“Ta nói ta không đi, ta không đi!” Sở Hoằng Du sử dụng hết tứ chi bò lên người Vân Sơ: “Ta phải ở lại đây, không đi, không đi!”
Thu Đồng tiến lên, túm lấy cổ áo tiểu hài tử, xách nó lên: “Tiểu thế tử, tuy ngài là hài tử nhưng cũng tính là ngoại nam, ở lại chỗ phu nhân không đúng lý hợp tình, nô tỳ đưa ngài về vương phủ.” “Hu hu hu, ta không đi!” Hai chân tiểu gia hỏa đá loạn trong không trung: “Vất vả lắm ta mới tìm được cơ hội chuồn ra khỏi vương phủ, lại vất vả trà trộn vào Tạ gia, sao ngươi có thể đuổi ta đi nhanh như vậy, ta không thích ngươi nữa, đáng giận, hu hu hu...” A Mao lập tức hát đệm: “Mấy hôm trước tiểu thế tử nghe nói Tạ phu nhân sinh bệnh đã bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên, gầy mất vài cân rồi, vất vả lắm mới chờ được ngày Vương gia rời phủ, tiểu thế tử mới tìm được cơ hội trốn ra, tiểu thế tử từ nhỏ đã không có nương yêu thương, Tạ phu nhân coi như là thương hại tiểu thế tử của bọn ta đi...” Vân Sơ khựng lại. Nàng ôm lấy tiểu hài tử đang đá loạn vào không khí kia. Nàng biết tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương đã được bốn tuổi, nhưng nếu so sánh với Tạ Thế Doãn cùng tuổi thì đứa bé này thật sự quá gầy, cảm giác cứ như hài tử ba tuổi vậy. Nàng nhẹ giọng nói: “Vậy ta cho ngài ở lại đây đêm nay, trời sáng phải rời đi đó, có được không?” Tiểu gia hỏa nín khóc mỉm cười, chui vào ngực nàng. Bóng đêm yên tĩnh. Sở Hoằng Du hưng phấn không ngủ được, hai tay hai chân ôm chặt lấy Vân Sơ. Vân Sơ thật sự đau đầu, tuy nàng tự tay nuôi nấng Tạ Thế Doãn nhưng trước nay Tạ Thế Doãn không dám làm càn như vậy. “Ngươi đừng nhắm mắt, chúng ta trò chuyện đi.” Tiểu gia hỏa dựa vào người nàng, mạnh mẽ kéo mí mắt nàng lên. “Tiểu thế tử, ngài biết giờ này là giờ nào rồi không?” Vân Sơ đau đầu: “Tiểu hài tử ngủ sớm mới cao lên được, mau ngủ đi.” “Ta tên Sở Hoằng Du, ngươi gọi ta là Du ca nhi đi, như vậy sẽ thân mật hơn.” Tiểu gia hỏa ôm cổ nàng, làm nũng nói: “Vậy ta phải gọi ngươi là gì?” Vân Sơ thật không còn cách nào với thằng bé: “Ngài gọi ta là a di đi.” “Không được, a di quá xa cách.” Sở Hoằng Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: “Ta gọi ngươi là mẫu thân được không?” Vân Sơ hoảng sợ: “Du ca nhi, lời này không thể nói bậy, nếu bị người khác nghe được thì ta sẽ gặp xui xẻo đó.” Tiểu gia hỏa vội nói: “Ta biết ngươi đã thành thân nên không thể làm mẫu thân của ta, vậy thì thế này đi, sau này lúc không có ai, ta sẽ gọi ngươi là mẫu thân, như vậy ngươi sẽ không gặp chuyện xúi quẩy nữa.” “Ngài...” Lời cự tuyệt đã đến trên đầu lưỡi nhưng Vân Sơ lại không cách nào nói nên lời. Lòng nàng mềm nhũn, vốn muốn giả vờ lạnh nhạt để đứa nhỏ này rời đi sớm một chút nhưng bây giờ lại có chút không khống chế được cảm xúc, duỗi tay ôm hài tử vào lòng. “A, ngươi thơm quá.” Sở Hoằng Du nhắm mắt lại: “Rất giống mùi của mẫu thân trong giấc mơ, ta thật sự rất thích ngươi...” Hài tử lẩm bẩm mấy câu, chỉ một lúc sau đã chìm vào mộng đẹp. Vân Sơ nhẹ nhàng vuốt tóc thằng bé. Đứa nhỏ này cũng giống hài tử trong giấc mơ của nàng như đúc, nàng cũng đã sớm mở lòng với nó. Nàng thật hy vọng hài tử còn sống, hy vọng hài tử có thể ngủ bên cạnh nàng, nhưng tất cả cũng chỉ là hy vọng xa vời... Vân Sơ chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, chóp mũi đột nhiên ngứa ngáy, nàng hắt xì một cái rồi mở mắt. Lập tức nhìn thấy tiểu gia hỏa kia đang cầm một sợi chỉ, cố ý quét lên chóp mũi của nàng, thấy nàng hắt xì, tiểu gia hỏa lộ ra nụ cười khi thực hiện được âm mưu của mình. “Mẫu thân, ngài tỉnh rồi, buổi sáng tốt lành.” Một tiếng mẫu thân cũng không khiến Vân Sơ sinh ra bất kỳ mâu thuẫn nào với hài tử này. Nàng bế đứa nhỏ lên: “Du ca nhi, thay y phục, chúng ta đi ăn sáng nào.” Sở Hoằng Du nghe lời để nàng thay y phục, ngoan ngoãn nắm tay nàng đến thiên thính. Vì nàng đổ bệnh nên đám người tới thỉnh an vừa đến trước cửa thì đã bị Thính Sương mời về, những nha đầu khác trong viện đều bận rộn, thiên thính chỉ còn lại mấy nha hoàn tri kỷ. “Du ca nhi thích ăn cái gì?” Vân Sơ ôn nhu cười hỏi: “Bánh bao sữa dê này không tệ, nếm thử không?” Sở Hoằng Du nâng cằm: “Con muốn ngài đút con ăn.” Vốn tưởng rằng sẽ bị cự tuyệt nhưng Vân Sơ lại gắp bánh bao đưa đến bên môi nó, nó há miệng cắn một miếng, hương vị bánh bao cũng không khác gì ở vương phủ, nhưng không biết vì sao nó lại cảm thấy rất ngon, ăn hết một cái lại muốn ăn cái khác, ăn liên tiếp bảy tám cái, đều là Vân Sơ tự tay đút nó ăn. “Mẫu thân, ngài thật tốt, con rất thích ngài!” Dường như nó chưa từng được hạnh phúc như vậy, cả người như được ngâm trong bình mật, tưởng như đang nằm mơ. Vân Sơ mỉm cười nhìn nó: “Ăn no chưa?” Sở Hoằng Du xoa xoa bụng nhỏ tròn vo: “Chưa từng no như vậy.” Vân Sơ đứng lên: “Ăn no rồi vậy thì đi thôi.” Lời này như sét đánh giữa trời quang, khiến Sở Hoằng Du kinh ngạc đến mức ngây người. Nữ nhân này đột nhiên xử tốt với nó như vậy là để thuận lợi đuổi nó đi sao? Lúc nãy hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ lại khổ sở bấy nhiêu. Nó chớp mắt hai cái, nước mắt như hạt đậu rào rào rơi xuống. Vân Sơ vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Tiểu thế tử đã ở ngoài cả đêm, đến lúc phải về rồi.” “Hu hu hu ——” Sở Hoằng Du đột nhiên khóc to, vừa khóc vừa thở hổn hển.