Thái sư đột nhiên vung tay áo lên vỗ vào đầu Lê Dương Chính một cái, may mà thường ngày hắn có luyện tập sức lực một chút, nếu không đã bị cha mình đánh chúi đầu xuống đất rồi.

Hắn chưa kịp định thần thì lại bị ông mắng: “Cái thằng con trời đánh này, ăn cái gì mà báo quá vậy con? Sách này chứa đựng nhiều tinh hoa kiến thức như vậy mà mày mang đi bán chung với tạp ký, mày muốn làm cha tức chết mới vừa lòng đúng không?”

Lê Dương Chính ngẩn người, không phải chỉ là những bài toán đơn giản kèm theo quy tắc thôi sao? So với tứ thư ngũ kinh thì quyển sách này không khác gì tạp ký cả.

Thấy con trai vẫn không hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, thái sư bất lực thở dài, sau đó ông liếc nhìn hắn với ánh mắt thăm dò: “Con mau nói thật, có phải con còn chuyện giấu ta hay không?”

Lê Dương Chính lại tiếp tục sửng sốt, ngoại trừ giấu việc hắn đoạt xác con trai của ông ra, hắn chưa kịp làm gì hết kia mà, chẳng lẽ thái sư đã nhận ra điều bất thường rồi sao?

“Bẩm cha, con không…”

“Hừ, nhìn cái mặt chột dạ của con kìa, còn muốn giấu ta sao? Con nói cho ta nghe, có phải con đã nghiên cứu rất lâu mới hoàn thành quyển sách này và định dùng nó để tạo tiếng vang thu về danh vọng cho mình hay không?”

Lê Dương Chính: …

Nhìn biểu cảm đờ đẫn của hắn, ông nghĩ ông đã đoán đúng rồi, bèn mắng: “Ngu xuẩn, muốn phổ biến sách của con rộng rãi khắp Đại Lịch không phải ném nó bán chung với mấy quyển tạp ký xáo rỗng kia là được, con làm vậy không cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình sao?”

Thái sư nhăn mặt, biểu cảm đau khổ tiếc hận nói tiếp: “Vừa rồi mặc dù ta chỉ lật xem vài trang, kiến thức bên trong cũng rất đơn giản, nhưng chính vì nó đơn giản mới đáng quý, sách dạy Toán của nước ta quá phức tạp, người có thể hiểu không nhiều, hiểu rồi muốn truyền đạt lại cũng không dễ, nhưng quyển sách này của con giải quyết được hết, chậm rãi vững chắc, tích tiểu thành đại, nếu được đưa vào học vỡ lòng chắc chắn sẽ tạo nên sự thay đổi lớn đối với lứa học sinh sau này.

Nói xong ông bèn thở dài, một chuyện lớn lao vĩ đại như thế mà con trai của ông suýt tự tay đánh mất rồi, đúng là sinh con lo đến trăm tuổi mà.

Lúc này Lê Dương Chính mới hiểu ra, không phải vì hắn không nhận rõ lợi ích của quyển sách mình soạn, mà là vì sự đời trước, khi Đại Lịch quyết định mở cảng đón khách thì cũng đón một vài nhân tài từ nước khác vào kinh thành giảng dạy cái gọi là “khoa học” cho dân chúng nước nhà, từ đây việc học toán dễ dàng và phổ biến hơn rất nhiều, thậm chí nông dân không biết chữ cũng dựa vào nhận biết chữ số La tinh mà tính toán hàng hóa tiền bạc, chính vì phổ biến nhiều cho nên những quyển sách học toán cơ bản được bày bán tràn lan, giá trị tín ngưỡng cũng theo đó mà giảm xuống.

Tuy nhiên hiện tại Đại Lịch chưa mở cảng, toán học còn quá phức tạp, chủ yếu là kinh nghiệm được các cao nhân đúc kết từ thời xa xưa, hắn và Trương Ai Thống có thể hiểu được là vì có trí tuệ trời sinh, nhưng trên đời mấy ai được đặc ân ưu ái như hắn chứ? Vì thế quyển sách mà hắn soạn này đã không còn là hàng hóa thông thường mà đã trở thành xa xỉ phẩm rồi.

Lê Dương Chính nghĩ đến đây bèn khom lưng vái lạy thái sư: “Nhờ cha nhắc nhở, nếu không con đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

Mặc dù hắn chỉ dùng một ngày rưỡi để viết nên cuốn sách này và mục đích chỉ đơn giản là muốn sổ sách trong nhà được tính toán dễ dàng hơn, nhưng nếu có thể kiếm danh vọng, hắn cũng không ngại tham lam thử một phen.

Thấy con trai đã thông suốt, thái sư cũng nhẹ lòng, sau đó ông nở nụ cười tươi, vỗ vai con trai rồi dùng giọng điệu tự hào nói: “Không hổ là con trai của ta, quả nhiên tài giỏi hơn người, đâu như cái đám ăn không ngồi rồi trong viện Hàn Lâm kia, chỉ biết ăn bổng lộc của triều đình lại chẳng viết ra được thứ gì hay ho, con yên tâm, sau khi cho hình minh họa vào, quyển sách này sẽ được bày bán ở vị trí quan trọng trong tiệm sách, nhất định sẽ tạo nên tiếng vang vô cùng lớn.

Lê Dương Hoàng đứng bên cạnh cũng phụ họa: “Không hổ là em trai của Trạng Nguyên nhỏ tuổi nhất Đại Lịch, không làm mất mặt anh trai ha ha…”

Lê Dương Chính liếc xéo hắn, hỏi: “Anh đang khen em hay tự khen chính mình vậy?”

