Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 133: Chương 98 Lời đồn đại (2)

Điều này cũng có thể là do cô là tiểu thị dân nên mới có suy nghĩ quấy phá này, dù sao để cho cô cầm mấy ngàn đồng mà mình vất vả kiếm được, đi mua về cái túi xách không thể ăn này, thì có đánh chết cô cũng mặc kệ.

Lại nói túi xách của cô thời gian đều dùng rất lâu, vậy mà hôm nay Ngô Mật Nhi nhận ra cái thương hiệu này là gì, mà những người khác lại không nhận ra. Chính là cô ta muốn phùng má làm người mập, cũng phải tìm cái loại mà tất cả mọi người biết mới đúng.

“Nhưng, cô giáo Ngô tôi là người không có tiền, cái túi này của tôi mua ở trong chợ, hẳn là hàng nhái.” Vương Tĩnh Kỳ nói câu đầu tiên đã ấn định bản chất của chiếc túi này, coi như là che đậy vật báu rồi.

“Phải không? Không thể nào nha, tôi nhìn chế tác thiết kế của chiếc túi này đến cùng cũng không tệ, thật sự không phải là hàng nhái.” Ngô Mật Nhi cũng không tin lời Vương Tĩnh Kỳ, phải biết rằng cô ta đối với trình độ nhìn hàng hiệu cũng không phải là bình thường.

“Ha ha, hàng giả chất lượng cao, không phải cô cũng không biết, rất nhiều người đều làm cái nghề này, kỹ thuật cũng tương đối nổi trội.”

Vương Tĩnh Kỳ là người trong nước, không thể không tự hào người trong nước có “Kỹ thuật làm hàng giả quá nổi trội!” Kỳ thật có rất nhiều người khinh thường công việc như vậy, nhưng Vương Tĩnh Kỳ lại cho rằng, có lúc loại “Bắt chước” này cũng tốt, người trong nước từ công trình quân sự đến ngành công nghiệp nhẹ đều được đổi mới từ việc làm giả, trước “Làm giả”, sau mới “Đổi mới”. Trước đó phải “Đoạt lấy”, mới có thể “Tiếp nhận”, đến “Thay đổi thành chính mình”. Cho nên nói “Hàng nhái” cũng là một môn kỹ thuật cao mới, không dễ dàng nha.

“Ồ, cô giáo Vương, quan hệ của chúng ta cũng không tệ, cô cũng không thể che giấu, nhưng tôi nghe nói, cô ly hôn không được mấy ngày, đã có thể tìm được một người bạn trai có tiền, cái túi này chắc là của người ấy mua cho cô đi.” Ngô Mật Nhi vừa cười vừa nói, nhưng từng câu đều là châu báu, thề phải đem chuyện dơ bẩn của Vương Tĩnh Kỳ ra đến cùng.

Mọi người nghe thấy lời này của Ngô Mật Nhi, cũng đều giương mắt nhìn biểu hiện của Vương Tĩnh Kỳ. Phải biết rằng có rất nhiều phiên bản về chuyện của Vương Tĩnh Kỳ ở trường Nhất Trung được lưu truyền trong thời gian dài. Tất cả mọi người suy đoán thấy phiên bản cũ giống như thật vậy, nhưng cái này cũng chỉ là đoán, hôm nay vừa vặn có người nói ra lời đồn đại. Bọn họ đương nhiên là người muốn biết chân tướng nhất.

“Cô giáo Ngô nói đùa, theo như tôi thấy. Nào có cái công văn nào không thể tìm bạn trai có tiền, đến như cô giáo Ngô, xinh đẹp, lại khí chất, còn có năng lực, nhất định là có thể tìm được bạn trai có điều kiện tốt.” Mặt Vương Tĩnh Kỳ đầy ý cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.

Ngô Mật Nhi này muốn làm cô khó chịu ở trước mặt cô ta, cái gì mà là lời đồn đại? Chính miệng nói, không chính thức, tin tức phi chính phủ. Hiện tại Ngô Mật Nhi ở trước mặt cô nói ra. Là ngại lời đồn đãi phiên bản cũ chưa đủ xem sao? Cô ta còn muốn tự mình đi chứng thực lời đồn đại đó là thật sao?

