Quay người nhìn thì lại nhìn thấy Thính Sương cùng Thính Tuyết một trái một phải bước vào, cửa bị đẩy ra, phía sau là Vân Sơ đang cất bước đi tới.

Nàng ta sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng còn không vững, ngã ngồi dưới đất.

“Phu, phu nhân!”

Nàng ta cúi đầu hành lễ, trong lòng âm thầm cầu nguyện phu nhân không nghe thấy tiếng mẫu thân mà Duy ca nhi vừa kêu kia.

“Sao Hạ ma ma lại hành đại lễ như thế, ngươi là người của phu quân, ta gánh không nổi lễ này của ngươi đâu.” Vân Sơ lướt qua nàng ta, nhìn về phía người nằm trên giường: “Duy ca nhi vừa mới nói ghét ta nhất đúng không?”

Tạ Thế Duy cắn chặt môi không dám hé răng.

Nói là nói vậy nhưng thật ra nó cũng không chán ghét mẫu thân như thế.

Trước năm bốn tuổi nó và nương sống ở thôn trang ngoài thành, vô cùng kham khổ.

Sau bốn tuổi, nó về Tạ gia sống cùng phụ thân mẫu thân, dù là ăn, mặc, ở, đi lại, chỗ nào cũng tốt hơn trước đó rất nhiều.

Nó biết bản thân không thể đắc tội mẫu thân, nhưng nó chịu nhiều trượng như vậy, vô cùng tủi thân...

“Xem ra Duy ca nhi vẫn còn chưa nhớ rõ đâu.” Vân Sơ thờ ơ lắc đầu: “Vốn là định miễn mười trượng còn lại cho con, nhưng thấy con không hiểu quy củ như thế, vậy chờ vết thương lành rồi thì lại tiếp tục chấp hành gia pháp.”

Tạ Thế Duy trợn tròn mắt.

Nó tưởng rằng mẫu thân tới đây là để dỗ nó, không ngờ mẫu thân lại nhẫn tâm muốn đánh nó tiếp.

Nó không dám vô lễ, xoay người xuống giường, túm chặt tay áo Vân Sơ: “Mẫu thân, con thật sự biết sai rồi, con sẽ nhớ kỹ, nhớ kỹ giáo huấn lần này, cầu xin mẫu thân miễn mười trượng còn lại, cầu xin mẫu thân!”

Môi Hạ thị run rẩy nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại mấy lời cầu tình.

Vân Sơ khom lưng, đỡ Tạ Thế Duy ghé vào giường, nhẹ nhàng nói: “Đó là dế mèn đắt nhất trên thị trường, chào giá năm trăm lượng bạc, nếu mà nói thì hai mươi trượng này cũng không tính là gì đâu.”

Tạ Thế Duy hoảng hốt hét lớn: “Con đền năm trăm lượng cho mẫu thân còn không được sao, nếu năm trăm lượng không đủ thì một ngàn lượng!”

Vân Sơ cười cười.

Nàng nhìn quanh căn phòng này, ngoại trừ bốn bức tường là của Tạ gia thì những thứ khác có thứ nào không phải do nàng đặt mua.

Nàng cầm mấy thứ này cho chó dùng vẫn còn hơn cho đám vong ân bội nghĩa này.

Nàng mở miệng nói: “Nếu Duy ca nhi đã nói như vậy thì người làm mẫu thân như ta còn có thể phạt trượng con nữa sao, như vậy thật quá nhẫn tâm, nhưng mà con lấy ra được một ngàn lượng bạc à?”

Tạ Thế Duy tức khắc nghẹn lời.

Bạc tiêu vặt mỗi tháng của nó chỉ có mấy lượng, lão thái thái sẽ cho nó thêm một ít, tổ mẫu cũng sẽ cho, cộng lại chắc cũng khoảng hai mươi ba mươi lượng, tất cả đều đã bị nó tiêu hoang, bây giờ đến một văn tiền cũng không lấy ra nổi.

Vân Sơ nhấc tay: “Nếu không có thì miễn cưỡng dùng đồ đạc cầm cố đi.”

Thính Sương cùng Thính Tuyết bước lên, bắt đầu thu dọn đồ vật.

Mấy nha hoàn bà tử gia đinh bên ngoài cũng chạy vô phụ giúp.

Phòng ngủ tinh xảo đột nhiên trở nên rỗng tuếch.

