắn sâu thẳm, dáng vẻ tàn bạo, lạnh lùng nói: "Nể tình chúng ta từng có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, nếu ngươi chịu ra tay giết chết chưởng môn của mình, vậy thì bổn tôn sẽ nương tay, tha cho ngươi một mạng. Thế nào?"

Ánh mắt Diệp Y Ninh mông lung, nàng miễn cưỡng cười, nụ cười méo xệch đến khó coi: "Không thể nào, ta làm sao có thể ra tay giết người..."

Khuất Tử Dạ cười lạnh, đã là thời khắc nào mà còn diễn kịch? Đối với màn kịch trước mắt, hắn không còn chút tâm trạng để xem. Hắn dứt khoát đứng dậy, thẳng tay ném trường kiếm xuống trước mặt nàng, muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện.

Thấy bộ dạng vô tình này của người đối diện, Diệp Y Ninh cũng nhận ra hắn đã hoàn toàn thay đổi, nàng không thể chọc giận tên ma đầu điên cuồng trước mặt.

Cả Thanh Vân Sơn đều bị bao vây, tiếng hét thảm thiết bên ngoài vẫn còn vang vọng bên tai, nàng một mình thì làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của Khuất Tử Dạ. Đôi mắt phượng sắc bén hiện lên vẻ tàn nhẫn, nàng nhặt lấy trường kiếm, chậm rãi đứng dậy, tiến về phía Bốc Lâm.

Bốc Lâm nhận thấy điều bất thường, lão kinh hãi lết người về phía sau, đôi mắt lão mở to như sắp rơi ra ngoài, mồ hôi lạnh toát đầy vầng trán, lão lắp bắp nói: "Không! Không! Diệp Y Ninh, ngươi không thể giết ta, chúng ta không phải đã thương lượng rồi sao, nếu ngươi giết ta, người kia sẽ..."

Xoẹt!

Trường kiếm đâm xuyên yết hầu!

Máu từ cổ áo chảy dài xuống y phục, Diệp Y Ninh rút lưỡi kiếm ra, cả người Bốc Lâm ngã xuống sàn nhà, chết không nhắm mắt!

Nhìn thấy một màn trước mặt, Khuất Tử Dạ khẽ cười. Nữ nhân mà hắn từng yêu quả nhiên rất nhẫn tâm.

Cũng như lúc giết chết hắn, đôi tay chưa từng run rẩy!

Hắn ngẩng cao đầu cười ha hả, không biết là vui mừng hay bi thương. Hắn phất tay áo, chắp tay lại sau lưng, một đạo bào uy phong lẫm liệt, dứt khoát rời khỏi đại điện Thanh Vân.

Khuất Tử Dạ cùng môn đồ đi trên biển máu rời khỏi Thanh Vân Sơn. Khung cảnh sau lưng họ chính là mây mù, khói và lửa nghi ngút. Hàng ngàn xác chết chất chồng lên nhau, máu tươi nhuộm đỏ một dãy núi, tất cả sẽ được tẩy sạch bằng một ngọn lửa diệt thiên!

Thanh Vân Sơn diệt môn chỉ trong một đêm, ngọn lửa bập bùng bảy ngày bảy đêm không tắt. Ngoại trừ đồ đệ tâm đắc nhất của Bốc Lâm là Diệp Y Ninh ra, toàn bộ đều phơi thây trong biển lửa, không một ai sống sót.

Mà từ sau đêm đó, Diệp Y Ninh lại bị người bạch đạo truy nã.

Lý do vô cùng đơn giản, Diệp Y Ninh và Khuất Tử Dạ từ sớm đã có tư tình, mọi người đều biết hắn yêu thương nàng sâu đậm, giết chết toàn bộ người Thanh Vân Sơn nhưng lại không đụng đến một sợi tóc của nàng.

Không nói cũng rõ, nàng và hắn là cùng một giuộc!

Trong khoảng thời gian này, Diệp Y Ninh gần như biến mất khỏi thế gian, không một tung tích.

Những tin đồn này từ khi Khuất Tử Dạ thả nàng đi đã dự tính trước, hắn là muốn xem khi không có chỗ dựa thì nàng sẽ làm nên đại sự gì? Hắn muốn thấy nàng thống khổ, muốn nàng cảm nhận cuộc sống trốn chui trốn lủi của hắn suốt thời gian qua, muốn nàng sống không bằng chết. Nhưng mục đích chính của hắn là muốn xem chủ mưu đứng sau lưng nàng là ai, có tài cán gì lại có thể đùa giỡn thiên hạ trong lòng bàn tay.

Một thời gian sau, Diệp Y Ninh ngang nhiên xuất hiện dưới thân phận khách khanh của Minh Huyền Môn, môn phái đứng đầu có quyền lực và uy thế nhất trong Ngũ đại môn phái.

Nàng được đích thân chưởng môn đức cao trọng vọng Tống Chi Dương ra mặt giải oan, hắn ta nói tất cả chỉ là hiểu lầm, Diệp Y Ninh và Tôn chủ Đỉnh Phong Hoa từ sớm đã cắt đứt quan hệ. Bốc chưởng môn chính là bị Dạ Tôn thẳng tay sát hại.

Mọi người tuy có hoài nghi, nhưng lời của môn phái đứng đầu thật sự rất có trọng lượng, ai nấy đều cúi đầu nghe theo. Dần về sau, mọi người cũng quen với việc Diệp Y Ninh là người của Minh Huyền Môn, không còn ai để tâm đến chuyện, tại sao chỉ duy nhất nàng có thể sống sót trong cuộc đại chiến trên Thanh Vân Sơn.