“Ha ha…….” Cũng không biết Ngô Mật Nhi có nghe ra từ ngữ châm chọc của Vương Tĩnh Kỳ không, cô ta vẫn cảm thấy mặc dù là châm chọc nhưng cũng là lời nói trong lòng của mình muốn, tóm lại là cô ta nở nụ cười rất thật lòng.

“Tôi còn không vội, dù sao vẫn còn trẻ mà, vẫn là trước lấy công việc làm trọng. Đến cùng vẫn là cô giáo Vương, cô có sức quyến rũ rất lớn, vừa ly hôn, đã có người theo đuổi sau lưng, còn mua túi đắt tiền như vậy cho cô, nghĩ đến cùng cũng không phải là người bình thường.” Ngô Mật Nhi cũng không phải là ăn chay. Lời hay ai không thích nghe, nhưng nói bậy cũng không thể không nói.

Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy ánh mắt lão yêu bà nhìn cô lại sắc bén thêm một chút, liền biết Ngô Mật Nhi đã thành công làm mình thành thuốc nhỏ mắt rồi.

Lão yêu bà đã ly hôn nhiều năm. Đến bây giờ mới thôi không có người hỏi thăm, ở trước mặt bà ấy nói mình vừa ly hôn đã có người theo đuổi, đây không phải là cho mình thành thuốc nhỏ mắt thì là cái gì.

Vương Tĩnh Kỳ chậm rãi thu lại vẻ mặt tươi cười lại, nhìn cái túi trong tay nghiêm túc nói: “Cô giáo Ngô, lời này cũng không thể nói lung tung. Cái gì gọi là có đàn ông theo đuổi sau lưng tôi, cô thấy sao? Lời nói không có căn cứ thì đừng có tuỳ tiện nói là đúng, dù sao cô cũng là giáo viên, những lời nói qua đều phải có trách nhiệm. Còn cái túi này tôi cũng muốn nói rõ, không biết vì sao cô giáo Ngô lại cho rằng là người khác tặng cho tôi. Cô tận mắt nhìn thấy sao, còn nữa cô có thể phân biệt được thật giả của chiếc túi này ư. Tôi cũng muốn hỏi cô giáo Ngô một chút, chẳng lẽ cô cũng có túi xách như vậy. Ai mua cho cô, cô vừa mới từng nói, lấy loại tiền lương như chúng ta sẽ không mua nổi loại túi xách hàng hiệu này. Tôi không mua nổi, chẳng lẽ cô giáo Ngô có thể mua được à. Lại nói, ly hôn thì sao, cô gái đã ly hôn rồi thì cái gì cũng không thế làm có phải vậy không, mỗi ngày để người ta nói ngắn nói dài, còn không để cho người ta sống nữa sao. Tôi mặc dù đã ly hôn, nhưng cũng không thích người khác lấy cái chuyện này ra nói. Cô giáo Ngô cũng là người có tố chất tốt, hy vọng về sau trước khi nói chuyện vẫn nên cân nhắc thật tốt.”

Lời nói này của Vương Tĩnh Kỳ như một lời tuyên chiến, làm mặt Ngô Mật Nhi lúc trắng lúc xanh, mà biểu tình trên mặt lão yêu bà rất nghiêm túc nhưng thật ra đã bớt đi vài phần, mang theo đôi chút nhu hoà.

Đó cũng là mục đích khác của Vương Tĩnh Kỳ, cô và lão yêu bà miễn cưỡng cũng có thể tìm thấy điểm giống nhau chính là đều ly hôn, cô lấy lòng người từng trải ra phân tích, lão yêu bà kiêng kị nhất là người khác nói phụ nữ ly hôn như thế nào, đó giống như là đang nói tới bà ta vậy.

Ngô Mật Nhi bị tức đến đỏ cả mặt đứng lên, “Cô đây là ngậm máu phun người, tôi khi nào thì nói tôi có túi xách đắt tiền, còn có khi nào tôi không để cho cô sống, không phải nói vài câu cô ly hôn thôi sao, cô dám làm còn không dám để cho người ta nói sao. Lại nói, nói có người theo đuổi cô, tất cả mọi người đều truyền như vậy, tại sao cô không nói người khác, lại đến tôi, cô nhìn tôi dễ bị khi dễ lắm phải không?” Cho tới bây giờ Ngô Mật Nhi đều là cô ta khi dễ người khác, làm gì bị người khác khi dễ qua, cho nên bị Vương Tĩnh Kỳ châm chọc vài câu, mặt mũi đều đã mất hết, hôm nay như thế nào cũng phải lấy lại danh dự về.