“Như nhau, như nhau thôi ha ha…”

Chuyện bán sách đã giải quyết xong, Lê Dương Chính đang định rời đi thì thái sư gọi lại, mặt mày có vẻ nghiêm túc, ông hỏi: “Còn có chuyện này ta muốn hỏi con đây, về phần đứa trẻ kia, mục đích con muốn đưa nó về đây có thật sự để uy hiếp Trương Bằng hay không?”

Mặt của Lê Dương Chính đanh lại, sau cùng thở dài thừa nhận: “Bẩm cha, như cha đã thấy, Trương Bằng lạnh nhạt vô tình sẵn sàng vứt bỏ con ruột của mình khi không còn giá trị lợi dụng, cho nên sẽ không vì Trương Ai Thống mà chịu chúng ta uy hiếp.

“Con đã biết chuyện này thì sao lại dối gạt ta?” Thái sư xụ mặt hỏi.

Lê Dương Chính im lặng một lúc, sau cùng lên tiếng: “Con… muốn cưới nó làm vợ.

“Chính!” Lê Dương Hoàng hét lên.

“Cha à, có lẽ thằng Chính còn khó chịu trong người nên ăn nói lung tung, cha đừng xem là thật.

” Lê Dương Hoàng vội vàng biện giải cho em trai, sợ nói chậm một giây cha sẽ đánh chết hắn mất.

Nhưng trái với tưởng tượng của Lê Dương Hoàng, thái sư không hề tỏ ra tức giận, biểu cảm bình tĩnh đến lạ thường, ông nói: “Nhìn những biểu hiện quan tâm che chở của con dành cho nó gần hai tháng qua là ta đoán được rồi, đừng tưởng rằng ta và mẹ con đã già nên ngu muội, bây giờ tin tức con thích nam sắc có lẽ đã đến tai thánh thượng, cho dù ép con cưới vợ sinh con thì cũng không được, mà ta thấy đứa trẻ kia ngoan ngoãn thông minh, nay đã hoàn toàn chặt đứt quan hệ cha con với Trương Bằng rồi, có thể giữ bên cạnh hầu hạ.

Nghe thái sư chấp nhận em trai cưới một người vợ nam, Lê Dương Hoàng gấp gáp nói: “Sao cha lại hùa theo thằng Chính làm bậy như vậy? Nếu cưới đàn ông về chẳng phải thằng Chính sẽ không có con nối dõi sao?”

Lê Dương Chính lập tức nói: “Chẳng phải anh có đến tận ba đứa sao? Cho em một đứa là được rồi.

Lê Dương Hoàng nghiến răng trợn mắt đáp: “Muốn có con thì tự mà sinh, đừng dòm ngó con vàng con bạc của anh.

“Hừ, keo kiệt.

Hai anh em đấu khẩu qua lại, bầu không khí cũng dịu đi nhiều, sau đó Lê Dương Chính giao bản thảo cho thái sư rồi xin phép rời đi, trong phòng chỉ còn hai cha con thái sư dõi theo bóng lưng của hắn.

Lê Dương Hoàng lo lắng hỏi: “Cha thật sự cho phép nó cưới đứa trẻ kia làm vợ sao?”

Thái sư lắc đầu, ông chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xăm, nói: “Ta chỉ nói cho phép đứa trẻ kia hầu hạ nó chứ không hề có chuyện cưới xin gì, bây giờ em của con còn trẻ, hành động vẫn theo cảm tính cho nên chưa hiểu được việc có con nối dõi quan trọng thế nào, đợi vài năm nữa tự khắc nó sẽ trở về đường ngay mà thôi.

Còn về thánh thượng, chúng ta chỉ cần đợi đến đời vua tiếp theo lên ngôi tự khắc sẽ không còn nghi kỵ việc em con cưới vợ nữa rồi.

Sau khi rời khỏi chỗ của thái sư, Lê Dương Chính đi đến ruộng đất của mình mãi đến tối mới về nhà, vừa bước vào cửa viện đã thấy Trương Ai Thống quỳ trước sân, con Thu vội chạy tới thưa: “Bẩm cậu, cậu Thống đã quỳ ở đây từ lúc cậu rời đi tới giờ đấy ạ.

Nhìn thiếu niên đang quỳ trước sân, Lê Dương Chính không nói không rằng lạnh nhạt bước thẳng vào trong phòng.

Trương Ai Thống quỳ mấy canh giờ, đầu gối đau đến mức không còn cảm giác gì nữa, vừa thấy Lê Dương Chính đi ngang qua, cậu vội gọi: “Cậu ơi…”

Tuy nhiên hắn không quay đầu nhìn cậu lấy một cái cứ như thể cậu là người vô hình vậy, nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng cậu lại quặn lên từng cơn đau nhói.

“Đừng lạnh lùng với con như vậy mà cậu ơi…”

Trương Ai Thống vẫn cứ quỳ trước sân mặc ai khuyên cũng không chịu đứng dậy, đêm đến trời bỗng đổ cơn mưa lớn như trút nước, sấm chớp rền vang khắp bầu trời, cậu sợ hãi co rúm người lại, từng giọt nước mưa lạnh lẽo thấm vào tận tim gan rồi bao trùm cả trí óc khiến đầu cậu trở nên mơ hồ, mí mắt nặng trĩu cuối cùng bị bóng tối hoàn toàn nuốt chửng.

“Cậu ba ơi, cậu Thống ngất rồi!”.