Tạ Thế Duy chịu đựng cơn đau, nhịn nhục hỏi: “Mẫu thân muốn làm gì?” “Thứ nhất, mấy thứ này cũng có thể đổi được một ít bạc, coi như con bồi thường dế.” Vân Sơ từ từ nói: “Thứ hai, trong sách có nói ông trời giao phó sứ mệnh cho ai thì nhất định sẽ khiến người đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác... Lúc Duy ca nhi vừa tới Tạ phủ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, hiện giờ càng ngày càng không có quy củ, có lẽ là do ta quá nuông chiều dung túng hài tử, từ hôm nay trở đi, chi phí ăn mặc của con giảm phân nửa, khi nào tiến bộ sẽ đổi về như cũ.”

Tạ Thế Duy gào khóc: “Mẫu thân, đừng mà, con biết sai rồi!”

Vân Sơ xoay người, đưa người rời đi.

“Mẫu thân, đừng đi, con sẽ sửa mà, nhất định sẽ sửa, cầu xin mẫu thân đừng đối xử với con như vậy...”

Tạ Thế Duy bò xuống dường, dùng cả hai tay hai chân nhưng lại bị Hạ thị ôm lấy.

“Duy ca nhi, phu nhân cũng muốn tốt cho con thôi...”

Hạ thị gian nan mở miệng khuyên nhủ.

So với An ca nhi, Duy ca nhi quả thật là đứa không hiểu chuyện.

Lần này nàng ta không đi tìm lão thái thái cáo trạng, hy vọng dưới sự quản giáo của phu nhân, Duy ca nhi có thể tiến bộ hơn.

Hạ thị trấn an một hồi lâu, Tạ Thế Duy chậm rãi ngủ mất.

Nàng ta bước ra sân, thở dài một hơi.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, so với bốn năm trước còn nhiều hơn, nàng ta cảm giác bản thân không thể ứng phó nổi.

Vừa bước ra ngoài thì nàng ta đã nghe đám bà tử xì xầm nói chuyện.

“Ngươi nói cái gì, bắt đầu từ ngày mai sẽ không có hạt dưa trà nước buổi chiều nữa?”

“Là người trong viện của đại tiểu thư nói cho ta biết, sáng mai sẽ thông báo chuyện này, ngày đầu tiên đại tiểu thư theo phu nhân học quản gia đã muốn khai đao với chúng ta rồi sao?”

“Hạt dưa trà nước tốn bao nhiêu bạc, đại tiểu thư thật sự không xem đám bà tử thô sử chúng ta là người mà.”

“Nếu thật đến một ly trà mà đại tiểu thư còn không cho chúng ta, sau này đại tiểu thư sai bảo chuyện gì ta cũng không làm.”

“...”

“Tối thế này còn tụ tập ở đây làm gì!” Hạ thị bước ra khỏi góc tối, lạnh lùng nói: “Còn không mau giải tán.”

Mọi người đều biết đại nhân rất tín nhiệm Hạ ma ma, nào có ai còn dám nói gì, cúi đầu lục tục bỏ đi làm việc của mình.

Nàng ta nhân lúc đêm tối đi tới viện của Tạ Phinh.

Tạ Phinh còn đang xem sổ sách, vừa thấy nàng ta tới đã lập tức nhíu mày: “Không phải nói là bớt tới chỗ của ta rồi sao.”

Bây giờ nó là đại tiểu thư con vợ cả của Tạ phủ, thật không thích lui tới với loại hạ nhân thế này, cho dù đó là thân mẫu của nó.

Hạ thị lựa lời mở miệng: “Phinh tỷ nhi, ta...”

“Gọi bậy cái gì?” Tạ Phinh không vui nói: “Ngươi là ma ma quản sự trong viện của phụ thân, nên gọi ta một tiếng đại tiểu thư, đừng để ta cứ phải nhắc nhở mãi.”

“Vâng, đại tiểu thư.” Hạ thị giấu đi sự mất mát, mở miệng nói: “Ta nghe bà tử trong viện nói đại tiểu thư hủy bỏ trà nước và điểm tâm chiều của mọi người?”

Tạ Phinh gật đầu: “Đúng, có chuyện gì sao?”

“Không thể làm như vậy được.” Hạ thị trầm giọng nói: “Ngài vừa mới theo phu nhân học quản gia mà đã làm lớn chuyện như thế sẽ khiến hạ nhân ghi hận, sau này ngài sai bảo bọn họ, bọn họ sẽ không nghe theo nữa, sẽ gây phiền toái cho ngài, đừng vì thân phận của những bà tử thô sử đó thấp kém mà không để trong lòng, bọn họ...”