Vương Tĩnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Không phải là cô nói trước sao? Người khác đều truyền như vậy ư? Được lắm, hiện tại cô tìm cho tôi một người nói chuyện phiếm về tôi đi, đến cùng để tôi ở trước mặt hỏi một chút, ai thiếu đạo đức như vậy, ở sau lưng làm ô ếu danh dự của người khác. Đều là giáo viên, ngay cả đạo đức rèn luyện hàng ngày đều không có, truyền cái loại chuyện phiếm không có căn cứ này ra ngoài, thật sự là bại hoại đạo đức.”

Ngô Mật Nhi nghe cô nói thế, đã cảm thấy Vương Tĩnh Kỳ đang mắng chính là cô ta, lời nói đồn đãi đó chính là từ trong miệng cô ta nói ra, làm cô ta tức giận đến mức mặt chuyển đỏ thành tím, “Hừ, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, tại trước mặt nhiều giáo viên như vậy, cô có dám thề nói lời đồn đãi này không phải là sự thật không? Cô không cùng đàn ông ăn chơi trác táng không?”

Ngô Mật Nhi nói chuyện càng ngày càng khó nghe.

Lúc này ngược lại Vương Tĩnh Kỳ lại không tức giận, “Cô giáo Ngô có thể giải thích cho tôi biết, cái gì được gọi là cùng đàn ông ăn chơi trác táng không? Cô muốn hỏi có phải tôi có bạn trai hay không à, tôi đây khẳng định trả lời cô, tôi có bạn trai. Tôi hiện tại chưa kết hôn, bạn trai của tôi cũng độc thân. Cô muốn nói nam nữ chưa kết hôn ở cùng một chỗ chính là ăn chơi trác táng như trong lời nói, thì tôi tin tưởng mỗi người ngồi đây đều đã từng ăn chơi trác táng đấy.”

“Hừ, đừng có nói dễ nghe như vậy. Giống như chính mình rất đứng đắn vậy, tôi hỏi cô một chút. Nhiều ngày đi huấn luyện như vậy, xế chiều mỗi ngày sau khi báo danh xong, cô không đi tham gia huấn luyện mà đi làm cái gì?” Đây là nhược điểm Ngô Mật Nhi bắt được, cô ta không chỉ vụng trộm quan sát Vương Tĩnh Kỹ một lần, có nhiều lần còn vụng trộm đi theo, cuối cùng để cô ta phát hiện, mỗi lần Vương Tĩnh Kỳ đi ra ngoài đều không phải đi toilet hoặc đi về, mà mỗi lần đều vào thang máy đi lên trên. Cô ta quan sát vài lần, thấy thang máy đều dừng ở tầng 12, cô ta cũng đã hỏi thăm qua nhân viên công tác ở phủ thị chính, tầng 12 là nơi làm việc của Thị trưởng Chu.

Cô ta tin tưởng với tư sắc của Vương Tĩnh Kỳ sẽ không có khả năng quyến rũ được Thị trưởng Chu, nhưng cái tầng đó trừ Thị trưởng Chu ra, còn có rất nhiều người đàn ông cô ta không biết. Chủ yếu cho tới bây giờ cô ta vẫn chưa biết rõ người đàn ông Vương Tĩnh Kỳ tìm là ai, đang làm gì, cho nên ở trường Nhất Trung bây giờ mới chỉ là lời đồn đãi.

“Ồ, cô đã hỏi tôi cái này, thì tôi cũng muốn hỏi cô một chút. Nhiều ngày huấn luyện như vậy, buổi sáng mỗi ngày sau khi báo danh xong, cô không tham gia huấn luyện mà đi làm cái gì vậy?” Không phải chỉ có cô mới quan sát người khác. Vương Tĩnh Kỳ cũng biết một ít bí mật.

Bí mật này chính là thông tin Ngô Mật Nhi thành công quyến rũ được cục trưởng bộ giáo dục Trịnh Kim Quốc. Tin tức này là cô biết được từ miệng của Chu Cẩn Du, hơn nữa còn được chứng thực.

