“Những tên sơn phỉ đó quá ngu ngốc rồi.” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Sao một chút năng lực phản kháng cũng không có vậy, dễ dàng bị phụ vương bắt sống!”
“Du ca nhi, không phải sơn phỉ ngu ngốc mà là phụ vương con quá lợi hại.” Vân Sơ nhìn nó nói: “Ngày nào đám sơn phỉ này còn tồn tại thì ngày đó tính mạng của vô số bá tánh còn bị uy hiếp, phụ vương con chỉ dùng một ngày để dẹp sơn phỉ chính là việc làm hợp với lòng dân.” Sở Hoằng Du cái hiểu cái không gật đầu, nó cắn chặt môi: “Vậy ngày mai là con phải về rồi.” Vân Sơ xoa đầu nó: “Phụ vương con ra ngoài diệt phỉ, con phải đọc sách cho tốt, chờ phụ vương con về, con đọc toàn bộ Tam Tự Kinh cho phụ vương nghe, phụ vương con sẽ rất vui mừng.” “Thật vậy chăng?” Sở Hoằng Du lộ ra tươi cười: “Phụ vương sẽ khen con sao?” Vân Sơ gật đầu: “Hẳn là vậy.” Tiểu gia hỏa cầm sách, ngồi ở bên cạnh nghiêm túc đọc, gặp chữ nào không biết sẽ chủ động hỏi, gặp câu nào không hiểu cũng sẽ hỏi cho rõ ý rồi mới đọc tiếp. Thính Sương nhẹ giọng nói: “Tiểu thế tử ngoan như vậy, sao người bên ngoài đều nói tiểu thế tử cứng đầu khó dạy?” Vân Sơ nói: “Hài tử là một tờ giấy trắng, người lớn viết lên đó cái gì thì nó sẽ thành cái đó, Bình Tây Vương là người nghiêm khắc, trong nhà cũng không có vương phi dẫn dắt, tiểu thế tử tất nhiên sẽ có chút tùy hứng phản nghịch.” Khoảng thời gian còn lại trong ngày, Sở Hoằng Du đều nghiêm túc đọc sách. Đến buổi tối, Thính Tuyết cho ngươi nâng một bức bình phong vào, trên bình phong là hình thêu chữ “Thọ” đủ kiểu dáng. “Ai da, chữ trên đó xấu quá.” Sở Hoằng Du nhìn thoáng qua, vô cùng ghét bỏ: “Đây là bình phong ai tặng mẫu thân vậy, một chút thành tâm cũng không có.” Vân Sơ bật cười: “Đây là thọ lễ mẫu thân tặng người ta.” Đứa nhỏ này một tiếng mẫu thân hai tiếng mẫu thân, Vân Sơ cũng không tự chủ bắt đầu tự xưng là mẫu thân. Bình phong trước mắt là do Vân Sơ sai người tìm tú nương có tay nghề tệ nhất thêu ra, chỉ mất có một ngày là thêu xong. Đây là thọ lễ nàng chuẩn bị cho Tạ lão thái thái, tốn chưa đến hai lượng bạc. Bốn năm năm trước đó, năm nào tới sinh thần của lão thái thái là nàng cũng hao hết tâm tư tìm lễ vật, năm thứ nhất tặng là một bồn san hô trị giá tám trăm lượng, năm thứ hai đích thân tham gia chế tạo một bộ trang sức ngọc lục bảo khảm vàng, năm thứ ba... Tóm lại, thọ lễ năm nào cũng vừa phí bạc vừa phí thời gian, bây giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân mình làm như thế thật không đáng. Bình phong này tuy hơi xấu nhưng chỉ cần nàng nói là bản thân tự tay thêu thì sẽ không có ai dám nói gì nữa, thậm chí còn khen nàng có hiếu. Vân Sơ sai người cất bình phong vào, nhóm nha hoàn lục tục dọn bữa tối lên. Nàng sai người làm một bàn thức ăn thanh đạm mà hài tử thích ăn, còn có một đĩa cá chưng, nàng tự tay gỡ xương cá cho Sở Hoằng Du rồi đặt vào trong chén của thằng bé. Sở Hoằng Du ngồi trên ghế, duỗi tay nhỏ múc cho Vân Sơ một chén canh gà. Ăn xong cơm tối, tiểu gia hỏa tiếp tục đọc sách, Tam Tự Kinh ban đầu đọc còn không thuận đến lúc này đã có thể bập bẹ đọc được hơn phân nửa. Vân Sơ bảo Thính Sương cẩn thận xem chừng hài tử đọc sách, nàng chuẩn bị tới miếu nhỏ của Tạ phủ. Trong miếu chỉ có một tiểu ni cô và Hạ thị, vì sợ Hạ thị lại ra ngoài sinh sự nên Tạ Cảnh Ngọc đã sắp xếp hai bà tử canh giữ bên ngoài. Thấy Vân Sơ tiến đến, hai bà tử vội vàng hành lễ: “Bái kiến phu nhân.” Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nay Hạ thị có an phận thành thật không?” Một bà tử đáp lời: “Cả ngày nàng ta đều nằm bò trong phòng dưỡng thương, không quan tâm đồ ăn được đưa đến là gì, tất cả đều ăn sạch sẽ, cũng xem như an phận.” Vân Sơ gật đầu, cất bước đi vào, Thính Phong bước lên đẩy cửa phòng Hạ thị. Hạ thị đang nằm bò thêu thùa thứ gì đó, thấy Vân Sơ tới, sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, bò từ trên giường xuống thỉnh an. Thính Phong lấy món đồ thêu kia đặt lên tay Vân Sơ. Vân Sơ liếc mắt một cái, cười cười: “Hạ ma ma bị cấm túc ở đây mà vẫn nghĩ đến việc làm thọ lễ cho lão thái thái, tấm lòng này quả là khó có được.” Hạ thị rũ mắt nói: “Chỉ cần nửa ngày nữa là nô tỳ có thể thêu xong đai buộc trán này rồi, đến lúc đó có thể thỉnh phu nhân khai ân tìm người giúp nô tỳ đưa tới chỗ lão thái thái không?” “Đây là là thọ lễ ngươi thêu, đương nhiên phải do ngươi tận tay tặng mới thích hợp.” Vân Sơ nói chuyện rất ôn hòa: “Lão thái thái làm tiệc thọ, hiếm khi có một ngày vui như vậy, ta miễn cho ngươi một ngày cấm túc, nhưng nhớ kỹ, không được sinh sự.” Hạ thị quả thực không thể tin được. Nàng ta hao hết tâm tư vu oan phu nhân hạ độc Đào di nương mới dẫn tới việc bị cấm túc, thế mà phu nhân lại chủ động miễn cho nàng ta một ngày bị nhốt ở đây? Nàng ta không dám vui mừng quá sớm, cứ cảm thấy có chuyện gì đó không tốt đang chờ nàng ta. Vân Sơ vừa nói xong những lời này đã quay đầu bước ra ngoài. Về tới Sanh Cư, Sở Hoằng Du đã ngủ, trong ngực tiểu gia hỏa vẫn còn ôm một quyển sách, miệng lẩm bẩm, cẩn thận lắng nghe thì biết thằng bé đang đọc Tam Tự Kinh. Nàng bật cười, rút quyển sách ra, cởi xiêm y cho hài tử, đắp chăn cho nó rồi cũng nằm ngủ bên cạnh. Đêm nay là một buổi tối ngọt ngào, lúc thức dậy thì trời cũng đã sáng. Quay đầu nhìn lại không thấy tiểu gia hỏa đâu nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải. Thính Sương cười nói: “Tiểu thế tử đã dậy từ sớm, nói hôm nay là ngày cuối cùng ngài ấy ở lại Tạ gia, đang chuẩn bị lễ vật cho phu nhân đó.” Vân Sơ theo Thính Sương lặng lẽ tới thiên thính, nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ôm một khối gỗ, trên tay còn cầm d.a.o nhỏ, bận bịu khắc gỗ. Bộ dáng thằng bé vô cùng nghiêm túc như đang làm một chuyện lớn không lường được. Vân Sơ cũng suy tư, nàng nên tặng thứ gì cho đứa nhỏ này đây? “Phu nhân, các di nương đều tới thỉnh an.” Thính Sương ở thiên thính trông nom hài tử, Vân Sơ bước về phía trước. Giang di nương, Đào di nương, Vũ di nương và đám ca nhi, tỷ nhi đều ở đó.