Chung quy mà nói, hai cô đi huấn luyện đều không đi làm chính sự như mọi người. Trong chương trình huấn luyện Vương Tĩnh Kỳ chỉ học buổi sáng và học thêm huấn luyện máy vi tính, lúc buổi sáng cô đều nghiêm túc tham gia huấn luyện, giữa trưa sẽ đi tìm Chu Cẩn Du ăn cơm và ngủ trưa.

Còn Ngô Mật Nhi thì lại thừa dịp buổi sáng Trịnh Kim Quốc đến phủ thị chính để tiến hành kế hoạch quyến rũ, hai người bọn họ một người em cố ý, một người anh phối hợp, cũng không có quá nhiều thời gian để quyến rũ nhau. Buổi chiều bình thường Trịnh Kim Quốc sẽ rời khỏi phủ thị chính, cho nên trên cơ bản thì Ngô Mật Nhi đều tham gia huấn luyện buổi chiều.

“Tôi, tôi. Tôi làm cái gì tại sao phải nói cho cô biết, cô là cái gì vậy.” Ngô Mật Nhi bối rối quát.

Cô ta vẫn cho là mình che dấu vô cùng tốt. Phải biết rằng chuyện này nếu bị người khác biết, cô ta tuyệt đối sẽ không có trái ngon mà ăn.

“Tôi chẳng phải là cái gì cả. Cô là cái này nọ được chưa.” Vương Tĩnh Kỳ tự nói với mình người như vậy không đáng để mình tức giận, cho nên cô không tức giận, không tức giận.

“Cô…………”

Vương Tĩnh Kỳ không để cho cô ta có cơ hội nói chuyện: “Còn nữa, cô đi làm cái gì không cần nói cho tôi biết, cũng như tôi muốn làm gì, cũng không tất yếu phải nói cho cô biết. Cô giáo Ngô chúng ta cũng không phải là người tài giỏi, có thể trông nom bản thân mình thì cũng sẽ không nhất mẫu tam phân để dẫn đến sai lầm, cô nói xem có đúng hay không?”

(Nhất mẫu tam phân: Một mảnh chia ba)

“Hừ, cô đừng tưởng cứ như vậy mà có thể lừa gạt được…….” Ngô Mật Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Vương Tĩnh Kỳ lớn tiếng đánh gãy lời cô ta: “Cô giáo Ngô, cô phải biết rằng, cùng người đàn ông có vợ thông đồng là trái pháp luật, là không có đạo đức, là sẽ bị mọi người phỉ nhổ, trước khi cô nói chuyện cần phải nhớ kỹ.” Đây là rõ ràng uy hiếp.

Ngô Mật Nhi bị cô chặn lời sắc mặt đỏ lên, khi cô ta thấy vẻ mặt của mọi người ở văn phòng biểu hiện thì ra là thế, thì miệng đầy răng cũng phải cắn xuống, tuy Vương Tĩnh Kỳ không nói rõ mình thông đồng với ai, nhưng mọi người ngồi ở đây đều hiểu rõ, cô ta là tiểu tam, cùng đàn ông có vợ thông đồng.

“Cô ngậm máu phun người, chính cô….” Ngô Mật Nhi muốn đem đề tài này chuyển về người Vương Tĩnh Kỳ, hiện tại chỉ có thể so sánh cô ta (Vương Tĩnh Kỳ) với chính mình mới có thể thay đổi, đối với mình cũng mới là tốt nhất.

“Ôi, lần trước Cục trường Trịnh đến trường học của chúng ta lúc nào nhỉ? Ông ta cũng có thể được tính là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái đấy, công việc của ông ta quả thực là người phụ trách, mỗi buổi sáng đều đến nhìn học viên huấn luyện.” Vương Tĩnh Kỳ nói xong thì trong lòng cũng không biết tự nôn mửa bao nhiêu lần, bộ dáng não ngắn bụng phệ kia của Trịnh Kim Quốc, cô khen ngợi đã tạo quá nhiều gánh nặng trong lòng rồi. Hơn nữa đối với sự không kén chọn của Ngô Mật Nhi, trong lòng cô rất bội phục.